Chương 19: Ngọt ngào, sư sinh ăn ý. .
CHƯƠNG 19: NGỌT NGÀO, SƯ SINH ĂN Ý...
Editor: Javiko
Trên bảng thông báo trước dãy nhà tổng hợp dán giấy đỏ báo tin mừng. Học sinh đi ngang qua đều dừng chân quan khán, thường thường thảo luận vấn đề nóng nhất trong học viện hiện nay── nhân vật phong vân đứng đầu, Tần Tư. Một tháng ngắn ngủn chuẩn bị cho cuộc thi, học sinh vừa mới vào học chưa đầy một năm này đã trở thành nhân vật nóng nhất đương thời ── diện mạo anh tuấn, thành tích nổi trội xuất sắc, năng lực công tác nhất lưu, biết cách đối nhân xử thế, lại ở cuộc thi toán học cấp quốc gia năm nay giành giải nhất. Là học sinh của học viện Xuân Đằng, đây thật sự là thành tựu rất lớn.
“Tần Tư giành được vị trí đứng đầu! Nghe nói tháng sau còn được đi thi quốc tế đâu! Thật không thể tưởng tượng a! Vì sao đều là năm nhất, ta lại ngốc đến cuộc thi đều trượt!”
“Bởi vì ngươi là heo thôi! Ha ha ha! Ngươi đừng uể oải, người ta Tần Tư là cấp bậc gì, vốn chính là lấy thành tích thứ nhất vào trường, cấp bậc của học viện chúng ta ngươi cũng không phải không rõ, cuộc thi năm đó, ngươi ngẫm lại xem đã phải tranh đấu như thế nào đi!”
“Ai ai! Mau nhìn mau nhìn! Đó không phải là Tần Tư saoi! Bên cạnh là chủ nhiệm lớp của hắn Bạch lão sư a! Hai người thật đẹp trai!” Trong đám người một trận xôn xao, đặc biệt nữ sinh đều hưng phấn mà chen đến hành lang, nhìn trông mong vào hai người đang đến gần.
“Tần Tư đồng học! Chúc mừng ngươi!” Nữ sinh lớn mật một chút liền kêu lớn.
Tần Tư mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn mọi người! Ta sẽ tiếp tục cố gắng! Mọi người cũng phải cố lên nga! Các vị mỹ nữ, nếu như học tập có nghi hoặc gì ta có thể giúp đỡ, liền tới lớp tìm ta đi.”
Hắn thuận tiện nháy mắt, gọng kính màu vàng làm hắn trông phá lệ nhã nhặn. Tim các nữ sinh đều đập loạn, đỏ mặt nhìn theo phương hướng hai người rời đi.
“Tiểu Tư thật đúng là được hoan nghênh đâu.” Bạch Niệm Phàm ôm một xấp tư liệu lớn, vừa đi vừa cười nói, mặt mày mang một tia trêu chọc ôn nhu.
Tần Tư đối Bạch Niệm Phàm cười lớn: “Được chào đón nhất hẳn là Bạch lão sư đi. Đại chúng tình nhân, chọc bao nhiêu nữ hài tử phương tâm, ta bất quá là tiểu mao đầu vừa trưởng thành, so ra còn kém Bạch lão sư rất nhiều.”
“Ba hoa!” Bạch Niệm Phàm tâm tình thập phần sung sướng, Tần Tư thành tích vượt quá tưởng tượng của y, y không dự đoán được Tần Tư sẽ cố gắng đến loại trình độ này, nghĩ đến cố gắng của Tần Tư đại bộ phận là vì chính mình, trong lòng y liền phiếm ra nhè nhẹ ngọt ngào.
“Ta đây tiến văn phòng, ngươi đi về trước đi. Tháng này, vất vả.” Bạch Niệm Phàm chỉ chỉ tư liệu trong tay.
“Là mệt ch.ết đi a.” Môi Tần Tư tà tà gợi lên, nhìn quanh bốn phía không có người liền một phen kéo qua Bạch Niệm Phàm, đem y đẩy vào trong góc cầu thang đè ép đi lên.
“Ân...” Bạch Niệm Phàm kinh hô, ôm chặt tư liệu trong tay. Trong lúc bối rối môi lại bị Tần Tư khiêu mở, đầu lưỡi nóng ấm chui vào nghịch ngợm cuốn đầu lưỡi của mình, không tha cự tuyệt hấp doãn.
Một đôi bàn tay to không an phận ôm thắt lưng của mình, trước sau vuốt ve, mềm nhẹ lên xuống, một đường lướt xuống mông, không nhẹ không nặng nhu niết.
Trên cầu thang loáng thoáng truyền đến thanh âm nói chuyện, chop mũi Bạch Niệm Phàm hừ vài tiếng, từ chối thoát ly nụ hôn cùng vuốt sói của Tần Tư, sửa sang lại xiêm y, thế này mới oán trách trừng mắt nhìn Tần Tư một cái, xoay người lên lầu.
“Trước thu điểm lợi tức, ta đói bụng gần một tháng, từ sau kì nghỉ lần trước, chúng ta mới làm có một hai lần...” Tần Tư đi theo phía sau Bạch Niệm Phàm, thừa dịp y còn chưa lên lầu, ghé sát vào lỗ tai y nhắc nhở.
Mặt Bạch Niệm Phàm bá một chút đỏ lên, trên lầu tựa hồ có người đang đi xuống, y vội vàng bước lên cầu thang, quay đầu nói: “Sau này còn nhiều thời gian, tùy ngươi an bài thế nào cũng được... Ta lên đây.” Dứt lời đặng đặng đặng chạy nhanh đi lên.
Tần Tư nhìn vành tai hông thấu của Bạch Niệm Phàm, tựa vào cửa cầu thang cười như hồ ly. Nhìn theo Bạch Niệm Phàm đi lên sau, hắn thế này mới lười biếng đứng thẳng, thân cái lười thắt lưng, ngáp một cái, tháng này thật đúng là mệt ch.ết hắn!
Trên lầu truyền đến thanh âm nói chuyện của nữ sinh, Tần Tư nhấc chân đi ra ngoài, lại bị người phía sau gọi lại.
“Tần Tư đồng học.” Đường Ny xuống dưới, phía sau còn có Ngọc Ngọc, nhìn đến Tần Tư sau, trong mắt có quang mang chợt lóe qua.
“Đường Ny đồng học, Ngọc Ngọc đồng học, đã lâu không thấy.” Tần Tư cười gật gật đầu, xem như chào hỏi. Đường Ny nhìn chằm chằm Tần Tư vài giây, bỗng nhiên thấu lên thấp giọng nói: “Tần Tư đồng học, hỏi ngươi cái vấn đề. Ngươi thành thật trả lời ta.” Động tác của nàng nhanh chóng, ngay cả Ngọc Ngọc đều bất ngờ, nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Đường Ny, ý bảo nàng vẫn là đừng hỏi.
Tần Tư chọn cao mi, hắn khá là thưởng thức hai vị mỹ nữ này, thành tích tốt, không bát quái lại hiểu được đúng mực, thật sự là không phải bình hoa tầm thường ── có tri thức, có nội hàm.
Đường Ny gặp vẻ mặt chờ đợi lắng nghe của Tần Tư, liền lại để sát vào một chút, ngửi được hương vị nam tính trên người Tần Tư, nàng hơi hơi đỏ hồng hai má, cũng là dứt khoát giương mắt chống lại ánh mắt thâm thúy sau cặp kính của Tần Tư. “Tần Tư đồng học, ngươi thích Bạch lão sư sao?”
Lưng Tần Tư hiển nhiên cứng ngắc một lát, nhưng rất nhanh liền trầm tĩnh lại, hắn khẽ nâng kính mắt, hơi hơi nghiêng mặt, khuynh người ở bên tai Đường Ny nói: “Tần Tư, chỉ yêu Bạch Niệm Phàm một người.”
Thanh âm tuy rằng nhỏ, lại cũng đủ rơi vào trong tai Đường Ny cùng Ngọc Ngọc, các nàng chưa kịp nói gì, bên môi Tần Tư đã gợi nên một nụ cười tà khí, không còn ánh mặt trời như dĩ vãng: “Bất quá, đó là một bí mật. Ta tin tưởng, hai vị sẽ giữ bí mật này.”
Bên tai Đường Ny còn có chút hồng, nàng vừa mới nhìn đến Bạch lão sư vẻ mặt đỏ bừng lên lầu, môi tựa hồ còn sưng đỏ, quả nhiên xuống lầu liền nhìn đến Tần Tư, thế này mới lớn mật đi chứng thật nghi hoặc vẫn tồn tại trong lòng tháng này.
Ngọc Ngọc bất đắc dĩ ôm trán: “Ny Ny, chuyện của lão sư chúng ta đừng quan tâm, bộ dáng của Tần Tư là còn thật sự.”
Đường Ny phiên cái xem thường: “Ta thuận miệng hỏi một chút, cái gì cũng không biết. Ai u! Thật nặng a! Tư liệu phá này còn bắt hai thiếu nữ chúng ta đến chuyển! Nam nhân lớp mình thật sự là đủ vô dụng!”
Một đôi bàn tay to đúng lúc nâng sách vở rất nặng trong tay Đường Ny, Tần Tư quay đầu cười: “Vì hai vị mỹ nữ cống hiến sức lực, là vinh hạnh của ta.”