Quyển 6 - Chương 45
Lúc Mạnh Bà ngừng chìm sâu trong hồi tưởng, thì nàng đã tới thiên đình. Bên cạnh nàng là Thanh Đăng và Diêm Vương, nhưng họ không tiếp tục đi cùng Mạnh Bà, họ còn có bổn phận riêng phải thực hiện.
Mạnh Bà chào từ biệt Diêm Vương và Thanh Đăng, một mình đến điện Lăng Tiêu. Trước khi đi, Thanh Đăng còn nói với nàng một câu: “Nếu lần này thần phật chấp nhận cho cô gặp hắn, cô phải chuẩn bị tâm lý.” Giọng điệu hơi trầm ngâm, nhưng chung quy không nói thêm gì nữa.
Bấy giờ, dường như tất cả linh thú quý hiếm đều tập họp ngoài Lăng Tiêu điện. Rất nhiều tiên hạc bị tiên khí hấp dẫn, dừng cánh nghỉ tạm, khí lành tỏa sáng, mây bay đầy trời. Lầu gác trùng điệp, tường vân vạn dặm(*). Thỉnh thoảng có vài thần thú lớn như quả núi bay liệng qua lại, nhưng dù nó có lớn bao nhiêu đi nữa, đứng trước Lăng Tiêu điện chỉ như con chuồn chuồn nhỏ bé mà thôi.
*Tường vân: mây lành
Trong điện, mỹ tửu nồng hương, ca múa thanh bình. Hôm nay chính là hội Bàn Đào năm trăm năm mới có một lần, thần tiên từ khắp nơi tụ về. Hội Bàn Đào lần trước bị con khỉ kia náo loạn, nay nó đã thỉnh được kinh từ phương Tây, được phong làm Đấu Chiến Thắng phật, đang hớn hở đạp một chân trên mặt bàn, muốn cùng bọn họ không say không ngừng. Thế nhưng trải qua bao nhiêu cực khổ thỉnh được kinh về, liệu có bao nhiêu người đọc đây? Ngược lại con khỉ kia đã không còn khí thế năm đó đại náo thiên cung, phá tan địa phủ, bất phân thắng bại với trời đất, duy ngã độc tôn (*) nữa. Bây giờ nó chỉ là một con khỉ.
*Duy ngã độc tôn: cả thế giới chỉ có một người là nhất, không ai sánh bằng.
Lúc Mạnh Bà xuất hiện trong điện Lăng Tiêu, đa số tiên nhân đều dừng chén rượu đang cầm trong tay, tò mò nhìn vị tiên xa lạ vừa tới. Một lúc sau mới nhớ ra, đây không phải là sương giáng thần nữ năm đó, vì tự ý thả linh thú mà bị giáng xuống phàm trần – Thanh Nữ sao? Sau này nàng trở thành Mạnh Bà ở địa phủ, vì vong hồn nấu canh. Tất cả mọi chuyện dường như là ý tứ của Phật Tổ. Phật Tổ an bài như thế tất có thâm ý của người.
Con khỉ kia nhìn thấy Mạnh Bà, sực nhớ lại chuyện lúc xưa nó từng đại náo địa phủ, vui vẻ nhảy đến trước mặt nàng, gãi gãi: “Đây không phải là Mạnh Bà ở địa phủ sao? Năm đó đắc tội nhiều, đắc tội nhiều. Cô cũng tới dự hội Bàn Đào? Uống rượu không? Mau đến đây, đến đây!”
Mạnh Bà nhìn Tôn Ngộ Không, người mặc áo mão lụa là, hỏi: “Ngươi là Tôn Ngộ Không?”
Con khỉ không rõ ràng lắm nên reo lên: “Đương nhiên chính là Lão Tôn! Con Lục Nhĩ Mi Hầu(*) cải trang thành Lão Tôn đã bị ta đánh ch.ết từ lâu. Ta không phải Tôn Ngộ Không, thì ai còn ai vào đây!?”
*Lục Nhĩ Mi Hầu: con khỉ sáu tai
Mạnh Bà không lên tiếng. Tôn Ngộ Không năm đó đầu đội mão tử kim lông chim phượng, người mặc tỏa tử hoàng kim giáp, chân mang ngẫu ti bộ vân lý, tay cầm như ý Kim Cô bổng, không xem thần phật trong trời đất này ra gì, nay đã ch.ết.
Đúng lúc này, Tây Vương Mẫu và Ngọc Đế vừa an tọa, nhìn thấy Mạnh Bà thì sửng sốt. Tây Vương Mẫu phản ứng rất nhanh, thân thiết nói: “Mạnh Bà cũng đến đây? Nhanh vào ghế ngồi đi, đứng đó làm chi?”
Mạnh Bà lắc đầu, rồi lập tức quỳ xuống khiến thần tiên trong điện Lăng Tiêu cùng ồ lên.
“Ngươi làm gì vậy?”
Vương Mẫu nương nương, hôm nay thần đến không phải để dự hội Bàn Đào, mà là muốn tìm người.”
Tây Vương Mẫu và Ngọc Đế trao đổi ánh mắt, đều ngầm hiểu. Ngọc Đế hỏi: “Mạnh Bà muốn tìm ai? Trong chư thần đang ngồi đây có người ngươi muốn tìm không?”
Mạnh Bà ngẩng đầu: “Không có, người thần muốn tìm không ở đây.”
“Vậy ngươi muốn tìm ai?”
“Linh thú ở núi Côn Luân do trời đất biến ảo mà thành — Bạch Trạch. Mấy ngàn năm trước vì đoạt tiên đan của thiên đình mà cùng chư thần giao chiến, cuối cùng trọng thương, bị bắt giữ.” Mạnh Bà vừa nói xong, nội điện chìm trong im lặng, chúng thần tiên đều biết người nàng muốn tìm là ai. Trận chiến năm đó khá ác liệt, tuy không thể so với Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung sau này, nhưng khi đó vì hắn vốn đã bị trọng thương, nếu không chưa chắc bắt được hắn. Có điều đại đa số thần tiên, không phải ai cũng rõ linh thú phát điên kia và tiên tử trước mắt này có quan hệ thế nào.
Mạnh Bà ngẩng đầu nhìn Tây Vương Mẫu, ánh mắt sáng quắc: “Nhưng chàng không ở thiên lao, chàng ở đâu? Chàng ở đâu?”
Tây Vương Mẫu trầm ngâm một chút, khẽ nói: “Xem ra ngươi đã nhớ lại tất cả?”
“Vâng.”
Tây Vương Mẫu cau mày: “Vậy ngươi nên hiểu rõ hắn phạm phải tội gì.”
“Tôn Ngộ Không năm đó đại náo thiên đình, đả thương thần tiên còn ít sao? Hắn bị giam dưới Ngũ Hành sơn năm trăm năm, thế nhưng Bạch Hoa bị các người nhốt mấy ngàn năm nay! Chẳng lẽ còn chưa đủ?”
Tôn Ngộ Không nghe Mạnh Bà chỉ đích danh mình, rất không vui: “Liên quan gì tới Lão Tôn.”
Tây Vương Mẫu đáp lời: “Không đủ. Tôn Ngộ Không biết phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Còn tên súc sinh Bạch Trạch này đến giờ vẫn mê muội không tỉnh. Ngươi nói mấy ngàn năm thì sao, như thế nào mới đủ?”
“Tất cả những gì chàng đang chịu đều do thần mà ra. Thần nguyện một mình gánh vác, cho dù bị hủy nguyên thần, thần cũng không oán không hối, đổi lấy tự do của chàng.” Nói xong, Mạnh Bà nhắm hai mắt, lạy sấp người trên đất.
Chúng thần tiên lập tức xôn xao.
“Thanh Nữ, ngươi phải biết, mọi việc hôm nay đều là nhân quả tuần hoàn của hai người các ngươi mà ra. Các ngươi đi một bước là nhân, mà cũng là quả. Nay hắn bị giam giữ mấy ngàn năm, ngươi ở địa phủ làm Mạnh Bà, đều là ý tứ của Phật Tổ. Phật Tổ đã an bài như thế, đương nhiên là vì cứu chuộc các ngươi, cứu chuộc chúng sinh, sao có thể dễ dàng thay đổi?”
Mạnh Bà ngẩng đầu: “Hôm nay thần đến đây, cũng chính là ý của Phật Tổ.”
“Sao? Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Vốn thần đã quên hết mọi chuyện như Phật Tổ muốn, ở cầu Nại Hà làm một người hầm canh giữ lửa. Trăm ngàn năm sau có khi có thể về thiên đình, đứng vào hàng tiên ban thật. Nhưng năm đó lúc Phật Tổ thành Phật, vì chặt đứt tất cả phàm niệm đã đem đại bi đại hỉ của mình hóa thành một đóa mạn đà la hoa màu trắng, tự tay đặt xuống đường Hoàng Tuyền. Vì sao ngàn ngàn vạn vạn năm sau lại làm cho nó xuất hiện lần nữa trên đường Hoàng Tuyền, vì sao để cho thần bắt gặp, để thần nhớ lại hết mọi chuyện kiếp trước, nhớ lại chàng? Tất cả, đều không phải là ý của Phật Tổ sao? Thần chỉ muốn gặp chàng, chỉ một lần được gặp chàng, cầu xin Vương Mẫu nương nương thành toàn…” Dứt lời, Mạnh Bà nặng nề dập đầu trên đất.
Tiếng vang đó, ngay cả Tôn Ngộ Không nghe xong cũng thấy đầu mình ê ẩm.
Tây Vương Mẫu cau mày, trao đổi ánh mắt với Ngọc Đế. Vương Mẫu nói nhỏ gì đó bên tai Ngọc Đế, Ngọc Đế gật đầu, liền nói với Mạnh Bà: “Ngươi có thể gặp hắn, nhưng không dễ dàng như vậy.”
“Chỉ cần thần có thể gặp chàng, bất luận điều kiện gì thần đều chấp nhận.”
“Ngươi không sợ bị phạt muôn đời làm súc vật, vĩnh viễn không thể thành tiên?”
“Phải.”
Chúng thần tiên lại huyên náo một hồi.
“Chỉ để gặp hắn một lần, có đáng không?”
Mạnh Bà nhẹ nhàng nói: “Có đáng hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết, người ở ngoài làm sao có thể hiểu thấu? Năm đó Phật Tổ cắt thịt cho chim ưng ăn, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã thề: ‘Lục đạo độ tận, thủy chứng Bồ Đề, địa ngục bất không, thệ bất thành Phật.’ Có ai hỏi họ có đáng giá bao giờ chưa?”
* Lục đạo độ tận, thủy chứng bồ đề, địa ngục bất không, thệ bất thành phật: Bao giờ phổ độ tất thảy chúng sanh trong lục đạo mới chứng quả Bồ Đề, địa ngục còn chưa trống, thề không thành Phật.
Tây Vương Mẫu lắc đầu: “Thanh Nữ, vốn phạt ngươi hạ phàm luân hồi, chính là để ngươi thấy rõ sinh tử, nhìn thấu thất tình lục dục. Ngươi ở Hoàng Tuyền nhiều năm như vậy, cũng nên nhìn thấu luân hồi rồi. Tất cả mọi sự trên đời này chỉ là vô thường mà thôi. Không thể ngờ mấy ngàn năm qua ngươi vẫn không hiểu được đạo lý trong đó, ngược lại càng lún càng sâu. Thật là làm chúng ta đau lòng biết bao nhiêu!”
Mạnh Bà quỳ trên mặt đất, duy trì im lặng. Chẳng qua cố chấp trong mắt không hề giảm đi.
Tây Vương Mẫu thở dài, nói: “Nếu ngươi có thể lên núi Côn Luân tìm được Hồng Liên đã tuyệt tích ngàn năm, chúng ta coi như mở một đường để ngươi gặp hắn. Nhưng nếu trong một tháng ngươi không tìm được, thì cũng đừng vọng tưởng nữa, hãy trở về địa phủ tu tâm dưỡng tính, sớm ngày trở lại thiên đình.”
Mạnh Bà ngẩn người. “Hồng Liên?”
“Đúng vậy, rất lâu trước đây có một tiên nhân, cũng động phàm tâm, bị tước hết tiên pháp, giam cầm trên đỉnh Côn Luân. Người hắn yêu sau khi ch.ết, hồn phách không muốn luân hồi chuyển thế, ở trong địa ngục chịu đủ khổ đau. Còn tiên nhân trên đỉnh Côn Luân kia mỗi ngày dùng máu mình tưới lên tuyết liên. Ngày qua ngày, năm lại năm. Cuối cùng tuyết liên trên núi nở ra một màu đỏ như lửa, ở địa ngục đồng thời xuất hiện rất nhiều Hồng Liên, ngay cả trời xanh cũng phải cảm động. Đáng tiếc, lúc Hồng Liên nở hoa, tiên nhân kia hoàn toàn hôi yên phi diệt, nguyên thần tan biến. Hồn phách ở địa phủ xoay người tiến vào luân hồi, Hồng Liên cũng biến mất. Từ đó về sau trên Côn Luân quanh năm tuyết phủ không nở đóa Hồng Liên nào, nhưng tương truyền nếu có tiên nhân thâm tình như người kia, Hồng Liên sẽ lại xuất hiện. Nếu ngươi có thể tìm được, chứng minh quả thật ngươi một lòng vì hắn. Nếu ngươi không tìm được, chứng minh cái ngươi gọi là yêu cũng không đủ sâu. Thấu rõ tâm mình rồi, quay đầu là bờ.”
Mạnh Bà nghe xong, tự mình lẩm bẩm: “Hồng Liên trên đỉnh Côn Luân?” Sau đó dập đầu một cái thật mạnh: “Đa tạ Vương Mẫu nương nương, thần nhất định sẽ tìm được.” Dứt lời, lập tức đi khỏi Lăng Tiêu điện. Bên ngoài Lăng Tiêu điện có rất nhiều kỳ trân dị thú, đều do trời đất biến ảo mà thành, cũng là vật cưỡi của các tiên nhân trong điện. Chúng nó vô cùng to lớn, nhưng giống như có thứ gì đó trói buộc khiến chúng quy củ ngồi ngoài Lăng Tiêu điện. Mạnh Bà cảm thông nhìn chúng, rồi xoay người tiến về hướng núi Côn Luân.
Đợi Mạnh Bà đi rồi, Ngọc Đế mới hỏi Tây Vương Mẫu: “Ta chưa bao giờ nghe nói trên núi Côn Luân có Hồng Liên gì đó, cũng chưa từng nghe qua truyền thuyết này, có thật thế không?”
Ánh mắt Tây Vương Mẫu mơ hồ, phảng phất nhìn về hướng Mạnh Bà rời đi. “Đó chẳng qua chỉ là một lời nói dối, lừa nàng mà thôi. Hồng Liên như hỏa, phong cảnh chỉ có địa ngục Hoàng Tuyền mới có. Núi tuyết Côn Luân sao có thể có dục hỏa đậm đặc như vậy? Chờ một tháng sau, nàng không tìm thấy tự nhiên sẽ nghĩ tình cảm của mình vốn không sâu, tự nhiên sẽ nghi ngờ hết thảy đều do mình tự huyễn hoặc, tự nhiên sẽ buông tay. Tuy thần tiên không thể nói dối, nhưng đó đều là để nàng sớm buông chấp niệm, thoát ly khổ ải, tránh có một ngày ngay cả nguyên thần cũng tiêu tan. Huống chi trên đường tới đỉnh Côn Luân có rất nhiều kỳ trân dị thú, nguy hiểm trùng trùng, nàng có đến nơi không còn chưa biết được.”
Ngọc Đế lập tức tươi cười rạng rỡ, gật đầu nói: “Chủ ý này hay, rất hay!”
“Có điều trên đường Hoàng Tuyền lại nở một đóa mạn đà la hoa màu trắng, nếu đúng như lời nàng nói, chính là ý của Phật Tổ. Vãn tiệc nên cho người đến chỗ Phật Tổ tìm hiểu xem.”
Ngọc Đế gật đầu nói phải.
Sau đó Tây Vương Mẫu nói với thần tiên đang dự tiệc: “Vừa rồi coi như một khúc nhạc đệm cho tiệc Bàn Đào, chúng tiên gia đừng để ý, tiếp tục thưởng thức bàn đào vừa hái thôi.”
Chỉ trong chốc lát, trên Lăng Tiêu điện lại là rượu thơm nồng đậm, ca múa rộn ràng, hoa bay khắp trời.
Dường như chẳng ai để tâm đến chuyện vừa rồi.