Chương 17: Hoàn hảo tác phẩm
"Hộc hộc hộc hộc"
Từng ngụm từng ngụm thở dóc, Hanma khó khăn quay đầu, thấy cái kia kinh khủng "ma quỷ" không đuổi theo, hắn lúc này mới hơi thở phào, bỗng một cơn mệt mỏi xông tới, Hanma kiệt lực ngã khụy xuống, hắn nhìn xung quanh hành lang, khác với ở hành lang đen điện một ít còn hoạt động miễn cưỡng chiếu sáng, tại đây chỉ có một màu thăm thẳm, đưa tay chỉ nhìn thầy lờ mờ, xung quanh tiếng nước chảy róc rách, từng cơn gió rít gào, cùng với một mùi hôi thối gay mũi khắp nơi, bầu không khí chợt đáng sợ cùng nghẹt thở vô cùng, như từng bàn tay vô hình bóp lấy trái tim hắn, Hanma run rẩy đứng dậy, hắn cần phải mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này, cái gì phiêu lưu khám phá, cái gì rẻ mạt Azuki-chan, cao lãnh nữ thần Akari-chan, xinh đẹp vui nhộn Hina-chan hay mạnh mẽ cá tính Shiraki-chan đã hoàn toàn vô nghĩa với hắn, kiêu ngạo soái ca giờ đây chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, nhưng chưa đi được mấy bước, chân trái liền đạp phải "quả bóng" ngã xuống, cả người đổ vào một "tấm nệm", thầm mắng xui xẻo một tiếng, Hanma chợt cảm thấy có gì đó không đúng, "quả bóng" vừa nãy bề mặt tuy mềm nhưng không đủ đàn hồi, đồng thời bên trong cũng hơi cứng để đá..., tại ánh trăng mập mờ dưới Hanma run rẩy nhìn kỹ lại, "quả bóng" an tĩnh nằm đó, hai mắt trợn tròn, tràn đầy tơ máu chằm chằm nhìn hắn, hoàn toàn tĩnh lặng Hanma quên cả thở, hắn chợt nhớ ra mình vừa ngã vào "tấm nệm"... xúc giác hơi kỳ quái "tấm nệm", cụ thể thì nó nhớp nháp, hơi mềm và đàn hồi không cao lắm, đồng thời vài chổ hình dạng hơi là lạ, chậm rãi quay đầu nhìn xuống, trước giờ hắn luôn được người trong giới ngưỡng mộ với cái biệt danh"Thợ săn trái tim", nhưng đó chỉ là ẩn dụ cho việc hắn giỏi dụ dỗ và chơi đùa với cảm xúc người khác, nhưng giờ đây cái biệt danh đấy từ hôm nay liền không còn là ẩn dụ rồi, mà không chỉ trái tim, từ này còn có thể gọi hắn bằng những cái biệt danh khác như "thở săn lá lách", "thợ săn phổi", "thợ săn gan"...khuôn mặt hoàn toàn không còn màu máu, từng cơn hoảng sợ xông vào đầu Hanma, nước mắt nước mũi nước... không thể kiềm chế mà tuôn trào, ngầu lòi soái ca giờ đây gào khóc toáng lên, vừa chạy vừa gào thét:
"AAAAAAAAAAAAAAA"
....
Mà một bên khác, vội vàng đuổi theo Hanma-kun nhưng vẫn không kịp, nữ sinh Azuki từng chậm rãi dạo bước trên hành lang tối om, khuôn mặt còn hờn dỗi phồng má nói thầm:
"Mồ, Hanma-kun thật là, mới đối tốt với người ta chưa được bao lâu liền gọi người ta là "ma quỷ", ta thật diễn tệ đến thế sao, thật là."
"Chán quá, chán quá"
Bỗng Azuki cảm thấy mình hình như đạp trúng gì đó, cúi đầu nhìn lại thì ra là một đoạn dây ruột, giờ đây bị dẫm phải càng là phun ra vô số đáng sợ dị vật cùng chất lỏng, nhưng Azuki chẳng hề mảy may để ý, tùy tiện tại hành lang đi đi tiếp, chợt nàng lại gặp một nửa bộ thi thể nằm trong góc, vốn muốn đi tìm mình "darling" nhưng do dự mấy lần cuối cùng cả khuôn mặt đỏ lên như hoàn toàn không nhẫn nhịn được nữa, Azuki tức giận mắng:
"Thật là. thật là, cám dỗ lớn như thế sao ta chịu được chứ"
Khuôn mặt hoàn toàn bất đắc dĩ rút ra từ túi xách rút ra một cái kéo cắt vải, cùng mấy cuộn kim chỉ, tiến đến nửa bộ thi thể, nàng hơi suy tư một lúc, thầm nói một câu:
"Hừmmm, chỉ còn nửa đoạn không thể làm thành "Người nhồi bông" a, được rồi, rốt cuộc là tài liệu khó được. đem thử nghiệm ý tưởng mới cũng không tệ"
Thành thạo dùng kéo nhẹ nhàng róc ra từng đoạn da, hai bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ chợt nhuốm đầy máu tươi, nhưng dù vậy nàng vẫn không tí e ngại, ngược lại gương mặt dần tràn đầy sự hưng phấn tột cùng, từng đường kéo đi qua là từng trương da hoàn hảo tinh khiết không tí xen lẫn biễu bì hay cơ bắp, cuối cùng một trương da người nữa phần trên hoàn toàn tách ra, thiếu nữ si mê nhìn lấy, hai má hồng hào, thở dốc từng hơi, nếu chỉ nhìn thiếu nữ trên khuôn mặt ngây ngô lại treo đầy dục vọng biểu cảm đều sẽ khiến nam nhân nổi hứng, nữ nhân thẹn thùng, chỉ là khung cảnh phía sau hơi...
Loay hoay lúc lâu thiếu nữ thở dài một hơi, nàng thỏa mãn nhìn lấy "tác phẩm" trước mặt, chỉ thấy bộ thi thể vừa rồi giờ đây bị cố định ở tư thế cầu nguyện bằng kim khâu, phần da người được tuốt ra thành từng "cánh hoa" tỏa ra xung quanh như một đài sen tuyệt đẹp, chỉ thấy Azuki nhẹ rút sợi chỉ, từng cánh hoa liền theo từng đường may đã thiết kế sẵn một lần nữa bọc vào thi thể, hoàn toàn vừa khít không thiếu một mảnh da nào, nhìn lấy tác phẩm đã hoàn thành hoàn hảo, Azuki muốn đứng dậy lúc, một tiếng vỗ tay từng nhịp từng nhịp chậm chạp vang lên:
"Clap... clap...clap"
"Hoàn mỹ, thật là hoàn mỹ, ta phải công nhận ngươi quả thật là một nghệ nhân tài ba a⁓"
Một giọng nữ ngọt ngào mà yểu điệu nhẹ nhàng khen lấy, Azuki quay người nhìn sang, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thân hình quyến rũ ma mị, nhất làm nàng chú ý chính là đối phương làn da, chỉ nhìn sơ Azuki cũng biết làn da kia nếu làm thành "người nhồi bông" sẽ cỡ nào êm ái, cỡ nào hút hồn, Azuki cảm xúc khó khống chế, nhưng nàng vẫn lịch sự đứng dậy đáp lại đối phương:
"Nào có nào có, ta cách nghệ thuật đỉnh cao còn xa lắm"
"Nếu nói về hoàn mỹ thì phải nói quý cô đây nha, đôi chân thướt tha hút hồn, eo thon hông lớn khiến nam nhân nhìn vào chỉ muốn đánh mất ký trí, bộ ngực hoàn mỹ khiến mọi cô gái phải ghen tị, khuôn mặt tỉ lệ vàng không thể lại hoàn hảo hơn, còn có..."
Từng câu khen lấy, Azuki dần dần nhẹ bước đến gần cô gái bí ẩn này, khi nói đến câu cuối nàng đã cách không xa, chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ chợt dữ tợn, rút kéo đâm tới, còn không quen gào thét:
"LÀN DA HOÀN HẢO ĐỂ LÀM NGUYÊN LIỆU..."
Mà nhìn thấy lưỡi kéo nhắm thẳng vào ngực mình đâm tới, cô gái bí ẩn vẫn không có tránh né ý tứ, chỉ thấy lưỡi kéo sắc bén dễ dàng cắt xuyên quần áo, đâm xuyên ngực cô gái bí ẩn, nhưng chợt Azuki cảm thấy là lạ, thật nhẹ nhàng, mặc dù đây đã không phải lần đầu của nàng nhưng lần này khác biệt, không hề có lực cản, cứ như đâm vào nước vậy, lâm vào nghi hoặc Azuki nhìn kỹ phần ngực đối phương, máu, nàng đâm vào máu tươi bên trong, không đây vốn là điều bình thường, đâm thấu da thịt máu tươi sẽ chảy ra, chỉ là lần này da thịt hoàn toàn không có...
"Ara ara ~, rất cảm ơn vì lời khen nhé, cô cũng xinh xắn lắm, nhất là...máu á nha"
Cô gái bí ẩn nhẹ nói ba từ cuối, thân thể Azuki liền trợt nhuộm đỏ, vô số máu tươi từ lỗ chân lông, miệng, mũi, mắt...trào ra lơ lửng tại không trung hình thành một bông sen đỏ rực rỡ, mà cô gái bí ẩn khẽ cười, nhẹ nhàng nói:
"Nhìn nè, có phải rất giống tác phẩm của cô không a, mặc dù chắc vẫn còn tí tỳ vết nhưng sau vài lần đây tuyệt đối là một tác phẩm tuyệt vời lắm a"
Mà Azuki giờ đây đã trở thành cái huyết nhân, cả người thảm trạng vô cùng, liền hồi vì đau đớn cùng hoảng sợ mà rên rỉ:
"Ngươi...ngươi rốt cuộc...là gì...quái vật...quái vật"
Mà cô gái bí ẩn nghe vậy khuôn mặt chợt buồn bã, nàng dùng giọng điệu thất vọng nói:
"Ha hah, Azuki-san thật biết làm người khác đau buồn à, chẳng phải lúc tin tức về chúng ta từng cùng lúc lên báo sao, chẳng lẽ ngươi không nhớ a, thật sự lúc ấy ta rất khó chịu a, rõ ràng ta và ngươi khác nghệ thuật hoàn toàn khác biệt, thế mà đám kia ngu ngốc lại đem tất cả tác phẩm của ta quy về cho ngươi, thật tức giận mà"
Cả người đau đớn đồng thời bởi vì thiếu đại lượng máu tươi mà đầu óc bắt đầu trì độn, Azuki vẫn cố suy nghĩ chợt như nhớ ra điều gì:
"Lại thêm ba người mất tích tại Thành phố Toky "
"Phát hiện thi thể các nạn nhân mất tích xấu số , thi thể bị giày vò , cắt chém , lực lượng chức năng vẫn đang truy tìm kẻ sát nhân hàng loạt bí ẩn "
(Hai đầu tin tức nằm ở chương 4)
Khuôn mặt chợt trở nên phẫn nộ vô cùng, Azuki gào thét:
"Thì ra là ngươi...THÌ RA LÀ NGƯƠI, NGƯƠI CON ĐIẾM ĐÁNG CHẾT NÀY KHIẾN TA TỪ ĐÓ GIỜ KHÔNG THỂ SÁNG TẠO NGHỆ THUẬT NỮA, NGƯƠI CON Đ** NÀY"
Nhìn nàng đáng thương "bia đỡ đạn" phẫn nộ vô lực gào thét, cô gái bí ẩn cười nhẹ, phải, trước khi đến Toky nàng đã thỏa mãn mình "sở thích" hơi nhiều khiến cho bị truy nã gắt gao, làm nàng chạy trốn đến Toky lúc ngoài ý muốn phát hiện một kẻ "đồng đạo", thế là từ ấy nàng luôn theo bước đối phương hành động, đặc biệt chọn địa điểm đối phương đã từng dùng để ra tay, từ đó mọi điều tr.a đều hướng về một phía, mà nàng vẫn ung dung tận hưởng mình "sở thích", chỉ là từ một cái ngoài ý muốn xảy ra khiến nàng có được cái này thú vị năng lực, bình thường vũ khí nóng đã không làm gì được nàng nữa rồi, nhìn lấy mình đáng thương "bia đỡ đạn" đang vô lực la hét, nàng hơi suy tư, liệu nên vứt bỏ cái này "bia đỡ đạn" không, dù gì đã giúp nàng nhiều như vậy, ngoài ra nghĩ đến mình cái này năng lực đầu nguồn...nàng nhẹ nheo mắt mỉm cười, có lẽ cũng không phải không thể dùng tiếp "bia đỡ đạn", nàng mang theo giọng đáng thương nói:
"Mồ, người ta cũng đâu có xấu đến thế đâu, chẳng phải người ta cũng định gửi "tiền công" của ngươi đây sao"
Vốn vẫn đang tuyệt vọng Azuki nghe thế chợt nghi hoặc:
"Ngươi...ý ngươi là gì"
"Thì chẳng lẽ ngươi không muốn được như ta sao, tự do tự tại, tùy ý làm "nghệ thuật" mà không lo rắc rồi a"
Nghe đến thế Azuki chợt ngỡ ngàng, đầu tiên là không tin tưởng, nhưng nghĩ đến mình cũng đã là kẻ sắp ch.ết, đối phương không có lý do gạt nàng làm gì, dù có nhiều lắm vẫn là ch.ết thôi, vì thế thiếu nữ liền mang theo nghi hoặc ấp úng hỏi lại :
"Thật...thật ư"
"Ưmm, ta lừa người làm gì đâu a... chỉ là"
Cô gái chợt nở nụ cười ngu hiểm nói tiếp:
"Mọi chuyện tiếp theo ta không chắc ngươi sẽ chịu đựng nổi đâu a"