Chương 2
Thu Dĩnh đứng ngay Thảo Nguyên, nơi trước đó log out, cô nhìn những người chơi đang đánh quái xung quanh, sau đó đi đến 1 nơi không người, rút ra roi dài bên hông ra bắt đầu "ngược" con thỏ.
Không còn cách nào nha, ai biểu cô hiện tại chỉ có cấp 3, chỉ có thể "ngược" mấy con thỏ cấp thấp, tuy rằng con thỏ mập mạp rất đáng yêu, có khi còn ra vẻ đáng thương với bạn, nhưng vì thăng cấp, đành phải có lỗi với con thỏ đáng yêu này vậy.
Thu Dĩnh có chút máy móc cầm cái roi lên, nhàm chán nghe tiếng “leng keng”, mặc cho người nào cứ đánh con thỏ suốt hai ngày cũng cảm thấy nhàm chán.
“Chúc mừng người chơi đánh được 1000 con thỏ, đạt được 900 kinhnghiệm, mười hai bạc.”
Thu Dĩnh nghe có tiếng nói, theo bản năng lại quất một roi, mấy con thỏ thành vong hồn dưới roi cô.
“Người chơi đánh quá số lượng thỏ, làm thỏ vương nổi giận.”
Thu Dĩnh lại nghe thấy giọng nói, nhìn cái roi trong tay, khoé miệng giật giật, tiếp theo liền nghe được tiếng gầm lên giận dữ, sau đó, một con thỏ cao 3 mét đứng trước mặt cô, ánh mắt mở to đầy vẻ tức giận, khuôn mặt dữ tợn đánh về phía cô.
Thu Dĩnh vội vàng xoay người chạy về phía sau.
Sau đó, nhiều người chơi nhìn thấy 1 con thỏ cao lớn hung dữ đuổi theo một cô gái áo đỏ tay cầm roi dài.
Thu Dĩnh chạy chạy đột nhiên cảm thấy dưới chân không còn gì nữa, tiếptheo cả người đều rớt xuống, trước mắt liền xuất hiện một mảnh tối, đến khi cô định thần lại thì đã nằm trong một mật thất, mà con thỏ kia cũng không thấy nữa, lát sau lại nghe thấy giọng nói, “Chúc mừng người chơi Hòa Mạt đã hoàn thành nhiệm vụ mới — tìm kiếm mật thất ”.
Thu Dĩnh đánh giá bốn phía, trong mật thất này vừa tối vừa cũ, có một góc phát ra ánh đèn mờ, một chàng trai áo trắng đang ngồi ghế dài, cười nhưng không cười nhìn cô.
Đánh giá bốn phía xong, cô đi tới chỗ chàng trai đó, ngồi xuống nói: “Bạn cũng bị rơi xuống sao?”
Anh gật gật đầu, “Diệp Lạc, tên tôi, còn bạn?”
“Hòa Mạt.”
Lúc này, một giọng nói vang lên, “Hoan nghênh người chơi Hòa Mạt đi vào mật thất — tìm kiếm, hai người đều đã có mặt ở đây, vậy hai cô cậu tự lo lấy, tôi chỉ nhắc các bạn một câu, hai bạn phải cùng lúc đi ra ngoài, ha ha, bây giờ các bạn cứ đi tìm kiếm cơ quan đi.”
Thu Dĩnh nhìn quanh mật thất, thật muốn kêu rên, sao số tôi lại không hay vậy trời, vừa bị con thỏ đuổi giết, bây giờ lại phải tìm cơ quan trong mật thất. Nhìn Diệp Lạc nhàn nhã ngồi đối diện, cô tò mò hỏi: “Bạn tìm được cái gì rồi à?”
“Không có, tôi cũng vừa rơi xuống.” Nói xong, anh đứng dậy đi đến trước tường, gõ gõ một chút
Thu Dĩnh thất vọng chu miệng, thu lại cây roi trong tay, cũng đứng lên thử tìm.
Đầu tiên là vòng quanh ngọn đèn, không phát hiện được gì, cô dời mắt lên bàn, trước tiên là đi quanh cái bàn một vòng, tiện đà ngồi xổm xuống xem có gì khác thường không.
“Hoà Mat, cô lại đây một chút.”
Hai mắt Thu Dĩnh sáng lên, đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Lạc, “Phát hiện ra cái gì sao?”
Diệp Lạc gõ một khối gạch, nói:“Khối gạch này hơi lạ so với những khối gạch khác, cô đứng ở bên này, đợi tới khi tôi la lên thì gõ mạnh vào.” Nói xong, anh đi đến cái tường đối diện sờ sờ gì đó, quay đầu lại nói: “Chuẩn bị, bắt đầu.”
Bọn họ ấn xuống cùng lúc, sau đó không gian không còn tối nữa, khi mở mắt lại, Diệp Lạc đã thấy mình trở về rừng cây lúc nãy đánh quái.
Lúc này, bên tai hai người đồng thời vang lên, “Chúc mừng người chơi Diệp Lạc Bi Ai, Hòa Mạt hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm mật thất, lấy được 10000 kinh nghiệm, 120 bạc, một quả hy vọng, một lọ thần tiên ngọc nhưỡng.”
Thu Dĩnh bắt đầu xem xem, đột nhiên thấy một vật gì đó giống như củ khoai tây, cô nhìn chằm chằm cái bình ngọc trên tay người đối diện, nói: “Không biết sẽ trồng ra cái gì?”
Diệp Lạc ngắm cái chai trong tay, nhíu mày nói: “Cứ thử sẽ biết”