Chương 22: Gặp gỡ số 3 (6)
"Em quá hiểu anh!" Roger tỏ ra đau lòng muốn ch.ết, nhưng không làm tôi đồng cảm, ngược lại chỉ khiến tôi buồn cười: "Cô ấy nói tên kia có biệt thự, xe thể thao, mỗi tháng còn còn cho một ngàn tệ tiền tiêu vặt."
Hiện tại xã hội làm sao vậy, là tư tưởng của tôi rất phong kiến không theo kịp xu thế, hay là vì người khác sáng suốt hơn, đi trước tôi một bước, lợi dụng tuổi trẻ để đạt được tiền tài, sống cuộc sống vật chất đầy đủ?
Tôi liếc trắng mắt, không khách khí trả lời: "Xin lỗi, em ở chung với cha mẹ, không cần phòng cho thuê, cũng không cần tiền thuê phòng."
"Anh thích em ở điểm ấy đấy! Bạn gái trước của anh cũng đơn giản lắm, sống thấy hợp thì kết hôn, không hợp thì chia tay, giúp bạn trai không bị áp lực. Đừng đặt quá nhiều tình cảm vào một mối quan hệ, cứ tiến tới theo nhu cầu có phải tốt hơn không?" Roger cúi đầu ái muội nhẹ giọng nói: "Muốn lấy vợ là phải chọn người như em, mà em nhìn đi, đàn ông có phòng có xe như anh, sự nghiệp đang bước vào quỹ đạo, bây giờ càng ngày càng ít, suy nghĩ thử xem sao?"
"Thôi xin, kiểu người như anh kết hôn xong cũng không ổn định được mấy ngày! Chẳng trách bây giờ ly hôn nhiều thế, đều là do mấy người thiếu trách nhiệm, không tôn trọng tình yêu." Dù đây là đùa hay thật, tôi cũng phải từ chối thẳng thừng, chỉ chỉ tờ A bên cạnh: "Của anh xong rồi đấy."
"Em từ đâu đến đây vậy, lăng mộ cổ đại à?" Roger trừng mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó thở dài một tiếng: "Xem ra công ty chúng ta lại thêm một lão trưởng phòng rồi!"
"Không làm việc đi, đang tán phét cái gì đấy?" Phó trưởng phòng, ba mươi lăm tuổi, sở hữu bốn cái nhà, hai cái xe, xem mặt lần nào bị từ chối lần đó, đến bây giờ còn chưa kết hôn, không biết đã bị xị đứng sau Roger từ lúc nào.
Roger sợ tới mức lập tức cầm hợp đồng về bàn làm việc, bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại liên hệ khách hàng.
Ngày hôm qua mùa xuân vẫn tràn trề trên khuôn mặt phó trưởng phòng, lúc tan tầm còn nán lại văn phòng trang điểm, bị người khác bắt gặp thì nói là đi gặp khách hàng, quả thực giấu đầu lòi đuôi, nhất định là ngày hôm qua lại đi xem mặt. Hơn nữa không có gì thay đổi, thất bại thêm lần nữa, vậy nên hôm nay sắc mặt vô cùng tệ. Kết quả xem mặt sẽ quyết định đến tâm tình của phó trưởng phòng, nếu có anh nào đồng ý gặp lại, bà chị này thậm chí sẽ mời toàn bộ nhân viên công ty uống trà sữa trân châu.
Ngẫm lại cũng thấy đáng thương, tất cả đàn ông đều tỏ ra sợ bà chị "Tam cao" đã đứng tuổi còn giữ mình trong sạch này. Hiện tại đàn ông cũng kén chọn, một cô gái khó tính, trẻ trung thì không nói, cũng coi như món ăn lạ. Nhưng tuổi đã quá ba mươi thì hứng thú sẽ xuống dốc không phanh, đây là hiện thực khó có thể thay đổi.
Vậy nên mấy hôm trước, mấy nhân viên nam thảo luận một đề tài: giữa một cô ba mươi lăm tuổi từng li hôn, và một cô ba mươi lăm tuổi chưa từng kết hôn, đàn ông sẽ chọn cô từng ly hôn. Mà một cô ba mươi lăm tuổi lại còn là phó trưởng phòng, đàn ông sẽ chạy mất dép, sợ phải gánh vác trách nhiệm. Đúng là một chuyện thú vị!
Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp nam lại thảo luận mấy đề tài nhạy cảm, nói không biết mệt. Nào là gái đã quan hệ thì thú vị hơn gái chưa quan hệ, nào là ngoại tình kiểu gì để không bị phát hiện, nào là mình đi ngoại tình thì khác vợ đi ngoại tình ở điểm gì... Làm tôi sâu sắc hiểu được rằng, con người ở thời Mao chủ tịch còn sống vẫn đơn thuần hơn chút. Xã hội bây giờ qua năm mươi năm nữa, ước chừng có thể nối đường ray với nước ngoài, giống nhau từ kinh tế đến quan hệ nam nữ, hoặc là quan niệm kén vợ kén chồng. Kiểu người mẹ hiền vợ đảm như tôi đây, quả thật là đồ cổ đào được!
Chẳng trách nhiều người ngoài hành tinh nhìn trúng tôi như thế... Ôm khuôn mặt đỏ bừng, nội tâm tôi nói tiếng "Đáng ghét!"
Tan tầm, tôi chờ đợi ở địa điểm đã hẹn. Chỉ sau một lúc là số 3 đã lái xe đến, không đợi anh ta xuống xe, tôi đã chủ động chui vào.
"Em nên chờ tôi mở cửa mới đúng." Số 3 mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, ánh mắt màu lam chứa chan tình cảm, dung nhan tuyệt mỹ dịu dàng mà hàm súc: "Có phải tại chiếc xe này không tốt không? Lần sau tôi sẽ đổi chiếc khác đẹp hơn tới đón em."
Đầu tiên, tôi bị dung nhan của số 3 làm cho hoa mắt một hồi, nghe xong mấy lời của anh ta lại có chút tức giận: "Tôi để ý sao? Tôi còn không có xe đâu, ngay cả xe đạp cũng chưa tập đi. Là tôi sợ anh ra ngoài sẽ bị chú ý... Nghĩ tôi là người thế nào?"
Số 3 thản nhiên cười, không cần anh ta đòi bế, tôi cũng muốn chủ động bổ nhào qua.
Số 3 khởi động xe, nói: "Hôm nay tôi đưa em đi quán rượu đã kể, chỗ đó dù ngày hay đêm cũng đều náo nhiệt."
Đến khu buôn bán sầm uất, số 3 vòng xe qua tòa nhà văn phòng loại A, đến một tòa nhà bảy tầng khá cũ, sau đó gửi xe ở gara ngầm.
Vừa xuống xe, số 3 liền thân mật ôm tôi, đi tới thang máy ấn nút. Vì tòa nhà này tương đối cũ, thang máy ở gara chỉ có loại chuyên vận chuyển hàng hoá, đợi hồi lâu mới chậm rãi đến nơi.
Vào thang máy, gần như lên tầng nào cũng dừng, nhưng lại không có người đi vào. Bởi vì thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá tốc độ quá chậm, rất nhiều người ấn nút rồi, nhưng thấy thang chở khách bên cạnh đã đến, vì vậy vào thang chở khách. Tuy nhiên vẫn có vài nhân viên tăng ca, bọn họ chỉ lên hai, ba tầng lầu, quan điểm chậm một chút cũng không sao, bước vào đứng cùng chúng tôi.
Bọn họ không ai nói câu gì, nhưng vẫn nhìn gương mặt xinh đẹp kì lạ của số 3, cùng với khuôn mặt tương đối bình thường của tôi mấy lần. Có thể bọn họ nghĩ rằng, tôi phải dùng cách gì ghê gớm lắm mới câu được anh chàng đẹp trai như vậy.
Đến tầng trên cùng, số 3 ôm tôi ra khỏi thang máy. Quán rượu không có biển chỉ dẫn, dù tôi đã đi dạo quanh khu phố lân cận vài lần, cũng vào tòa nhà này một lần, nhưng vẫn không biết tầng đỉnh còn có một nơi như vậy.
Quán rượu hẳn là rất lớn, ước chừng chiếm nửa tầng lầu. Cửa quán chỉ treo một tấm biển nhỏ viết hai chữ cà phê, nếu không phải được số 3 đưa đến, căn bản tôi sẽ không biết sự tồn tại của nơi này. Không dưng ai lại lên tận đây tìm chỗ uống cà phê!
"Có những sinh vật rất nguy hiểm, em đừng dễ dàng trả lời họ, cũng đừng rời xa tôi." Số 3 dặn tôi một câu, sau đó đẩy cửa gỗ của quán rượu bước vào.