Chương 47: Giằng co
- Oành oành...
Từng tiếng va chạm vang lên liên hồi, từng bộ xương tím khổng lồ vỡ tan, tại thân thể to lớn trước mắt chúng chỉ như từng đống xốp dễ dàng liền bị đánh nát, một tên rồi lại một tên từng chút một biến mất, cuối cùng không gian một lần nữa thanh không chỉ còn lại hai bóng người còn đứng đó đối mặt nhau.
- Vút.
Không chút do dự Akari ra lệnh cho Susanoo một quyền đấm tới, dễ dàng liền đem đối phương đánh tan không để lại chút gì, chỉ là trên gương mặt đẹp không có tí nhẹ nhõm hay vui mừng, ngược lại thần sắc nàng lại vô cùng nghiêm trọng như có điều lo lắng
Quả nhiên tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc lúc, một giọng tại cái này không gian trống rỗng lần nữa vang lên bên tai Akari.
- Ta đã nói rồi ngươi không thắng được ta HAHAHAHAHA.
- Thấy thế nào, cảm giác tuyệt vọng tại một đoạn suy nghĩ lặp đi lặp lại này a.
- Nên nhớ ngươi chỉ mới trải qua vài chục lần thôi nhưng, ta? ta đã trải qua cả đời "thực tại" ạ, ta trải qua từng đoạn hồi ức vĩnh hằng như thế này hàng ngàn hàng vạn lần chưa bao giờ từng kết thúc.
- Mà tất cả những đau khổ ấy chỉ vì ngươi, vì ngươi hối tiếc mới sinh ra bọn ta, vì ngươi oán trách mới tạo hình nên chúng ta như thế này, chỉ vì ngươi không bao giờ chịu từ bỏ quá khứ mà bọn ta luôn phải đau khổ thay ngươi chịu đừng giằng vặt, thay ngươi trải qua để khiến ngươi cảm thấy chút ấm áp tàn dư từ quá khứ vào mỗi đêm...
- Tất cả đều là ngươi mà ra, giờ đây nó sẽ vì ngươi mà kéo dài vĩnh viễn.
Một bóng hình lần nữa xuất hiện cách đó không xa bình tĩnh nó,i nhưng trong giọng nàng lại mang theo to lớn phẫn uất cùng đau thương, đồng thời không gian giờ đây cũng lần nữa tràn ngập vô số bộ xương màu tím chăm chăm nhìn oán hận nhìn lấy ở trung tâm Akari như thể nàng là nguồn cơn của mọi đau khổ mà bọn họ đã chịu đựng.
Nhìn trước mắt khung quen thuộc lặp đi lặp lại đã mấy chục lần, Akari dần trở nên mất kiên nhẫn, mắt phải bỗng trừng lớn, nháy mắt nơi này tất cả "Akari" trừ nàng ra đột ngột liền bị chôn vùi.
Nhưng quả nhiên một giây sau tất cả lại một lần nữa quay lại như cũ, điều này khiến Akari trở nên nghi hoặc và khó hiểu vô cùng.
Kowaretaisekai
Là "Kowaretai" bản nâng cấp, khác với bình thường "Kowaretai" của mắt phải chỉ có thể tan vỡ một đối tượng đơn nhất liền lập tức lâm vào làm lạnh, bản nâng cấp "Kowaretaisekai" tan vỡ một vùng không gian hay thậm chí là thực tại rộng lớn không có giới hạn... miễn là Akari "hiểu" về nó và chấp nhận "Kowaretai" sự "hiểu" ấy, tại tinh thần hải này năng lực Akari càng là tuyệt đối bởi không có thứ gì mà Akari có thể hiểu rõ hơn chính bản thân mình, miễn là chấp nhận, Akari có thể đem mọi thứ của mình kể cả linh hồn đều áp dụng "Kowaretai", nhưng giờ đây cái này thần kỹ lại không được, đây không phải là lần đầu nàng sử dụng "Kowaretaisekai" trong vòng lập này nhưng tất cả kết quả đều như một mọi thứ reset lại từ đầu, dù Akari áp dụng "Kowaretai" cho thứ gì, ký ức, tính cách, nhận thức, thậm chí mới nhất chính là toàn bộ linh hồn, tất cả đều như nhau không một tí mảy may tác dụng.
- Sao nào "thực tại", đã thử đủ chưa, cảm giác thế nào?.
- Tuyệt vọng chứ?, phẫn nộ chứ?, sợ hãi chứ?... ta cũng từng như ngươi, tìm đủ mọi cách thoát khỏi vòng lập luẩn quẩn của quá khứ chỉ là cuối cùng tất cả chỉ là múc nước dã tràng...
- Cho đến khi ta có được quyền năng này, hy vọng chưa bao giờ gần bên ta đến thế, chỉ một chút...một chút nữa thôi ta sẽ tự do ta sẽ khiến chúng ta có được chân chính "hạnh phúc".
- Nhưng vì ngươi chỉ vì ngươi và sự bất công của số phận mà tất cả đều sẽ cùng chôn vùi Akari, tất cả đều sẽ tại nơi này, phần mộ cuối cùng "Izanami" sa lầy vĩnh viễn...
Giọng nói phiền nhiễu một lần nữa quanh quẫn bên tai, vô số bóng hình lao tới nhưng Akari không hề tỏa ra phẩn nộ hay mất bình tĩnh, nàng chỉ chợt thở dài, ánh mắt đáng thương nhìn lấy chủ nhân giọng nói kia:
- Aizz, đôi lúc ta tự hỏi ngươi có thật là ta trong quá khứ không vậy, ta nhớ mình trong quá khứ chỉ ngây thơ cùng cố chấp chứ nào có ngu như thế.
Akari một bên lần nữa cùng đám Susanoo "hình thức ban đầu" vật lộn, một bên ung dung nói, đây hoàn toàn là suy nghĩ của nàng lúc bấy giờ không hề mang theo khích tướng ý tứ, chỉ là dường như rơi vào tai đối phương lại hoàn toàn mang ý nghĩa khác.
- Ngu hah...hahaha...xem kẻ thảm hại như ngươi cũng xứng nói như thế, là "thực tại" thì sao?, có sức mạnh áp đảo thì sao? cuối cùng cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị giam ở đây...
Nhưng chưa hết câu giọng Akari đầy thương hại chợt chen ngang:
- Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhận ra sao, ngươi ta...tất cả "Akari" ở đây...đều là một.
Vừa nói Akari vừa đem ba con Susanoo vặn cổ nhưng nàng dường như không hề để ý mà nói tiếp.
- Hồi ức kiến tạo nên quá khứ, quá khứ tạo ra thực tại, thực tại quyết định tương lai...nắm giữ con mắt trái ngươi hẳn phải rõ hơn ai hết, tất cả chúng ta...là bình đẳng.
- Ta không đặc biệt, ta cũng không may mắn hơn ngươi hay bất cứ "Akari" tại thời điểm nào đó trên dòng thời gian này, ta chỉ là phiên bản trưởng thành của quá khứ là một Akari trẻ con, ngây thơ và dựa dẫm vào người khác, sống cùng bà ngoại khiến ta được chọn làm "thực tại" mà không phải ngươi một "Akari" lì lợm, mạnh mẽ, và độc đoán.
- THÌ SAO CHỨ? NGƯƠI LÀ "THỰC TẠI" CÒN TA CHỈ LÀ CÁI BÓNG CỦA QUÁ KHỨ, KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐƯỢC CHÍNH MÌNH...
"Akari điên cuồng" cười gằng, nàng không hiểu đến giờ phút này đối phương còn cố chấp khích tướng làm gì, nhưng chính nàng cũng không ngại cùng đối phương đấu, dù sao tại "Izanami" chém giết đã thành vô nghĩa.
- Đúng vậy ta là hiện tại Akari, nhưng thiếu nữ Akari một ngày nào đó sẽ trưởng thành, tháo xuống lớp vỏ non trẻ và ngây thờ bên ngoài, lộ ra bản chất sâu thẩm và mạnh mẽ nhất bên trong để trở thành Akari lúc thành thục, "Akari" ngây thơ sẽ vĩnh viễn lùi về sau trở thành một bóng ma quanh quẩn trong vòng hồi ức bất tận.
- RỐT CUỘC NGƯƠI ĐANG MUỐN NÓI ĐIỀU GÌ
"Akari điên cuồng" chợt cảm thấy một luồng to lớn bất an, nhưng có thể đem tất cả đều chôn vùi kể cả mình, nàng đã sớm không quan tâm gì nữa, nếu đối phương còn có thể lật bàn thì chỉ có thể nói đối phương cao tay hơn, nhưng nàng ngược lại muốn xem cái này kẻ cùng đường muốn làm cái gì trò quỷ.
- Như đã nói một ngày nào đó ta sẽ ch.ết, ngây thơ và non nớt Akari sẽ ch.ết, thậm chí có thể không còn được trở lại vườn địa đàng an dưỡng mà thật sự biến mất bởi Akari trưởng thành đã không cần sự yếu đuối nữa, một cái ch.ết tuyệt đối của ta và nó vỗn đã không xa hẵn chỉ một tháng nữa mà thôi, còn ngươi...
- Ngươi...là bản chất mạnh mẽ sâu thẩm nhất của Akari...tiếp theo "thực tại" vốn hẵn là ngươi a.
- ....
- Phụt!!! AHAH...AHAHAHA.
- Uầy uầy "thực tại" ngươi đã thảm hại đến mức này rồi sao, định ta hối hận, muốn ta chuyển ý để thả ngươi ra à.
- Đáng tiếc kế hoạch ngươi phải đổ vỡ rồi vì ta không hối hận và đây là cuối cùng lao tù "Izami" vốn không có lối th...
Nhưng chưa để "Akari điên cuồng" nói dứt câu, AKari lần nữa cắt đứt đối phương:
- Không đó là sự thật, theo từ đó giờ trải nghiệm ta đoán "thực tại" tiếp theo chắc chắn phải là ngươi, kẻ từng trải qua quá khứ cùng hồi ức tàn khốc tẩy lễ đúc nên ý chí mãnh liệt nhất, mạnh mẽ nhất sẽ trở thành "thực tại" mà lại là "thực tại" trong giai đoạn dài nhất của đời người, giai đoạn bước ra đời xông xáo trường thành cho đến khi ngươi ý chí kiệt quệ, cho đến khi mọi ham muốn của ngươi đều nguội lạnh ngươi mới lần nữa trở thành một bóng ma nhường chổ cho một "Akari an phận và yếu đuối" đảm nhiệm phần còn lại "thực tại" tuổi già thực tại...
- Nhưng tiếc rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, ngươi sẽ mãi mãi kẹt trong này, kẹt ở quá khứ để trở thành tư lương của ta, "Akari an phận và yếu đuối" lúc tuổi già cũng sẽ không sinh ra, chỉ còn ta "Akari ngây thơ non nớt nhưng chưa từng ngừng cố gắng trưởng thành" sẽ mãi tiếp nhận "thực tại" cái danh hiệu này.
Một nụ cười đắc ý hiển hiện trên gương mặt Akari.