Chương 73
Bên trong căn phòng vốn là phòng họp Liên Bang đang bị trưng dụng thành hội trường biểu diễn, ánh đèn dần dần tối đi, một bó ánh sánh trắng rọi theo một người, hắn chậm rãi từ trong cánh gà đi ra, trên tay cầm cây sáo. Hắn không nói lời nào, chỉ khom người cuối chào thật sâu, rồi đặt cây sáo bên miệng thổi.
Ngay lập tức tiếng sáo du dương lan truyền khắp bốn phía, khúc nhạc đang được biểu diễn cũng không xa lạ đối với nhiều người có mặt hôm nay. Trong bữa tiệc Hàn Cát nhân đến thăm ngày đó, chính người trên sân khấu kia đã dùng thủ khúc này mang đến vinh quang cho Mang Tà Liên bang. Khúc nhạc êm dịu ẩn ẩn bi thương, làm người đã nghe qua một lần liền nhớ kỹ tên ──《 Loạn Hồng 》.
Nhưng hầu hết những khán giả có mặt tại buổi tiệc tối nay đều chưa từng nghe qua âm điệu làm rung động tâm hồn như vầy (đã nghe thì cũng chỉ mới 1 lần). Đây là cảm giác từ sâu trong tâm khảm, đó chính là âm thanh của quê hương mà Mang Tang Tử mang lại, có nhiều người lã chã rơi lệ. Mặc cho bên chân người kia có một tiểu quái thú, tuy nhìn có vẻ không hòa hợp với bầu không khí hiện tại cho lắm, nhưng cũng không chút ảnh hưởng mọi người trầm tẩm trong thương cảm.
Đoạn cuối, âm luật thong thả mà khẽ vút cao dần dần chấm dứt, ánh đèn cũng từ từ biến mất. Mọi người chưa kịp hồi thần, đèn đuốc trong đại sảnh liền bừng sáng, chỉ thấy một nhóm người từ sau cánh gà vọt ra, mặc quần áo đủ màu sắc. Tiếng nhạc vui tai liền vang lên, âm điệu ngân vang. Trong nhóm biểu diễn có nam, nữ, có già lẫn trẻ con.
Không đợi quan khách hoàn hồn, một người liền cất giọng hát: “Kính chúc bạn, mỗi ngày luôn có thêm sự dịu dàng, rực rỡ.”
Một người khác hát tiếp: “Tận đáy lòng, chất đầy trăm điều tốt, sống trẻ mãi với trăm điều đẹp tươi.”
Lập tức, người thứ ba tiếp được.
Ngôn ngữ chưa nghe bao giờ làm mọi người cảm thấy mới lạ (tiếng Việt*), giữa phòng treo một màn hình lớn, truyền hình trực tiếp màn biểu diễn trên sân khấu, phần dưới hiện lên ca từ để khán giả hiểu, lời ca vui tươi nhanh chóng xóa tan nỗi bi thương còn sót lại, mang tới niềm hân hoan náo nhiệt. Bài hát này rất phù hợp với không khí đêm nay ──《 Chúc Phúc Ngươi 》. Không chỉ ca hát, các nghệ sĩ còn vừa nhảy múa vừa biểu diễn những động tác đặc sắc. Ấy vậy mà chỉ cần nhìn kỹ, liền nhận ra bọn họ đều là nhân viên công tác tại các bộ môn.
[粤 Việt chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây. Tỉnh Quảng Ðông 廣東, Quảng Tây 廣西 nguyên trước là đất của Bách Việt 百粵, nên Tàu họ gọi hai tỉnh ấy là tỉnh Việt.]
Rất nhanh khúc ca chấm dứt, ánh đèn lại tối đi, khi ánh sáng lần nữa trở lại, năm đứa trẻ cùng một phụ nữ bước ra. Dưới khán đài, tiểu mỹ nữ Mật Nhi khẩn trương nhìn mụ mụ trên sân khấu, mặc cho đã tập luyện nhiều lần, nàng vẫn vì mụ mụ lo lắng đến chảy mồ hôi lạnh.
Lần này là tiếng nhạc nhu hòa, năm em đồng cất giọng hát: “Đóa hoa tươi thắm đã nói với tôi rằng bạn đã qua đây, đất này đã biết mọi điều trong lòng bạn…”
Trên màn ảnh, hiện lên từng khuôn mặt của người Mang Tà. Cười có, bi thương có, lẫn kiên cường hay bình tĩnh. Rồi đến hình ảnh tinh cầu Mang Tà, tòa cao ốc tổng bộ Liên bang… Tất cả biểu tượng của Mang Tà từng cái từng cái đều xuất hiện trước mắt mọi người. Ánh sáng màu lam nhàn nhạt dịu dàng, làm tất cả đều chìm trong sự tươi đẹp của hành tinh thân yêu của họ.
Tiết tấu đột nhiên nhanh hơn, Charlie King tiến lên từng bước: “Nghìn dặm núi sông ta đã đi qua, trong những ngày tươi sáng tràn niềm vui. Tay trong tay muốn nói ngàn lời…”
Bài này tên là 《 Chung 1 bài ca 》, sự cộng hưởng dần lan khắp toàn trường. Tất cả mọi người tuy không hát theo, nhưng lại không nhịn được nhẹ nhàng lay động theo khúc nhạc duyên dáng này.
Sau đoạn Charlie King đơn ca, năm đứa trẻ liền cất giọng hòa âm. Giọng nữ cao cùng hài âm thanh thúy dung hợp lẫn nhau, làm người nghe như mê như say. Nhất là tiếng nhạc đệm bằng giọng bọn nhỏ, nhiều người đều cảm động không cầm được nước mắt. Bất ngờ sao, những đứa trẻ bình thường chịu nền giáo dục khắc nghiệt lại có một mặt như vậy, đó là suy nghĩ chung của nhiều quan khách.
Tiếng hát nhẹ nhàng dần đến hồi kết. Ngọn đèn lại tắt, mười giây sau, ánh đèn màu cam sáng lên, năm em vừa biểu diễn vẫn còn đó, nhưng xung quanh có nhiều hơn những đứa trẻ khác, các em thân thể bị thiếu hụt nhiều chỗ, thậm chí có em còn chưa trang bị bộ phận máy. Mang Tang Tử tiên sinh ngồi trên ghế cao, trên đùi là thứ gì đó mọi người chưa từng thấy qua; Thượng Quan Nông đứng phía sau hắn. Chỉ thấy Mang Tang Tử tiên sinh gẩy vài cái thứ trong lòng ngực, tiếng nhạc vang lên theo.
Hình ảnh khuôn mặt tươi cười của mỗi một đứa bé đang trị liệu trong bệnh viện hiện lên trên màn hình, mặc kệ bao nhiêu đau đớn phải chịu, những mỗi khi đối mặt với máy quay, bọn nhỏ đều cười tươi như ánh mặt trời, đáng yêu vô cùng.
“Ta muốn tặng bài hát này, 《We are the world》, cho tất cả trẻ em trên toàn Mang Tà tinh. Tặng cho dũng khí, cho nét hồn nhiên, tính kiên cường của các em.” Lục Bất Phá nói một câu như vậy, rồi mới cất tiếng hát: “There comes a time when we hear a certain call…” Theo tiếng ca của Lục Bát Phá, bọn nhỏ đồng loạt làm ra những động tác kỳ quái. Đó là một loại ngôn ngữ đã biến mất, thủ ngữ*.[Ngôn ngữ diên đạt bằng tay.]
“We are the word, we are the children…” Đến đây, bọn nhỏ liền hợp xướng cùng Lục Bất Phá. Trong dàn hợp ca, có trẻ em của liên bang, cũng có của phe phản loạn, giờ khắc này, tất cả chẳng phân biệt địch ta, chỉ có một thân phận ── Child.
Hát xong đoạn thứ nhất, Lục Bất Phá quay đầu liếc nhìn người sau lưng một cái, Thượng Quan Nông liền duyên dáng hát lên: “Give in you heart…” Hôm nay hắn mặc một thân quân trang thuần trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn vuông, cùng cái của Lục Bất Phá rất giống nhau, nhìn hệt như “Hầu cận của Mang Tang Tử” (tham khảo trang phục Ảrập). Trang phục biểu diễn của bọn trẻ cũng thống nhất một màu thuần trắng, nam thì mặc lễ phục, nữ mặc váy, lộ ra sự sạch sẽ và hồn nhiên vốn có của trẻ em. Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Nông biểu diễn trước mặt mọi người, đến cả Âu Dương Long cùng Thượng Quan Vô Nghiệp đều kinh ngạc ngây người không thốt nên lời, đây thật là Thượng Quan Nông bọn họ quen biết ba mươi năm nay sao? Trong mắt Thượng Quan Tùng Phong toát lên nét thương cảm, đồng dạng cũng có tự hào. Mặc kệ người ngoài đánh giá tôn tử của hắn như thế nào, tôn tử của hắn, đều ưu tú nhất.
Khi ca khúc chấm dứt, ánh đèn không tối lại mà càng sáng hơn. Tiếng vỗ tay như sấm rền, dù là người ở hiện trường hay đang xem trực tiếp tại nhà, đều đồng loạt vỗ tay.
Kích động không ngừng hiện lên trong mắt Thượng Quan Nông, hắn cố bình tĩnh một chút, nói: “Sau đây là bài《 Tin vào chính mình 》, ta được Mang Tang Tử tiên sinh gửi gắm, tặng bài hát này đến em Tát Mễ. Do não phải xuất hiện tổn thương, nên em đang rơi vào trạng thái hôn mê. Hy vọng bài hát này có thể làm cho em sớm ngày khôi phục sức khỏe.”
“Sự động viên của mẹ, dũng khí trên đường đời, thức tỉnh vừng thái dương, không thay đổi mùa…”
Trong bệnh viện, mẹ Tát Mễ vừa khóc vừa nói với con trai đang hôn mê: “Tiểu Mễ, con mau mau tỉnh lại nghe bài hát Mang Tang Tử tiên sinh tặng cho con đi.”
Tiếng vỗ tay vang lên, nhiệt lệ đảo quanh trong đôi mắt mỗi người có mặt, tuy buổi biểu diễn chỉ mới có bốn tiết mục, nhưng đã đẩy bầu không khí lên cao nhất! Chắc chắn tối nay có rất nhiều người sẽ mất ngủ đây. Nhưng điều Lục Bất Phá không ngờ tới, đó là sau đêm nay, uy danh của hắn lại bay lên một tầm cao mới.
Tiết mục cảm động chấm dứt, giữa sân khấu, một trận khói trắng đột nhiên tỏa ra, ngay lúc mọi người khẩn trương cảnh giác, trên màn hình xuất hiện rất nhiều người cầm gậy, nhưng trên sân khấu lại không có ai. Âm điệu hùng hậu vang lên, một người trẻ tuổi nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cất giọng ca.
“Hào khí đứng trước muôn vàn con sóng, nhiệt huyết như ánh nắng mặt trời kia, can trường như xương, sắt cứng như thép …”
Cùng lời ca hùng hồn, những người trên màn hình cầm trong tay trường côn làm ra một loạt động tác, rất đều, rất có khí thế. Khán giả thì thầm trao đổi, đó là cái gì? Bọn họ căn bản không thể tưởng được, những người đó đang sử dụng chính là Thiếu Lâm côn pháp đã thất truyền từ lâu. Tại hiện trường người người sôi sục nhiệt huyết, hận không thể lập tức học ngay bộ côn pháp kia. Mà ca từ bài này càng làm cho nội tâm bọn họ kích động ── Nam Nhi Đương Tự Cường*![*Nam nhi phải tự mình cố gắng.]
Mà Biệt Lâm đang say mê biểu diễn, cầm côn trong tay vừa vũ động vừa ca hát, tiếng pháo tay không có dấu hiệu ngừng lại.
《Nam Nhi Đương Tự Cường》 vừa chấm dứt, không để mọi người kịp phản ứng, 《Chân Tiểu Anh Hùng》 lại lên sân khấu. Ngoài Biệt Lâm, còn có hai người khác, chính là trợ lý đặc biệt bên cạnh Mang Tang Tử tiên sinh ── tổ ba người xuất hiện. Không biết do ai khởi xướng, tất cả những người có mặt đều hưởng ứng rất nhanh, vỗ tay theo nhịp, bên trong khán phòng tràn ngập “Lão”* ca kinh điển.
[*Bài này cũ cũ cũ lắm rồi a.]
Vì muốn giữ gìn “Xã hội không tưởng” này, Lục Bất Phá dốc lòng lựa chọn các tiết mục. Không có tình yêu nam nữ, không có ngươi nông ta nông, cũng không có ngươi ch.ết ta sông, hay ta ch.ết ngươi phải ch.ết các loại bài hát rên rên rỉ rỉ. Đây là tiệc tối tất niên, tập trung các lãnh đạo cao cấp của Mang Tà.
Đèn trong hội trường lại tối đi, những em nhỏ bắt đầu lên sân khấu, nhưng lần này đều dưới 10 tuổi. Các bé mặc quần áo kiểu dành cho trẻ em, hoặc ngồi hoặc đứng, tụm năm tụm ba, hay đứng một mình. Có một bé gái vừa gắn chân giả, mặc dù lúc đi phải chống nạn, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười hồn nhiên.
“Giấc xuân trời chợt sáng, chốn chốn tiếng chim kêu, đêm qua mưa lẫn gió, Hoa rụng biết bao nhiêu.*” Nàng ngâm một bài thơ, lập tức trên màn hình liền xuất hiện một hàng chữ, là dịch ý thơ, mọi người dưới đài chưa từng thấy qua kiểu chữ màu đen như vậy. Thể chữ vô cùng xinh đẹp, rồng bay phượng múa, làm người ta kinh diễm không thôi. Kia cũng không phải do loại bút bình thường có thể viết ra!
[*Đây là bài Xuân Hiểu của Mạnh Hạo Nhiên]
Sau khi bé gái ngâm xong, một đứa nhỏ khác đứng lên: “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.*” Bài thơ trên màn hình thay đổi, đồng dạng là những tự thể rồng bay phượng múa, nhưng hoàn toàn không giống kiểu chữ trước đó. Trên sân khấu, mỗi em đều đọc một bài thơ, tương tự trên màn hình liền xuất hiện bốn kiểu chữ.
[*Đây là bài Cổ phong (Mẫn nông) kỳ 2 trong Xuân dạ hỉ vũ của tác giả Đỗ Phủ.]
Cuối cùng một bé đi từ đằng sau ra trước, đọc: “Nấu đậu đun cành đậu, đậu ở trong nồi khóc. Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau*.” Lúc này, trên màn hình không chỉ xuất hiện bản dịch thơ, mà còn có gương mặt của người Mang Tà, của người Thiết Đạt, cả của phe phản loạn ở trong rừng, tất cả bọn họ đều đứng chung một chỗ cười thật tươi chụp hình với Lục Bất Phá. Dưới khán đài, mọi người đều lặng yên.
[*Đây là bài Thất bộ thi của Tào Thực, nhưng Ni tử sử dụng dị bản, là kết luận sau khi mình so sánh bản chữ hán và ý kiến của trang thivien.net.]
Tiếp theo, bọn trẻ cùng xướng lên: “Núi sông chỉ còn trong giấc mộng chúng ta, Liên bang đã nhiều năm chưa hòa bình, nhưng mặc kệ như thế nào cũng thay đổi không được, Mang Tà luôn trong trái tim ta… Tổ tiên từ lâu đã đem hết thảy, dấu ấn thuộc về Mang Tà khắc sâu trong lòng mỗi người, nào rừng Mạch Tạp, nào Mạch Thêm, Tử Tinh, Tử Hải, trong lòng ta nặng ngàn cân…” Rừng Mạch Tạp, đầm lầy Mạch Thêm, dãy núi Tử Tinh, vùng biển Tử Hải, đây đều là những dấu ấn khắc sâu trong lòng bọn trẻ, những biểu tượng thuộc về Liên bang. Tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, rất nhiều người lớn tuổi đều cảm động rơi nước mắt.
Màn biểu diễn sâu sắc đầy ý nghĩa chấm dứt, một bé gái ở lại, rồi một ông lão râu bạc đi tới, âm nhạc lại vang lên. Vị lão gia rất khẩn trương, tay chân lúng túng không biết để đâu. Một khán giả mắt vẫn ẩm ướt thấy vậy liền nở nụ cười, kia không phải là Duy Lạp con trai hắn sao?
“Đến, ừm, đến đến, tiểu Mật Nhi, đến cùng gia gia, a, làm vận động.”
“Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông lắc lắc.”
Quách Mật Nhi ném nạng, cước bộ chập chững làm theo. Không khí nhẹ nhàng làm mọi người thoải mái, nhưng tính kiên cường của bé gái lại một lần nữa cuốn hút khán giả. Chẳng qua lão nhân gia hơi ngốc và khẩn trương, dẫn đến những tràng cười sảng khoái. Hát được một nửa, mấy đứa trẻ lúc đầu biểu diễn liền chạy ra cùng Quách Mật Nhi tập thể dục, buổi biểu diễn một lần nữa đạt đến cao trào.
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…” Khi Mật Nhi đếm, dưới đài rất nhiều khán giả đứng dậy tập theo.
Kế tiếp là tiết mục càng đặc sắc, nhất là 《 Cát tường tam bảo 》, kéo gần rất nhiều mối quan hệ gia đình có thân nhân đang ở xa. Mà ca từ bài 《 Thơ ấu 》 lại mang mọi người trở về với tuổi thơ. Tiệc tối dần dần đến hồi kết thúc, cũng không biết ánh đèn đã sáng tối mấy lần, nhưng lần này thời gian lâu hơn, mọi người đều nghĩ chắc đã kết thúc rồi, thì đèn chợt sáng, tiếng kinh hô vang dậy khắp toàn trường. Đây không phải là đội viên đội đặc nhiệm sao?
Chợt nghe một trận âm thanh dồn dập, tiếng một loại nhạc khí chưa nghe qua vang lên (tiếng trống), các đội viên đội đặc nhiệm hùng dũng hô: “Lửa giận ngút đầu, hiên đứng lâu, mưa vừa dứt. Nhướng mắt trông, vang trời bi hống, hùng tâm hừng hực. Ba chục tuổi công danh chừ cát bụi, tám ngàn dặm sương gió chừ trăng mờ, chẳng hư nhàn, thiếu niên đầu sớm bạc, bi thiết không đâu. Nỗi nhục Tĩnh Khang, vẫn chưa ngàn, hận thù này, chưa trả hết. Chiến mã nhung xa, đánh phá Hạ Lan chừ đạp hết, cười chém Hung Nô chừ uống huyết, rồi mai đây, thu một mối sơn hà, về dâng cửa khuyết.*”
[*Đây là bài Mãn Giang Hồng của Tào Phi]
Màn hình lập thể lớn trên tường chiếu hình ảnh các đội quân tác chiến trên mọi địa hình của Mang Tà Liên bang. Tất cả mọi người đều đứng dậy, quân nhân tháo mũ xuống. Lục Bất Phá đi ra, trong tay cầm bút lông, có người nâng đến một cái bàn, trên đó đặt tờ giấy trắng và nghiên mực.
Các đội viên đội đặc nhiệm tiếp tục biểu diễn, Lục Bất Phá cầm bút lông chấm “Mực”, ở trên giấy liên tục viết xuống những chữ vừa to vừa hữu lực. Trên màn ảnh từng chữ từng chữ xuất hiện, là ca từ mà các đội viên đang biểu diễn. Lục Bất Phá viết rất nhanh, mỗi chữ như một nhát búa đập thẳng vào lòng mỗi người. Các đội viên đội đặc nhiệm hát xong vừa kịp lúc Lục Bất Phá dừng bút, toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Các đội viên đem tờ giấy giương cao, tiếng vỗ tay liền oanh động khắp nơi. Lúc này, chủ tịch quốc hội Bạch Thiện vẻ mặt kích động đi đến trên đài, hắng giọng, ông tuyên bố: “Ủy ban sau khi trải qua hội nghị đặc biệt, quyết định, bắt đầu từ năm sau, năm thứ 389 theo lịch Mang Tà, ngày 1 tháng 1 hằng năm là ngày tân niên. Bắt đầu từ năm nay, cũng chính là ngày 1 tháng 1 năm 389 theo lịch Mang Tà, ngày chủ nhật thứ hai của tháng 5 là ngày của mẹ, ngày là chủ nhật thứ 3 của tháng 6 là ngày của cha, 1 tháng 6 là quốc tế thiếu nhi, 15 tháng 8 là tết trung thu.”
Toàn bộ Liên bang đều hoan hô ủng hộ quyết định này, từ nay về sau, người Mang Tà đã có nhiều những ngày lễ thuộc về chính mình hơn, đồng thời, Mang Tà nhân đã có phong cách biểu diễn riêng.
Khi Bạch Thiện tuyên bố xong, toàn bộ diễn viên đều lên sân khấu, buổi lễ tân niên chính thức chấm dứt trong tiếng nhạc 《Ngày mai tươi sáng hơn》. Mọi người vừa múa vừa hát, có không ít người chạy lên sân khấu. Buổi tiệc kết thúc viên mãn. Chẳng qua trong dàn nghệ sĩ biểu diễn, lại thiếu mất một người cực kỳ trọng yếu. Tận đến khi buổi truyền hình trực tiếp chấm dứt, mọi người mới phát hiện Lục Bất Phá vô thanh vô tức biến mất, đồng dạng cận vệ Hiên Viên thượng tá, cùng Tiểu Cửu bám đuôi cũng không thấy đâu.
Khi Bạch Thiện gọi đến thông tấn khí của Hiên Viên Chiến (Lục Bất Phá đã tắt máy), Hiên Viên Chiến cụt ngủn nói: “Hắn ngủ.” Bạch Thiện lập tức hạ lệnh, trong vòng một tuần tới, ai cũng không được đi quấy rầy Mang Tang Tử tiên sinh, để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi.
Nằm trong khoang ngực “Quang Vinh”, Lục Bất Phá ngủ say trong lòng Hiên Viên Chiến, Tiểu Cửu im lặng ngoan ngoãn nằm dưới chân hắn, ánh sao đêm lặng lẽ xuyên qua chiếu vào bên trong.