Chương 1-1: Tiết tử
Khoảng bốn tỷ năm trước, trái đất là một hành tinh mới sinh, giống như hàng tỷ hành tinh khác trong vũ trụ, địa cầu lúc đó chỉ là một hình cầu không phát sáng quay quanh mặt trời, không có sinh mệnh, hoang vu cằn cỗi.
Hàng triệu năm sau đó, một sao chổi đâm vào trái đất, đó là một sao chổi có kích thước rất nhỏ so với địa cầu, việc nó đâm vào không mang lại nhiều tác hại đến trái đất, theo nó là một hạt giống, một hạt giống thực vật, nó sinh trưởng tại ngoài hệ ngân hà, trải qua hàng trăm triệu năm du lịch giữa các vì sao, trôi nổi trong vũ trụ, vô tình rơi lên sao chổi, bị đóng băng trên đó, cuối cùng rớt xuống trái đất.
Trái đất lúc này không thích hợp cho sinh vật sinh tồn, không có nước và không khí, bề mặt trái đất lỏa lồ dưới tia vũ trụ, trong chuyến đi, hạt giống đã xảy ra biến hóa, nó có thể thích ứng ở hoàn cảnh này, lúc này băng trên sao chổi cũng tan chảy, hạt giống nảy mầm.
Quá trình dựng dục rất dài, trong thời gian đó, trái đất phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, mặt đất hỗn độn, thực vật khổng lồ mỗi ngày phát ra dưỡng khí, nước trên địa cầu dần dần nhiều hơn, tinh vân
(sao)
xuất hiện nhiều hơn, địa cầu hình thành màng bảo vệ, các loại khí thể sinh thành, mãi cho tới khi không khí và mặt đất chia lìa, thành trời và đất. Khỏa thực vật cũng nở ra một đóa hoa hình hoa sen.
Từ đó về sau sự sinh sản bắt đầu, trong hạt giống chứa dấu ấn sinh mệnh, nó là dấu ấn mà hàng tỷ năm hạt giống thu thập được, dấu ấn đó giống như mã gien, được đưa tới địa cầu, sinh mệnh bắt đầu xuất hiện trong nước, cho đến khoảng ba tỷ năm trước con người xuất hiện, nhân loại thời đó rất cường đại, vì nhận được truyền thừa trực tiếp từ hoa sen, phần lớn đều đi theo con đường tu hành.
Ngàn vạn đạo pháp quy về một, vì đạt tới tiến hóa, có thể mở ra dấu ấn sinh mệnh trên người mình. Các loại thần thông, tu hành cũng đi theo nhiều hướng khác nhau. Chủ yếu là chia thành ba loại, tu luyện về tinh thần, tu luyện về hồn phách, và tu luyện về thân thể.
Tu luyện về tinh thần, là điều khiển các nguyên tố tự nhiên, nắm vạn vật trong tay. Tu luyện về linh hồn, là hồn phách bất diệt sinh linh bất tử, cuối cùng vứt bỏ thân thể, đạt tới linh hồn vĩnh cửu. Tu luyện về thân thể, là chân đạp đất đầu đội trời, nối thẳng thiên địa, thân thể thành thần.
Vì quan niệm bất đồng, ba bên đấu tranh nhiều lần, cuối cùng thành đại họa. Mấy vạn năm đấu tranh khiến người tu hành tổn thất thảm trọng, lại trải qua thiên tai, sinh vật trên địa cầu mười đi tám chín, hoa sen cũng suýt thì điêu linh, cuối cùng ngủ say đáy biển.
Khi nhân loại xuất hiện lần thứ hai, thực lực đã không còn như thời cổ, người tu hành cũng ít, chỉ có số ít người muốn thông qua rèn luyện để mở dấu ấn sinh mệnh, mục đích của tiến hóa. Nhưng con đường của bọn họ quá dài, dần dần không ai có thể đạt được, cuối cùng những người cường đại cũng tiêu thất.
Đến thế kỷ hai mươi mốt, hơn sáu tỷ người trên hành tinh, tại tinh thần, linh hồn, thân thể có thể đạt tiến hóa không tới mười triệu người. Chỉ là hạt cát trong biển dân số, những người đó có thể là trời sinh, hoặc là ngày sau thay đổi, ngay cả khi đó là năng lực yếu nhất, cũng mạnh hơn người bình thường, huống chi họ còn nắm giữ chìa khóa để mở dấu ấn sinh mệnh. Tương lai không thể đo lường.
Các quốc gia tận lực khống chế những người này, mặc dù năng lực cường đại, nhưng so với một quốc gia, họ vẫn quá yếu.
Mùa hè năm 2006, trong khi đi chơi Thước Nhạc bị hoa sen ký sinh, đóa hoa sen đó nghỉ ngơi lấy sức trong biển sâu, vỏ quả đất thay đổi, lục địa dâng lên, hoa sen sinh trưởng trong núi, năm đó rốt cuộc phục hồi, song lúc này địa cầu đã không còn thích hợp với nó, nó quyết định trở về vũ trụ, từ bỏ thân thể, đồng thời đưa phần cuối cùng của nó cho người cuối cùng nó nhìn thấy, coi như để lại một mầm móng trên tinh cầu này, còn về phần kết quả, đó không phải là điều nó quan tâm.
Thước Nhạc thân có bảo bối mà không biết, không có hoài bão gì lớn, một lòng chỉ muốn cuộc sống không lo không sầu, hoa sen dung hợp với cậu, đem lại kinh hỉ vô hạn cho cậu, khiến cậu càng trầm mê vào những ngày bình thản an tâm. Dấu ấn sinh mệnh gì đó quá mức mờ ảo, quá mức xa xôi, sống tốt mới quan trọng nhất.