Chương 57
Ăn bên ngoài cùng đám nhỏ rồi Thước Nhạc và Thước Nhạc cũng trở lại, đám nhóc thì lại chơi săn thú trên bán đảo. Thực vật trên núi ở bán đảo rất tươi tốt, động vật lớn không có nhưng vẫn có thể thấy gà rừng, thỏ…
Nghe thím Ngô nói Lan thúc đã về, hai người cũng định qua xem. Dù sao Thước Nhạc đã sống ở thôn Tam Họ một thời gian, họ hang Lan thúc tới thì cũng nên qua gặp. Hai người vừa đi tới tiền viện, đã thấy Lan thúc đi về phía này.
“Các ngươi muốn đi đâu vậy?” Lan thúc thấy hướng hai người đi tới, hỏi.
“Chúng ta đang muốn qua gặp bên tam thúc.”
Lan thúc vừa nghe liền khoát tay, “Về phòng rồi nói.”
“Sao vậy Lan thúc?” Ngồi xuống rồi Khúc Phàm liền hỏi.
“Hôm nay tam thúc tới vì muốn dẫn hai huynh đệ bên vợ đến, cũng không đơn giản chỉ là đến thăm chúng ta mà thôi, mà vì có chuyện khác. Aiz, lão tam này thấy thúc và thím ngươi đều dọn tới đây, mới nghĩ bậy nghĩ bạ. Họ muốn hỏi xem bên này có cần mướn người không, cũng không biết hắn hỏi thăm từ nơi nào, biết được các ngươi mua cả khu lớn như vậy. Còn nữa, muốn đi cùng đám Lan Y tới Thánh thành.” Việc này không dễ nói, chính thúc biết thúc đã giúp Thước Nhạc trong lúc khó khăn, Thước Nhạc mới ghi nhận ân tình đó, hiện tại cả nhà họ mới có thể bước lên con đường tu hành, cho dù có thể đi tới đâu nhưng dù sao vẫn tốt hơn trước kia. Tuy rằng cả nhà Thước Nhạc không coi họ như người ngoài nhưng chính thúc tự hiểu rõ về than phận của mình, không thể làm những chuyện có lỗi với bọn họ được. Việc lão tam này không thể chấp nhận được, không thể vội vàng như vậy, lại còn đưa cả anh em cột chèo tới nữa, rất quá đáng.
Hai người liếc nhau, Khúc Phàm nói với Lan thúc, “Thúc, năm nay đi Thánh thành, chúng ta muốn đi sớm một chút. Vốn cũng không phải bởi tham gia tụ hội, không chừng giữa đường còn đổi hướng đi nơi khác, cho nên chỉ có thể dẫn theo đám Lan Y, những người khác không thể mang theo được.”
Lan thúc gật đầu, chuyện này dù Khúc Phàm không nói, thúc cũng sẽ không đồng ý, đừng thấy hai sư phụ này của Lan Y không thể hiện bất cứ bản lĩnh gì, nhưng Lan Y thay đổi chóng mắt chỉ trong vài ngày, tựa như đổi thành một người khác vậy. Ngũ giác, sức lực đều tăng lên nhiều lần, mục đích ra ngoài chuyến này cũng không vì bái sư, thuần túy chỉ là cùng sư phụ lịch lãm bên ngoài, người ngoài đâu thể đi theo.
“Còn nữa, đến ngày mười lăm, bên gia phụ sẽ về nhà, nhà này sẽ giao lại cho phía Lan thúc trông giúp, việc này vẫn chưa nói với các thúc. Lan thúc, thúc và Sâm bá, còn cả Tiền ca cùng nhau trông nom, như vậy lát nữa gọi Sâm bá và Tiền ca tới bàn bạc xem, muốn làm sao thì các thúc tự quyết định với nhau. Chỉ người nhà mình thì không thể đủ được, hoặc thuê người không thì mua người, các thúc quyết định. Hai chúng ta hiện cũng không muốn lo chuyện này nữa.” Khúc Phàm ý là sẽ do bên Lan thúc quyết định hết, nếu họ muốn mời họ hang nhà mình tới cũng không phải không thể, chỉ xem họ nghĩ sao mà thôi. Hai người cũng muốn xem thử mấy người Lan thúc có thích hợp không? Họ cũng muốn xác định nên đối xử với mấy người Lan thúc thế nào, phải xem tình huống của họ mới quyết định để họ gia nhập đến mức nào.
Mà mấy người Lan thúc quyết định như thế nào, hai người Thước Nhạc cũng không biết, dù sao đến tận khi hai người ngủ rồi, thư phòng nhỏ ở Đổ Tọa phòng vẫn còn sáng đèn.
Sáng hôm sau, mấy người tam thúc rời đi, Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng đã gặp họ vào tối hôm trước, nhưng đã thiếu cảm giác thân thiết trước kia.
Tiễn họ rời đi, ba người Lan thúc và Thước Nhạc, Khúc Phàm ở thư phòng thảo luận về kế hoạch của họ, chủ yếu là kế hoạch một năm sau. Sản nghiệp của họ chủ yếu là mấy mẫu ruộng tốt, rừng núi hoang cùng hồ lớn. Bọn họ quy hoạch lại một chút, nhưng Thước Nhạc nhận lo phần núi, cậu và Khúc Phàm trước lúc đi sẽ trông chút cây ăn quả trên núi, có nước hồ thì hoàn toàn đủ điều kiện cho cây sống tươi tốt dù phải di rời. Mà phần đất đai còn lại cũng đã đủ cho họ sử dụng rồi.
Mặt khác, bên Lan thúc quyết định không mướn người mà đi mua người làm về, có tử khế cũng đáng tin hơn. Thước Nhạc và Khúc Phàm thấy không được tự nhiên nhưng vẫn đồng ý, thế giới này là như vậy, muốn an toàn thì đừng nói tới nhân quyền làm gì. Mấy người Lan thúc có thể suy nghĩ cho gia đình họ, hai người cũng rất mừng. Kỳ thật như vậy thì ai nấy đều tốt, họ quen biết Lan thúc nhưng không có nghĩa quen hết những người còn lại.
Bọn họ cũng bàn bạc chút, những người mua về cũng không ở cùng họ mà sẽ sắp xếp ở bên phía tiểu viện vốn là nhà kho kia. Thước Nhạc cũng không muốn có quá nhiều người ra ra vào vào nhà mình.
Sắp xếp xong chuyện này, Thước Nhạc ngày ngày ở bên cha mẹ cùng đám nhả, cứ nhịn không được dặn đi lại dặn lại. Lần này, Miu Miu cũng về, không ai ở lại cả, cậu càng thêm không vui. Nhưng dù luyến tiếc đến mấy vẫn sẽ đến ngày chia tay.
Thước Nhạc tiễn họ đến truyền tống trận, bước vào thử nhưng quả nhiên cậu vẫn không thể đi qua được. Mà khiến bọn họ bất ngờ là, Khúc Phàm khi đứng trong truyền tống trận sử dụng tiên khí Định Tinh bàn kia lại phát hiện trên thế giới này còn hai truyền tống trận nữa, không biết được kết nối tới đâu. Thước Nhạc có thể dung hay không, có lẽ chờ tới khi họ tới Thánh thành sẽ qua xem thử.
Lần này Khúc Phàm về hơn một tháng, hắn đưa Quả Quả vào nhập học trường đại học, sắp xếp xong cho Quả Quả, mọi thứ đều quay lại hết để Thước Nhạc xem. Thước Nhạc rất tiếc, hai lần Quả Quả nhập học, cậu đều không thể đưa đi.
Chờ Khúc Phàm làm xong hết mọi chuyện mới quay lại. Trước khi về lại dung Định Tinh bàn xem thử, trên Trái Đất, ngoài nơi này còn có ba truyền tống trận khác nữa, hơn nữa hắn còn phát hiện thêm một truyền tống trận ở sao Thổ trong Thái Dương hệ. Nói cách khác, trước kia thật sự đã từng có tu sĩ tới những tinh cầu trên Thái Dương hệ này của hắn, chuyện này rất đáng giá để thăm dò.
Từ truyền tống trận đi ra, lập tức thuấn di trở về, đây là năng lực mà Khúc Phàm vừa lĩnh ngộ được. Hắn lập tức xuất hiện trong sân, không ngờ vừa hiện ra, đã nghe tiếng hét “A…” của một cô gái, tiếp theo một cước bước tới.