Quyển 1 - Chương 91: Đồng ý luyện dược
Đợi nửa ngày cũng không thấy những người đó có phản ứng gì đặc biệt, Địch Hạo bọn họ có chút thất vọng, Hỏa Vân lấy móng vuốt ôm chặt cái cán gỗ, bám rồi lại buông, bám rồi lại buông, đám người kia hoặc là đi lại hoặc là ngồi yên như không thấy, đang làm gì thì làm cái đó.
Lúc Địch Hạo muốn kêu Hỏa Vân dừng lại, thì một thân ảnh già nua hướng tới chỗ Hỏa Vân đi qua. Địch Hạo cùng những người khác nhìn nhau một cái, mọi người đều đang chờ đợi.
Ông lão này trên người mặc đồ giống dân bản xứ, nhưng rõ ràng đồ của ông nghiêm cẩn trang trọng hơn nhiều, hoa văn trang trí phía trên rất phức tạp, có thể thấy thân phận của ông không tầm thường. Chỉ thấy ông lão nhanh chóng đi đến bên cạnh Hỏa Vân, ngốc ngốc nhìn Hỏa Vân, trên mặt hiện lên kích động, thất vọng, khổ sở, biểu tình rất phức tạp, sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, biểu tình trên mặt ôn hòa trở lại, lão nhân ngồi xổm xuống, nâng lên bàn tay trong suốt, tựa hồ muốn chạm vào Hỏa Vân, nhưng mà cũng chỉ ở phía trên thân mình Hỏa Vân dừng lại, do dự," tiểu hồ ly, sao người lại chạy tới đây? Nơi này cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, bỏ cái cuốc này ra rồi nhanh rời đi đi."
Lão nhân vừa nói xong, đám người Địch Hạo liền giật mình mở to hai mắt —— nghe ý của ông lão, ông biết vì Hỏa Vân đụng vào cái cuốc nên mới nhìn thấy nó, như vậy...
Hỏa Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Địch Hạo bọn họ, lão nhân nghi hoặc nhìn theo hướng Hỏa Vân, chỉ là nơi đó một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có, nhưng ông lão như nhận ra điều gì, lại nhìn về phía Hỏa Vân," chẳng lẽ..."
Địch Hạo mấy người liếc nhau, cùng đi đến bên cạnh Hỏa Vân, duỗi tay cầm cuốc gỗ.
Trong nháy mắt, ông lão mở to hai mắt, trên mặt biểu tình kích động, thậm chí run rẩy vươn tay, chỉ vào đám người Địch Hạo, trong miệng lẩm bẩm nói," thế nhưng... Thế nhưng..."
Địch Hạo trái phải nhìn nhìn, những cái bóng trong suốt khác, vẫn giống như không có phát hiện bọn họ, mà biểu hiện của ông lão dị thường như vậy, nhưng bọn họ đi qua ông lão như không phát hiện điều gì, chẳng lẽ những cái bóng này nhìn không thấy ông lão? Chuyện này đến tột cùng là như thế nào?
Lúc Địch Hạo đang suy nghĩ, ông lão đã điều chỉnh xong cảm xúc, đứng lên, rất trịnh trọng cúi đầu trước Địch hạo bọn họ.
Đám người Địch Hạo bị biến cố này dọa sợ, muốn đứng lên lại nhớ tới cuốc gỗ trong tay, trong lúc nhất thời có chút vô thố.
Ông lão nhìn đến biểu tình bất đắc dĩ của bọn họ, ngay sau đó nói," Các vị đeo thứ này đi, cái này có thể làm trung gian." Nói xong, ông lão liền lấy một cái mộc bài từ trong ngực giao cho đám người Địch Hạo.
Địch Hạo cùng Khâu Viễn mấy người nhận lấy, trên mộc bài có tơ hồng, Thất Thất cầm mộc bài nghĩ nghĩ, sau đó đem tơ hồng cột lên người Hỏa Vân và Hỏa Miêu, Hỏa Miêu lúc đầu còn không muốn, cào cào móng vuốt, nhưng khi nhìn tơ hồng của mộc bài cột lên người mình gần giống màu lông, thoạt nhìn cũng không phải khó coi, thì cũng không cố gỡ mộc bài xuống nữa. Hỏa Miêu thực ra vẫn luôn rất ngoan.
Thuận lợi đeo xong mộc bài, lúc này đám người Địch Hạo mới đứng lên.
"Ông lão, vừa rồi ông cúi đầu trước chúng cháu... Đây là ý gì?" Khâu Viễn nhịn không được hỏi.
Lão nhân thở dài một tiếng, lặng im một chút, lại hỏi ngược lại," Các vị... hẳn là người ngoài vào đi?"
Địch Hạo gật đầu," không sai, chúng chúng cháu từ bên ngoài tới."
Lão nhân gật gật đầu, rồi lại như là lâm vào bên trong hồi ức, trên mặt hiện lên một tia bi thống.
Địch Hạo lúc này mới trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, cẩn thận quan sát ông lão, Địch Hạo cuối cùng là nhịn không được hỏi,"Ông... Ông là hồn thể?"
Ông lão phục hồi tinh thần lại, không cảm thấy kinh ngạc cũng không đau buồn khi người khác nhìn ra, chỉ là gật đầu," không sai."
Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền liếc nhau —— vậy không phải người sống?......
"rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.
"Các vị vì sao muốn tới thị trấn này?" Lão nhân nhìn về phía mấy người, trọng điểm ánh mắt đặt ở trên người Địch Hạo cùng Khâu Viễn.
Khâu Viễn nhìn về phía Địch Hạo, hắn không biết có nên nói với ông lão hay không, bọn họ kỳ thật chỉ là tới tìm người, phát hiện chuyện ở nơi này là việc ngoài ý muốn.
Địch Hạo hướng Khâu Viễn gật đầu, như vậy nói cho ông lão biết chuyện cũng không sao, vì thế mở miệng nói," chúng cháu là tới tìm người."
Lão nhân nga một tiếng," ai, các ngươi có thể phát hiện tồn tại của mộc thôn chúng ta, cũng coi như là một loại duyên phận, đây cũng là may mắn của mộc thôn chúng ta." Dứt lời, lão nhân lắc đầu," Như vậy hiện tại các vị hẳn có nhiều nghi vấn, đi theo ta, ta sẽ giải đáp mọi chuyện."
Sau khi ông lão nói xong, liền xoay người rời đi, mấy người Địch Hạo liếc nhau, sau đó bế Thất Thất, đuổi kịp bước ông lão.
Bành Vũ đánh cái cách, vỗ vỗ bụng, sau đó ghé vào trên bàn —— hắn ăn có chút căng.
Mạc Kình nhíu mày nhìn Bành Vũ, lại nhìn chén trống trước bàn, không tán đồng nói," ngươi là người hành nghề y, hẳn là biết sau khi bị bỏ đói lâu, không nên ăn nhiều cơm như vậy."
Bành Vũ hừ hừ hai tiếng,"Ăn là hàng đầu, tôi nguyện ý."
Mạc Kình nhìn gáy Bành Vũ, đạm mạc đem đôi mắt dời đi.
Tiếng bước chân truyền đến, Bành Vũ đột nhiên ngẩng đầu, Mạc Kình cũng đem tầm mắt chuyển dời đến cạnh cửa, quả nhiên, nơi đó xuất hiện thân ảnh Ly Dao.
Ly Dao nhìn thoáng qua một mớ loạn xạ trên bàn, gợi lên khóe miệng cười nói," ăn xong rồi? Như vậy... Các ngươi nên trả lời rồi chứ?" Tuy rằng hỏi chính là các ngươi, nhưng ánh mắt Ly Dao lại nhìn về phía Mạc Kình, căn bản không đem Bành Vũ để vào mắt.
Bành Vũ cũng không thèm để ý, dù sao hắn cũng không biết làm dẫn hồn đan gì đó. Hắn cũng đem ánh mắt đặt ở Mạc Kình trên người.
Mạc Kình nắm chặt tay đặt ở dưới bàn, nắm chặt nắm tay, trên mặt lại nhìn không ra bất kỳ biến hóa gì, hắn mở miệng nói," ta đồng ý... Dẫn hồn đan luyện xong, cũng hy vọng ngươi nhớ rõ lời hứa, thả chúng ta."
Ly Dao đi đến phía sau Mạc Kình, đặt tay trên vai Mạc Kình, cười nói," đây là đương nhiên, yên tâm, dẫn hồn đan một khi luyện xong, ta nhất định sẽ thả các ngươi."
Để Mạc Kình cùng Bành Vũ hai người đi luyện dược, Ly Dao cuối cùng nhìn hai người một cái, liền rời đi. Chờ Ly Dao rời khỏi, Bành Vũ tiến đến bên cạnh Mạc Kình chọc y," uy, cậu có thấy ánh mắt hắn trước khi rời đi không! Uy hiếp trần trụi a! Còn có, cậu có xác định sau khi chúng ta luyện xong dẫn hồn đan gì đó, Ly Dao nhất định sẽ thả chúng ta sao? Đến lúc đó chúng ta tác dụng gì cũng không có, hắn còn không đem chúng ta..." Bành Vũ dùng tay cắt cổ, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Mạc Kình một bên lấy dược, một bên nói," chẳng lẽ anh cho rằng chúng ta không luyện dược, Ly Dao sẽ thả chúng ta sao?" Hắn quay đầu nhìn về phía Bành Vũ," đến lúc đó càng là sống không bằng ch.ết, tôi thật ra có thể chịu đựng, nhưng mà anh..."
Bành Vũ bĩu môi, không muốn cùng Mạc Kình tiếp tục bàn nữa, đang muốn đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút, đột nhiên xoay người, nhướng mày nói," vậy vừa rồi cậu đồng ý với Ly Dao, chẳng lẽ là... Vì tôi?"
Mạc Kình dừng tay, cũng không nhìn Bành Vũ," tôi chỉ không muốn thiếu nợ bất cứ người nào, anh là vì tôi mới bị bắt đến đây, cho nên tôi..."
"Ai, được rồi được rồi." Bành Vũ xua xua tay," nếu cậu nói như vậy, vậy cậu cũng đừng hy vọng tôi sẽ cảm kích cậu, chính cậu nói, cậu còn nợ tôi nhân tình đó."
Mạc Kình buông dược trong tay, quay đầu nhìn về phía Bành Vũ, thần sắc lạnh lùng.
"Làm gì?" Bành Vũ ôm cánh tay đứng phía trước Mạc Kình.
"Không có gì." Mạc Kình xoay người tiếp tục thu thập thảo dược.
Bành Vũ nói thầm một câu có bệnh, liền đi tới bên giường, nằm xoa bụng.
Tần Chí ngồi ở đình hóng gió, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến những đoạn ngắn hồi ức, nghĩ đến chuyện lần này, càng nhiều hơn là nhớ Địch Hạo và Thất Thất, hắn nắm tay, cảm giác linh lực trong cơ thể vẫn lưu động như cũ, trong lúc nhất thời cũng có chút nghi hoặc, hắn nhiều năm qua sinh hoạt như người thường, đột nhiên một ngày kia, phát hiện thân thể của mình hoàn toàn không tầm thường, mà những ký ức đó, người trong ký ức đó, đến tột cùng... Hết thảy hết thảy, đều làm hắn có chút nghi hoặc, nhưng không có mê mang, hắn luôn luôn biết rõ chính mình muốn cái gì, cho dù tác động bên ngoài có nhiều, cũng sẽ không quấy nhiễu đến tâm hắn.
Nghĩ đến đây, Tần Chí buông tay, nhắm hai mắt lẳng lặng cảm thụ năng lượng trong thân thể, đã có chút đoạn ngắn ký ức, như vậy, hắn cũng sẽ không buông tha những cái đó đối hắn hữu dụng.
Ly Dao lẳng lặng ở bên ngoài đình nhìn Tần Chí, thấy nghi hoặc trong ánh mắt hắn, lập tức trở nên thong dong, sau đó nhìn bộ dáng hắn nhắm mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút do dự, bởi vì bộ dáng vừa rồi của Tần Chí rất giống người đó trước kia, tuy rằng gã biết, bọn họ chính là cùng một người, nhưng là Tần Chí đã mất đi một thứ gì đó, không còn giống trước kia, nhưng nhìn Tần CHí bấy giờ giống như đã quay trở về lúc ban đầu, như một thanh kiếm sắc bén, quyết chí tiến lên, kiên định, bình tĩnh, dù là bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì cũng không thể lay động thanh kiếm đó.
"Rốt cuộc ai mới có thể làm người trở nên ôn nhu?" Ly Dao lẩm bẩm nói, đột nhiên nhớ tới một thân ảnh trong ký ức, trong nháy mắt, biểu tình có chút vặn vẹo, ánh mắt biến hung ác, hắn nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, kéo lên khóe miệng, đột nhiên xoay người rời đi.
Ông lão thế nhưng đưa Địch Hạo bọn họ tới một cái mộ, trước một cái cổ mộ.
"Đây là?" Địch Hạo nhịn không được hỏi.
Lão nhân đứng ở trước cổ mộ, ngẩng đầu thở dài một tiếng," Đây là nơi an táng tộc nhân ở đây."
"Chỗ này, chẳng lẽ nơi đây an táng tất các..." Từ Tử Hạo mở miệng hỏi, bị Tiêu Kiền kéo ống tay áo.
Lão nhân cười hiền lành, cũng không để ý," không sai, toàn bộ tộc nhân chúng ta, tất cả đều mai táng ở bên trong, mà bên trong, cũng không chỉ là nơi yên giấc."
Nói xong, lão nhân liền mở ra cửa mộ, trong lúc nhất thời, theo cửa mộ mở ra, một cỗ khí tức cổ xưa truyền đến, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm dã thú gào rít, Địch Hạo thần sắc ngưng trọng, nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân điềm nhiên cười," Các vị, muốn theo ta đi vào không?"
"Đương nhiên." Địch Hạo không chút do dự gật đầu.
Lão nhân dẫn đầu đi vào, Địch Hạo mang Thất Thất theo sát, ngay sau đó Khâu Viễn cùng Từ Tử Hạo Tiêu Kiềnn ba người cũng đi theo.
Bên trong cổ mộ cũng không tối đen, thậm chí là rất sáng, trên vách đá có nhiều bích họa, những bích họa bên trong đều miêu tả những trạng thái sinh hoạt hàng ngày, hơn nữa thoạt nhìn tất cả đều là những chuyện vui, nhưng trên các bích họa đều không ngoại lệ có các loài động vật, đặc biệt là mãnh thú chiếm đa số, nhưng từ nhìn từ bích họa, những mãnh thú đó không giống như đang tập kích tộc nhân, mà thoạt nhìn bọn họ ở chung rất hòa hợp.
Lão nhân như là cố tình thả chậm bước chân, để đám người Địch Hạo có thể thưởng thức bích họa kĩ, đám người Địch Hạo cũng thuận thế quan sát thật kĩ bích họa.
Thất Thất chỉ vào một hình vẽ trên đó, nghi hoặc nhìn về phía Địch Hạo," ba ba, không phải ba nói với con hổ với sư tử đều là mãnh thú sao? Hơn nữa không thể sống cùng với người, nhưng mà tại sao trên đây bọn chúng lại sống cùng với người? Chúng giống như Hỏa Vân vậy, chẳng lẽ linh trí chúng cũng được khai thông?"
Địch Hạo lắc đầu, sờ sờ đầu Thất Thất," Con cho rằng mở linh trí dễ như vậy?"
"Vậy bọn họ?..."
Địch Hạo chỉ vào họa," Con xem, những người này đều rất tốt bụng dùng dược chữa bệnh cho các con vật, những động vật này tất nhiên sẽ không thương tổn bọn họ, nhưng nói sinh hoạt ở bên nhau, kỳ thật cũng không có, con xem bức họa này, bọn họ giống như mỗi người sinh sống ở mỗi chỗ khác nhau nhưng vẫn giữ mối liên hệ nào đó."
Địch Hạo nói tới đây, lão nhân đột nhiên thở dài một tiếng." Công tử quan sát thực rất cẩn thận."
Địch Hạo trừu trừu khóe miệng —— công tử?
Nhưng mà lão nhân lại chỉ cảm thán một câu, cũng không có giải thích cái gì, nhìn thấy bọn họ đã xem xong bích họa, lại tiếp tục mang bọn họ đi xuống.
_________________