Chương 3: Người giống người
Thiên Ngọc vừa đi xuống cầu thang vừa lẩm bẩm :"Người trong hình đó, sao lại giống mình thế nhỉ, lẽ nào lại có người giống người như thế sao?", Thiên Ngọc vừa suy nghĩ vừa đi xuống nhà làm công việc. Từ trên phòng, Thanh Duy đứng lặng nhìn theo bóng dáng của Thiên Ngọc đi.
"Giống....Rất giống cô ấy"
*2 năm trước*
Thanh Duy và Ân Minh là cặp đôi rất đẹp và được rất nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng vào cái ngày định mệnh ấy, do có một số vấn đề nhỏ mà Ân Minh và Thanh Duy đã cãi nhau rất nghiêm trọng. Hôm ấy, Ân Minh đi tìm mua cho Thanh Duy một món quà thật đẹp để tặng anh nhân ngày sinh nhật và cũng là quà làm lành lại với anh. Nhưng không may, khi cô vừa bước ra ngoài lái xe đến gặp anh thì có lẽ chiếc xe của cô đã bị mất thắng và đâm sầm vào chiếc xe tải đang chạy trên đường.
Khi Thanh Duy hay tin liền chạy đến bệnh viện, Ân Minh lúc này do mất quá nhiều máu nên đã không qua khỏi, nhưng trước lúc nhắm mắt, cô đã đưa cho anh một món quà và nói "Cô mãi mãi yêu anh". Chính vì lý do này, mà trái tim Thanh Duy đã đóng lại, anh không thể yêu cô gái nào khác ngoài Ân Minh và dần dần anh trở nên lạnh lùng, khó gần nhưng có ai ngờ được ẩn sâu trong vẻ lạnh lùng ấy là một trái tim tan vỡ.
Thanh Duy từ từ đi xuống cầu thang thì nhìn thấy Thiên Ngọc đang đứng nói chuyện điện thoại với ai đó.
-Dạ thưa mẹ, con vẫn ổn. Sức khoẻ của cha sao rồi ạ- Thiên Ngọc hỏi mẹ mình.
-Bà con vẫn khoẻ, con không sao là tốt rồi, con khi nào thì nhập học?
-Dạ còn năm ngày nữa - Thiên Ngọc đang nói thì tiếng của Thanh Duy cắt ngang:
-Tôi đói rồi, cô mau dọn thức ăn cho tôi
-Dạ cậu chủ - Thiên Ngọc nói - Thưa mẹ, vậy con tắt máy nha, chủ con gọi rồi, cha mẹ nhớ giữ sức khoẻ nha, trời này lạnh lắm.
Thiên Ngọc nói rồi chạy thật nhanh dọn ăn mình vừa nấu xong cho Thanh Duy. Nhưng có một sự thật rằng, từ trước nay Thiên Ngọc không hề biết gì về nấu ăn, liệu những món ăn này của cô sẽ ra sao?
Thanh Duy ngồi xuống bàn, gương mặt vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm, cầm chiếc nĩa lên để ăn. Vừa mới ăn được một miếng, anh đã vội vàng nôn ra, sắc mặt vô cùng khó chịu:
-Cô nấu cái quái gì thế? Cái này cho người ăn sao?
Thiên Ngọc nét mặt thập phần lo sợ, ch.ết cô rồi, cô quên mất từ trước đến giờ cô chưa hề đụng vào bếp núc, mà cô lại quên mất.
-Xin lỗi cậu chủ, tôi sẽ ra ngoài mua món khác cho cậu! Thiên Ngọc cố mỉm cười nói.
-Không cần đâu, cô không biết nấu ăn đồng nghĩa với việc cô bị đuổi việc, mau đi ra khỏi đây - Thanh Duy chợt nhìn điệu bộ chấp hai tay lại của cô lạnh lùng nói.
-Cậu chủ, tôi xin lỗi mà, tôi sẽ cố gắng học nấu ăn, cậu đừng đuổi việc tôi, tôi rất cần công việc này - Thiên Ngọc chấp hai tay lại nói.
-Cô còn dám cãi lại lời tôi sao, riêng việc cô tự ý lên phòng tôi tôi đã có thể đuổi việc cô rồi, mau đi đi, không thì đừng trách - Thanh Duy nói rồi bước thẳng lên cầu thang rồi khẽ nhìn xuống thấy cô đang khóc, trong lòng chợt không vui. Sở dĩ anh cáu gắt như vậy là vì cô quá giống Ân Minh, từ việc không biết nấu ăn đến điệu bộ chấp tay lại.