Chương 25: Xuất hiện hoành tráng
"Ầm ầm"
"RÍTTTTTTT"
"Á Á Á Á Á Á..........."
Tại một cái góc hốc nhỏ bí ẩn sau bệnh viện Yoshimira, Mako nghe tiếng của từng tòa nhà đổ sụp, tiếng tuyệt vọng kêu la của đám đông, cùng tiếng của con chuột siêu ngoại cỡ kia, chứng kiến vừa mới nãy chỉ 20m chuột lớn giờ kích thước đã sắp trăm mét khoảng chừng đang tùy ý đối chung quanh kiến trúc phá hủy, đối với nhỏ bé nhân loại tàn sát, nàng liền hơi nhăn mày, sau lớp mặt nạ ánh mắt Mako có một phần nhỏ cảm xúc muốn đi ngăn chặn thảm họa này, nhưng nghĩ đến Shiraki thân thể còn quá yếu đuối, không phát huy được bao nhiêu lực lượng nên cũng đành thôi, ôm lấy một thiếu nữ tóc vàng còn hôn mê bất tỉnh, Mako hướng về một phương khác cất bước đi.
"Định đi đâu à, tiểu thư lạnh lùng"
Một âm thanh nữ nhân tuy quen mà lạ tuy lạ mà quen truyền vào tai Mako, chân phải vừa bước đi cũng một lần nữa rút về, nhẹ xoay người nhìn xung quanh, chẳng có một ai, Mako liền cười, "đứng ở kẻ địch góc ch.ết cùng hắn trò chuyện" đây chẳng phải nàng thú vui nhỏ sao, đối với mình vai con mồi Mako chẳng hề để tâm đáp:
"Hê ê, kẻ từ tử vong vực sâu bò ra giờ đây muốn báo thù à, liệu có quá kiêu ngạo không "đặc công Shinatsu-san""
Không ngờ bản thân ẩn nấp thế mà bị nhận ra, Shinatsu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến thực lực đối phương đã vượt qua nhân loại cực hạn, cùng tên "quái vật" kia đồng dạng, đều là kẻ săn mồi đỉnh chuỗi thức ăn, nhưng Shinatsu vẫn giả bộ khó hiểu hỏi:
"Sao ngươi biết được, là kính tầm nhiệt hay là radar"
Nhưng đối phương phản ứng nhường Shinatsu ngoài dự đoán, Mako chợt bật cười, vừa xoa lấy khóe mắt vừa hài hước nói:
"Hắc hắc đặc công, ta nhớ ngươi từng coi ta là kẻ ngốc vì hỏi thăm chiêu thức trong chiến đấu mà, giờ ngươi lại học ta hỏi thăm kẻ địch chiêu thức rồi ư hahaha"
Mà Shinatsu vẫn trầm mặc không nói gì, không có bất kỳ ý tưởng lộ mặt như đối phương đã từng, đối với nàng đó là kẻ ngốc thao tác, có lợi thế mà không biết tận dụng.
Nhìn lấy xung quanh trống rỗng, Mako vẫn tùy ý nói:
"Thôi được rồi, để ngươi không tiếp tục dùng nhìn kẻ ngu ánh mắt ấy đối ta nữa thì đành giải thích tí vậy"
Vừa nói nàng vừa đưa tay lên cổ đem một cái nhàn nhạt làn khói khua tay xua đuổi, vẫn không chút để ý nói:
"Thế giới này tồn tại từng dòng vô hình năng lượng, thiên nhiên có thiên nhiên chuyển động tạo ra năng lượng, sinh vật có sinh vật chuyển động tạo ra năng lượng, còn người cũng thế có năng lượng không lúc nào là không tỏa ra xung quanh, mà lại không chỉ một loại năng lượng mà là hai, một loại đến từ thân thể chuyển động mà tạo ra, một loại khác thì đến từ... tinh thần,. Ta sớm đã đem ngươi hai loại năng lượng này nhớ kỹ, dù cho không biết ngươi vì sao thành công đem chúng dung hợp lại, nhưng điều đó không giúp ngươi thay đổi đặc điểm của mình đâu đặc công-san"
Nghe một tràng kiến thức khó hiểu, Shinatsu cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng, nhưng trong đó một cái trọng điểm làm nàng chú ý:
"Hai loại năng lượng?, thành công dung hợp?"
Nghe đối phương câu hỏi, những hồi ức xa xưa sớm đã mờ nhạt phủ bụi một lần nữa trôi qua trong đầu Mako, nàng dường như nhớ lại, bóng người ấy từng giải thích những kiến thức nhập đạo này cho nàng, còn nàng say sưa nghe một lúc cũng như thế ngây thơ hỏi: "Thành công dung hợp?" mà đối phương cười xoa đầu nàng và nhẹ nói...
Chợt hồi tưởng dần tan biến, nhưng Mako như cùng bóng hình bí ẩn ấy dần trùng lẫn với nhau, đầy tự tin nói:
"Đúng, hai thái cực đại biểu âm dương một khi dung hợp, sẽ sinh ra thứ sức mạnh luân chuyển trời đất, và nó là..."
"... CHAKRA"
Nói tới từ ấy, Mako như xúc động đến không thể kiềm chế mà thành hét lớn, một từ đơn không liên quan mấy giờ đây dường như là bằng chứng đanh thép nhất chứng minh bóng người nhạt nhóa ấy và lời thề hẹn nàng đã quên cùng hắn tất cả đều là thật.
Không để ý tới cảm xúc sôi trào mãnh liệt như sóng lớn Mako, Shinatsu ghi nhớ kỹ những cái thông tin bí ẩn này, trong đầu hỗn loạn vô cùng nàng chị nhẹ lẩm bẩm "chakra".
Mà bên kia, hít một hơi thật sâu, Mako bình tĩnh lại mình tâm tình, đối với không khí nói:
"Nếu mà ngươi không đến để đánh nhau thì ta cũng không nán lại nữa, đi trước đây"
Ôm lấy một thiếu nữ khác, Mako dần bước đi. Mà Shinatsu nhăn mày, chớp động mi cong như có điều suy nghĩ, cuối cùng vẫn không ra tay, bại một lần nàng mặc dù dục hỏa trùng sinh nhưng cũng không muốn bại lần hai, lúc đầu vốn chỉ cho là bình thường "siêu nhân loại", nhưng giờ đây nàng cảm thấy kẻ này nước sâu hơn nhiều, đồng thời cũng so nàng nghĩ nguy hiểm hơn nhiều, có lẽ lý do cô ta không chủ động ra tay vì cô gái bất tỉnh kia, đồng thời cũng vì nàng như đối phương nói đã sinh ra chakra đi. Thở dài, Shinatsu không tiếp tục nhìn lấy đối phương, nàng thân thể một lần nữa mờ nhạt, chợt như ảo ảnh trong sương sớm tán đi.
....
Mà một bên khác, chuột biến dị khổng lồ vẫn tiếp tục đối với xung quanh tàn phá, dưới mặt đất dân thường dẫm đạp lên nhau mà chạy trốn, lực lượng phòng thủ sớm được huy động đối với chuột lớn bắn phá oanh tạc, nhưng tất cả dường như vô dụng, lông tơ như sắt thép, làn da như carbon tổng hợp khiến nó tùy ý tại mưa đạn vùng vẫy tàn sát.
Lơ lững trên trời cao, cô gái thần bí nhìn lấy mình tác phẩm thành quả liền đầy hài lòng, ưu nhã cười mỉm, cảm nhận dưới chân nồng nặc mùi máu tươi khiến hai má nàng chợt hồng như thiếu nữ trải qua đêm xuân, quyến rũ cùng yêu dị tại trên thân nàng giờ đây như hợp nhất tạo ra thứ khí chất ma mị vô cùng. Cô gái thần bí tận hưởng cái này đầy kinh hoàng màn trình diễn, một bên thầm suy nghĩ:
"Nhìn tới Azuki-chan hắn là cũng thức tỉnh quyền năng a, nhưng có lẽ không mạnh lắm nên bị đám này thấp kém sinh vật máu thịt ý chí nhấn chìm, xem ra là không cứu nổi à, aizz⁓"
Thất vọng thở dài, cô gái vừa muốn rời đi lúc, dị biến phát sinh. Bầu trời ban trưa sau bão trong sáng cùng đầy nắng giờ đây chợt bị một màu lam quang ảnh cắt ngang như thần linh tức giận chém đôi thiên khung, tiếng sấm chớp rền vang bao phủ khắp không gian lấn át cả tiếng hỗn loạn cùng tiếng gào thét dưới mặt đất, cô gái bị ẩn chưa kịp nhận thức chuyện gì vừa diễn ra, một tia chớp vắt ngang tầm mắt nàng, mục tiêu...là dưới đất chuột lớn.
...
Lúc này, dưới mặt đất, dòng người hỗn loạn, tất cả đều hướng về phía ngược lại bệnh viện Yoshimira chạy trốn, nhưng giữa dòng người ấy lại có một ngươi phụ nữ trái ngược với người khác, nàng mặc cho người khác xô đẩy, mặc cho ngã xuống bị dẫm đạp lên, người phụ nữ vẫn gượng đứng dậy lội ngược qua dòng người, khuôn mặt trải đầy bụi bẩn cùng nước mặt, nàng liên tục thất thanh gọi:
" NIYORI, NIYORI, CON Ở ĐÂU"
"NIYORI, CON Ở ĐÂU MAU VỀ ĐÂY VỚI MẸ"
"NIYORI NGOAN, CON ĐÂU RỒI A"
....
Không biết lúc nào dòng người đã trở nên thưa thớt, chẳng mấy chốc xung quanh người phụ nữ đã chẳng có ai, chỉ còn lại đống phế tích đổ nát, nhưng dù vậy nàng vẫn chẳng mảy may để ý, vẫn tiếp tục loạng choạng đi tới, không ngừng nghỉ kêu gọi. Giây phút người mẹ đã sắp sụp đổ, một âm thanh yếu ớt vô lực truyền vào tai nàng:
"M.. mẹ...cứu c..con"
Người phụ nữ chợt giật mình, nàng vội vàng dựa theo âm thanh đối với xung quanh tìm kiếm, chợt từ đồng phế tích gần đó, một bóng người quen thuộc đối nàng đung đưa tay vẫy gọi, không chút do dự, người mẹ lập tức chạy đến, trời không phụ lòng người, nàng cuối cùng đã tìm được con mình, nhưng chợt mọi vui sướng dập tắt, lại đủ gần, người phụ nữ mới nhận ra con gái nàng nửa người dưới đã bị đống đất cát đè lên, mà bé gái chỉ có thể yếu đuối rên rỉ từng tiếng:
"M..mẹ..con sợ...con sợ lắm"
Ôm chầm lấy mình con gái, người phụ nữ cũng không kìm được nước mắt mà nức nở an ủi:
"Không sao...không sao...Niyori ngoan sẽ không có việc gì...có mẹ ở bên rồi...mọi chuyện sẽ ổn thô.."
Càng nói từng giọt nước mặt lại càng nhiều sớm thấm đẫm nàng hai má, người phụ nữ biết con gái mình hoàn cảnh đã tệ tới mức nào, nhưng bảo nàng từ bỏ thế nào đây đứa con mình đứt ruột sinh ra, đứa con nàng xem ra so với mạng sống mình còn nặng, đau khổ ôm lấy mình đáng thương nữ nhi, người phụ nữ cầm nén không được nữa bật khóc.
Chợt mặt đất rung động, con chuột lớn trùng hợp để ý đến một con sâu bọ thế mà không sợ hãi nó mà chạy trốn như phần lớn đám sâu bọ khác, một số hồi ức không tốt lướt qua trong đầu, dường như nó mỹ hảo cuộc sống đều tại những đầu này sâu bọ luân phiên phá hủy. Phẫn nộ gầm thét:
"GRAOOOOOOO"
Nó một chi trước giơ lên như muốn đem dưới đất đầy chán ghét sâu bọ đập ch.ết. Nhìn lấy chung quanh mặt đất chợt bị bóng đen bao phủ, trên trời một cái vật thể khổng lồ dần rơi xuống, người mẹ chỉ có thể ôm con mình càng chặt hơn, ầm thầm thút thít chờ đợi lấy tàn nhẫn cái ch.ết nuốt chửng hai mẹ con.
"Đùng...đùng"
"Rítttt"
Đau đớn không hề xuất hiện, chỉ có âm thanh nổ vang cùng tiếng chuột rít gào thảm thiết truyền vào người tai người phụ nữ, nàng nhẹ mở ra hai mắt, chợt cứng đờ. Một bóng hình bị bao phủ bởi vô số tia nắng ấm áp như thần tử hạ phàm, sau lưng áo choàng tại trong gió phấp phới như những cánh chim tự do, quanh người từng tia điện màu lam chớp động, mà đầu kia chuột lớn thì vô lực nằm trên mặt đất co giật liên hồi. Được cứu người phụ nữ khuôn mặt lắm len bụi bẩn cùng nước mắt chợt ửng đỏ, trong lòng rối bời, chỉ có một câu muốn nói ra:
"Quần đâu (⊙_⊙) ?"