Chương 73: Chấp nhận vẫn là không từ chối?
- A là Hamano-kun đó phải không?
Vốn đang nhăm nhi không mấy lành mạnh bữa trưa Motaru chợt nghe thấy có người gọi mình.
Hắn ngước mắt nhìn sang, là một vị mang kính nam sinh, khuôn mặt bình thường không có gì lạ là loại kia lẫn trong đám người liền có thể nhanh chóng quên mất bình thường khuôn mặt, chỉ là trên người khí chất tương đối ôn hòa cùng thân thiện khiến người khác vừa nhìn vào liền biết là người dễ gần.
- Ngươi là...
- A Hamano-kun không biết cũng phải, dù sao học sinh xuất sắc như Hamano-kun nào có thời gian rảnh chú ý tới người tầm thường như ta đâu chứ...
-...
Motaru thề nếu không phải đối phương thần sắc hoàn toàn như duy trì ôn hòa thần sắc không có chút thay đổi nếu không Motaru đều cho là chính mình bị nói móc đến nơi.
- À quên mất, để ta giới thiệu a.
- Ta tên Soroki Tayo là cùng Hamano-kun cùng lớp 10-A, chỉ là ta ngồi ở góc cuối lớp nên có lẽ Hamano-kun không chú ý đến ta người này, bạn bè thường gọi là Tayo cho ngắn gọn nếu Hamano-kun muốn cũng có thể gọi như thế, sở thích chơi điện tử và kết bạn mới.
Motaru nhìn cái này hoàn toàn bình thường thiếu niên nhưng miệng lại đặc biệt mẹ nó không tầm thường.
- Taya-kun hẵn là còn độc thân nhỉ?
- Ừm đúng a, Hamano-kun thế mà thật tinh mắt, thì ra người như Hamano-kun không những chỉ biết mỗi học nha.
Mẹ nó ta thế mà không ngạc nhiên khi biết ngươi còn độc thân a.
Mặc dù trong lòng âm thầm chửi bậy nhưng mặt ngoài Motaru vẫn tươi cười lễ phép cùng đối phương đáp lên:
- Ahaha nào có nào có, ta cũng chỉ là người bình thường thôi, xin tự giới thiệu ta tên đầy đủ là Hamano Motaru, nếu được Tayo-kun cũng có thể gọi thẳng tên Motaru cũng tốt dù sao ta cũng quen được gọi tên hơn.
- Nào Tayo-kun nếu không ngại thì mau ngồi a.
Motaru đưa một tay ra hiệu đối phương mau ngồi mà Tayo vui tươi đặt phần ăn lên bàn rồi ngồi xuống ở bên đối diện.
Cơm chiên, trứng ốp lết, tempura, súp miso...
Mẹ nó đây là phần ăn cho người ăn a, sao ta lại không được ăn như thế...
Motaru bắt đầu nghi ngờ tên khốn này cố tình tới đây đâm chọt hắn, nhưng nhìn đối phương cái kia vui vẻ tự nhiên biểu tình cũng không giống lắm nếu không hắn tuyệt đối sẽ... nhắm mắt mà ăn tiếp, dù sao hắn cũng không phải loại kia thích trang bức vả mặt cuồng, Motaru chỉ ước cho mình sống bình thường là đủ.
- A còn không biết Motaru-kun sống ở đâu nhỉ, ta hiện đang sống ở khu Shibuya, nhưng thi thoảng nơi đó tới thời gian cao điểm thường hơi ồn ào một điểm nên đôi lúc ta cũng sống ở khu Shikaki, biết đâu chúng ta có khi là hàng xóm nha.
Shikaki cùng Shibuya, một chổ là khu trung tâm đô thị một chổ nổi tiếng là khu tụ tập ăn chơi đàn điếm, nếu có cái nào đó điểm chung mà ai cũng biết thì chính là giá bất động sản đều cao tới đáng sợ...
Mẹ nó ngươi đây là muốn ăn đòn a?
- Ừm còn ta sống ở một căn phòng chung cư phía nam khu Yoshimira... bốn mùa đều ở đó!!
Có lẽ cảm thấy câu trước chưa đủ truyền đạt thâm ý Motaru cố ý bồi thêm vế sau, đại ý là:
"Ta mẹ nó rất là nghèo, ngươi còn nói thêm coi chừng ra cổng trường gặp ta!!"
Nhưng vì lý do nào đó câu nói ấy rơi vào tai Tayo lại bị hoàn toàn cãi biên thành:
"Ta là con người khốn khổ sống trong một căn hầm xe của chung cư tại khu có mức thu chi nổi tiếng bèo bọt và bốn mùa như thế không thay đổi"
Tayo-kun cảm động nhìn kiên cường nghị lực Motaru mà tiếc thương nói:
- Ôi Motaru-kun tội nghiệp, ta thật sự rất ngưỡng mộ người như Motaru-kun, dù hoàn cảnh có nghèo khó rách rưới cỡ nào vẫn luôn không ngừng cố gắng nổ lực để đạt được thay đổi cuộc sống.
- Không như ta từ khi sinh ra liền chỉ có thể vĩnh viễn như vậy mãi không thể thay đổi được...
Nhưng Motaru nghe xong gân xanh kém chút bão nổi.
Ngươi tên khốn này miệng thật mẹ nó độc a.
Má... ta thề sau này thức tỉnh được "Thiên niên sát" ngươi mẹ nó cho ta coi chừng phía sau.
Mà một bên đang cảm động Tayo chợt thấy phần hông lành lạnh nhưng cũng không mấy để ý, hắn chợt như nhớ tới gì đó mà sáng lên mà đầy ý vị nhìn Motaru:
- Mà Motaru có nhu cầu kiếm việc làm thêm không?
- Làm thêm? Đúng là ta đang có tìm thật nhưng vẫn chưa tìm ra công việc phù hợp...
Nghe thế Tayo ánh mắt chợt sáng lên vỗ bàn nói:
- Bạch!
- Tuyệt, nhà ta đúng lúc có nhu cầu tìm kiếm nhân viên bảo an buổi đêm a...
- Không biết Motaru-kun có hứng thú không, thu nhập chắc chắn sẽ không bạc đãi "Người" như Motaru-kun!!
"Bảo an"?
Nghe thế vốn đang ăn đối phương thịnh soạn bữa trưa bằng mắt Motaru cũng chợt nổi lên hứng thú nghiêm túc nhìn cái này không còn "bình thường" thiếu niên.
Motaru chợt cảm thấy cái tên này có vẻ không như thế đáng ghét lắm... mà trở thành đặc biệt nguy hiểm.
Chẳng lẽ ta có như thế bại lộ sao? Sớm như thế liền để tiết lộ phong thanh...
- Ta có thể hỏi tại sao không, dù sao Tayo-kun cũng đâu có lý do gì mà tìm đến ta cái này "không có gì lạ" thiếu niên để tuyển bảo an đi.
Quả thật Motaru không tin trên đời này có chuyện tốt đến đột ngột như thế, còn mẹ nó đặc biệt là đối phương tìm đúng hắn cái này siêu phàm đến tuyển chức vụ vừa nghe liền thấy "sặc mùi vũ lực" bảo an.
Với cả Motaru thế nhưng không tin vào cái kia trong tiểu thuyết mạng não tàn thiếu gia lưu đi đưa chuyện tốt cho nhân vật chính a.
Thứ nhất hắn không tin mình là cái gì nhân vật chính, dù sao có cái nào nhân vật chính mới xuyên mấy ngày liền bị cắt khúc mấy lần không?
Thứ hai là lăn lộn qua xã hội Motaru thế nhưng biết ông trời không công bằng, bình thường người không có học vấn còn có thể đi ra vài ba cái thiên tài đạt được thành tựu nhất định huống chi là trải qua gia tộc đào tạo bài bản con cháu sẽ chỉ so người bình thường càng thông minh cùng nhanh nhạy, thiên sinh liền áp người bình thường một đầu ở mọi mặt.
Mà Taya nghe ra Motaru ý nghi ngờ bên trong lời nói cũng không có ngoài ý muốn sắc mặt, ngược lại vẫn như bình thường thong dong đem trong miệng tempura nhai kỹ nuốt xuống mới ưu nhã cười nói:
- Ta có thể cảm giác được Motaru-kun cũng không tầm thường a, đều là giống ta cùng là người thông minh...
- Dừng dừng dừng!
- Nếu là cái gì nhạy cảm giác quan hay là vừa nhìn liền sinh lòng ái tài thì cho ta xin kiếu, nếu xem ta là người thông minh thì xin hãy đối đãi ta giống như ngươi nói mà không phải dùng đem ta làm thằng ngu để tâng bốc như thế.
Motaru ánh mắt bình tĩnh nhìn cái này chẳng biết lúc nào khí chất đột ngột chuyển biến trở nên ưu nhã lịch lãm Tayo-kun đồng thời bình tĩnh nói.
Sáo lộ "ta nhìn ngươi không tầm thường" hay "ta giác quan thứ sáu mách bảo..." hắn nhìn qua sách không có một ngàn cũng cũng có tám trăm, đối với cái này Motaru tỏa ra khịt mũi khinh thường.
Ngươi mẹ nó muốn bước ra đời lăn lộn hoặc là chứng minh cho người trên cao thấy mình năng lực hoặc thành tựu đã có hoặc là chìm cút về nhà, còn cái gì bề ngoài đặc biệt, khí chất hơn người trên bàn nhậu xã giao nghe thì được, người nào tin người đó liền muốn sẵn sàng tâm lý bị ăn sạch lúc nào không hay.
- Sao có thể, ta là ăn ngay nói thật, Motaru-kun quả thật so với những người khác đặc biệt rất nhiều.
- Dù sao làm gì có cái người bình thường nào ngã từ tầng ba xuống, xương sọ nứt vỡ rồi còn có thể tỉnh lại không nói một tuần sau thế mà lại lần nữa đứng dậy sinh long hoạt hổ nha...
- Motaru-kun nói đấy còn không phi thường thì là gì? Mặc dù rất muốn biết Motaru-kun học được "thân thể bí pháp" ở đâu nhưng nếu Motaru-kun không muốn nói cũng không sao, dù gì quy tắc ngầm mọi người đều hiểu.
- Nhà ta kinh doanh... nói thế nào nhỉ, là cái chủng loại kia thường cùng nhiều loại người tiếp xúc nên rất nhu cầu một chút người phi thường đến trấn giữ tràng diện a.
"Thân thể bí pháp"?
Xem ra cái thế giới này không đơn giản a, và đối phương dường như cũng hiểu lầm cái gì rồi, nguyên chủ thật mẹ nó đã ch.ết thấu, hắn chỉ là cái tu hú đến thay làm gì có cái gì bí pháp a...
Chỉ là Motaru cũng không định giải thích, ngược lại suy tư nhìn Tayo bắt đầu cần nhắc.
Ta đến tột cùng là chấp nhận vẫn là không từ chối?... thật mẹ nó khó chọn a!!