Chương 111: Đánh rơi ngọc bội
“Ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy là sẽ mê hoặc được trẫm! Trẫm không phải kẻ ngốc! Còn có, ngươi sau này không nên lại gần Quân Lăng, Quân Lăng là một đứa nhỏ đơn thuần, nếu ngươi dám thương tổn đến Quân Lăng, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Dạ Quân Minh mở miệng, từng câu từng chữ, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo không chút nào che giấu.
Nhạc Đồng Đồng nghe nói, mày không khỏi nhíu lại.
Nhìn Dạ Quân Minh đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt băng lãnh.
Nghĩ đến, Dạ Quân Minh là muốn cùng nàng xé rách mặt!
Ở trong hoàng cung, nàng tổng cộng thấy qua nam tử này ba lần.
Lần đầu tiên là nàng vừa tỉnh lại, phát hiện mình mạc danh kỳ diệu đi tới cái triều đại này. Khi đó, nam tử này coi nàng là Thái hậu nương nương, đối với nàng khách khí.
Lần thứ hai là ngày hôm qua ở bên hồ nàng vì Dạ Quân Lăng hô hấp nhân tạo, nam tử này thấy liền phẫn nộ không ngớt. Nhìn như một con diều hâu muốn bảo hộ con của mình.
Bây giờ, ánh mắt nam tử này nhìn về phía nàng lại sắc bén như vậy, sắc bén như một cung tiễn.
Nhạc Đồng Đồng tin, nếu mình thật sự làm thương tổn Dạ Quân Lăng, cung tiễn sắc bén này sẽ thẳng tắp hướng đến trái tim của nàng, lấy đi tính mạng của nàng!
Dạ Quân Minh vậy mà hận nàng như vậy!
Bất quá hẳn là hận Thái hậu nương nương trước đây!
Bất đắc dĩ, nàng hiện tại đã thay thế Thái hậu nương nương trước đây, "nàng" trước đây tạo nghiệt cũng muốn nàng thừa nhận!
Nhạc Đồng Đồng bất đắc dĩ nhìn Dạ Quân Minh nói lời cảnh cáo xong liền hung hăng phất ống tay áo bỏ đi.
Lời nói tuyệt tình, đầy người phát ra uy nghiêm, không chút nào che giấu cho thấy, hắn là nói được thì làm được.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nhưng mà, đuôi mắt đảo qua, khi ánh mắt Nhạc Đồng Đồng rơi vào một nơi trên mặt đất, trên mặt không khỏi sửng sốt, lập tức đi qua khom lưng nhặt lên một vật trên mặt đất.
Chỉ thấy này là một khối dương chi bạch ngọc xanh lam thông thấu, phía trên ngọc bội khắc một con chim phượng hoàng sinh động.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng đôi mắt đẹp không khỏi mở lớn.
Đây không phải là ngọc bội nàng lần trước cùng Sở Quy Trần lần đầu tiên gặp mặt, ở đại hội uống rượu thắng tới sao! ?
Chỉ là không biết bị mất lúc nào, Nhạc Đồng Đồng tìm rất lâu cũng không tìm được, thế nhưng bây giờ, vì sao lại ở trong vườn hoa! ?
Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang nghi hoặc, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi ngẩn ra.
Chỉ thấy, đứng ở trước mặt nàng không phải ai khác, mà là Dạ Quân Minh đã đi mà quay lại!
Thấy vậy, trong mắt Nhạc Đồng Đồng hiện lên một tia nghi hoặc.
Còn chưa kịp mở miệng nói cái gì liền thấy ánh mắt Dạ Quân Minh đang gắt gao rơi vào ngọc bội ở trên tay nàng.
Môi mỏng mở ra, lạnh giọng nói.
“Ngọc bội kia, là của Trẫm !”
Nói xong lời này, Dạ Quân Minh cũng không chờ Nhạc Đồng Đồng nói gì, liền thân thủ cầm lấy ngọc bội.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, mày đẹp lập tức nhíu lại.
Dạ Quân Minh nói ngọc bội kia là của hắn! ?
Thế nhưng, ngọc bội kia rõ ràng là nàng mất không phải sao! ?
Chẳng lẽ là bị hắn nhặt được ! ?
Trong lòng Nhạc Đồng Đồng đang trăm mối nghi ngờ không lý giải được, nguyên bản Dạ Quân Minh tiếp nhận ngọc bội đang muốn rời đi, thấy Nhạc Đồng Đồng nhíu mày nhìn hắn, trên trán lộ ra mấy phần nghi hoặc không hiểu.
Trong lòng không khỏi bị lây mấy phần quái dị.
Thế nào ánh mắt nữ tử này nhìn khối ngọc bội kỳ quái như vậy, tựa như nàng trước đây đã từng thấy qua khối ngọc bội này…
Thấy vậy, trong đầu Dạ Quân Minh không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó ở trong ôn tuyền.
Nữ tử thần bí kia xuất hiện ở trong ôn tuyền, cuối cùng vội vã ly khai, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng…
Mặc dù, hắn chưa từng nhìn thấy dung mạo nữ tử kia, chỉ là không biết vì sao lại thường xuyên nghĩ đến chuyện đêm đó, nữ tử thần bí kia…
Bây giờ, thấy ánh mắt quái dị của Nhạc Đồng Đồng, trong lòng Dạ Quân Minh rung động, lập tức, như là nghĩ đến cái gì, phượng mâu lóe ra, môi mỏng mở ra, trầm giọng hỏi.
“Khối ngọc bội này, trước đây ngươi từng thấy qua! ?”
Dạ Quân Minh mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, chỉ là, lời này lại như một đạo tiếng sấm, khiến Nhạc Đồng Đồng trong lòng hung hăng chấn động.
Nhạc Đồng Đồng không biết khối ngọc bội này mất lúc nào, có lẽ là ở bên trong hoàng cung, lại có lẽ là ở ngoài cung.
Nếu là ở bên trong hoàng cung, nàng nói khối ngọc bội này là của nàng cũng không có gì.
Nếu khối ngọc bội này mất ở ngoài cung, nàng nói khối ngọc bội là của nàng, như vậy Dạ Quân Minh khẳng định sẽ nghi ngờ!
Trong lòng tính toán, nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng lập tức phục hồi tinh thần lại, trên mặt trấn định, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói.
“Chưa từng thấy.”
Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, lại thấy nàng ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, Dạ Quân Minh dùng ánh mắt hữu thần dao động trên người Nhạc Đồng Đồng một vòng, cuối cùng mới xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng rời khỏi.
Thẳng đến khi bóng dáng Dạ Quân Minh triệt để biến mất trong tầm mắt, tim Nhạc Đồng Đồng vốn đề cao mới rốt cuộc hạ xuống.
Không hổ là Hoàng đế, chỉ là một ánh mắt cũng làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
May mắn hiện tại hắn không có hoài nghi cái gì.
Chỉ tiếc khối ngọc bội kia.
Đó là nàng và Sở Quy Trần lần đầu tiên gặp mặt thi uống rượu thắng tới, cứ như vậy bị Dạ Quân Minh cầm đi, ai…
…
Ngày hôm sau, trong Thất vương phủ ——
“Bản vương hôm qua không phải cho các ngươi đi vơ vét kỳ trân dị bảo sao! ? Thế nào các ngươi mới tìm tới những đồ chơi này! ?”
Sáng sớm, sau khi Dạ Quân Lăng giường, chuyện đầu tiên, đó là tìm quản gia đến hỏi chuyện hôm qua hắn phái bọn họ đi làm.
Vì chọc giận Thái hậu, bây giờ, Thái hậu đang nổi nóng, hắn thế nhưng lo lắng một đêm không ngủ.
Cả buổi tối hắn đều trằn trọc khó ngủ, không ngừng nghĩ phải làm thế nào mới có thể làm cho Thái hậu nương nương nguôi giận!
Nghĩ đến buồn cười, nếu là trước đây, hắn liền hận không thể làm nữ nhân kia ch.ết.
Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân kia hắn đều nói năng lỗ mãng, chỉ vì nhìn thấy nữ nhân kia bị hắn chọc giận, trong lòng hắn liền sảng khoái!
Chỉ là hiện tại, vừa nghĩ tới nữ nhân kia tối hôm qua biết được mình bị lừa, ánh mắt tức giận nhìn về phía hắn kia, Dạ Quân Lăng liền lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Nếu có thể làm cho nàng tha thứ, mặc kệ bảo hắn làm chuyện gì, hắn đều cam tâm tình nguyện!
Dạ Quân Lăng trong lòng lo lắng bất đắc dĩ, nhìn nhìn lại bọn hạ nhân dâng lên những thứ lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu trang sức các loại, đều là một ít mặt hàng bình thường!
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng nhíu mày!
“Đi đi đi! Đều tìm lại cho Bản vương, nhất định phải tìm được những thứ độc nhất vô nhị, nữ hài tử vừa nhìn liền sẽ thích gì đó!”
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, sầu thảm nhất là quản gia của Thất vương phủ, Phúc Bá.
Phúc Bá chính là quản gia của Thất vương phủ, ở Thất vương phủ nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử quần áo lụa là nhà mình lo lắng như thế.
Lúc này, thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt lo lắng tìm người tìm kiếm trân bảo, còn chỉ rõ là thứ nữ hài tử thích.
Chẳng lẽ chủ tử nhà mình coi trọng một cô nương, cho nên nóng lòng tìm trân bảo đi làm cô nương nhà người ta vui vẻ! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Phúc Bá tự nhiên vui mừng, bất quá, khó xử chính là, hắn cũng không biết nữ hài tử rốt cuộc thích cái gì.
Nghĩ nghĩ, Phúc Bá lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức vỗ tay hoan nghênh nói.
“Gia, lão nô nghĩ tới! Mấy ngày nữa chính là mùng một, hằng năm lúc này, thành Đông sẽ tổ chức hội đấu giá, trên hội đấu giá có rất nhiều kỳ trân dị bảo lấy ra bán đấu giá, đến lúc đó, gia không ngại đến hội đấu giá nhìn nhìn, có lẽ sẽ tìm được thứ gia cần!”
Nghe thấy Phúc Bá lời này, nguyên bản Dạ Quân Lăng còn đang sầu lo, tròng mắt lập tức sáng ngời!
“Ha ha, đúng vậy! Hội đấu giá! Bản vương thế nào quên mất còn có việc này! ? Cứ làm như thế!”
…
“Hội đấu giá! ? Kia là cái gì! ?”
Sáng sớm, trong cung Tiểu Quế Tử như thường ngày nói với Nhạc Đồng Đồng những chuyện ngoài cung.
Nhạc Đồng Đồng nghe nói, đối với hội đấu giá này trái lại cảm thấy hứng thú.
Thúy Nha ở bên cạnh đang hầu hạ chải tóc cho Nhạc Đồng Đồng nghe nói, cũng là tiểu cô nương thích náo nhiệt, thế là liền cùng Nhạc Đồng Đồn vẻ mặt tò mò hỏi.
“Đúng vậy, Tiểu Quế Tử, mau nói cùng Thái hậu nương nương một chút chuyện về hội đấu giá đi!”
Tiểu Quế Tử thấy Nhạc Đồng Đồng các nàng đều thấy hiếu kỳ về hội đấu giá này như vậy, trên mặt cũng đầy tiếu ý, mở miệng đem chuyện mình tìm hiểu được toàn bộ nói ra.
“Hội đấu giá chính là, hằng năm lúc này, bất kể là trong triều hay là thương gia, đều sẽ đem bảo vật đáng giá nhất trong nhà mình ra bán đấu giá, mà tiền tài trong hội đấu giá, toàn bộ đều giao do triều đình để cứu tế nạn dân. Mà bán được nhiều tiền nhất, còn có thể được Hoàng Thượng ưu ái, cho nên, hằng năm lúc này, bất kể là đại thần trong triều hay là thương gia, vì có thể được Hoàng Thượng ưu ái, đều sẽ nghĩ tất cả các biện pháp, lấy đồ tốt nhất ra bán đấu giá!”
Nghe thấy Tiểu Quế Tử lời này, Nhạc Đồng Đồng không khỏi cản thấy hứng thú.
Hội đấu giá này cùng hội đấu giá ở hiện đại không sai biệt lắm, khi đó, nhất định sẽ có thật nhiều trân bảo hiếm lạ.
Mà hội đấu giá chính là vào mùng một!
Nàng cùng Sở Quy Trần bọn họ ước hảo, mỗi lần mùng một cùng mười lăm, muốn tìm nàng thì tới Phượng Lai lâu.
Chỉ là nàng biết Sở Quy Trần bị Dạ Quân Minh phái đi tr.a chuyện lừa bán người lần trước, hiện tại có lẽ vẫn chưa về đâu!
Mà nàng hiện tại cũng không muốn gặp lại hai huynh đệ Dạ Quân Minh và Dạ Quân Lăng.
Cho nên, đến ngày mùng một, nàng không ngại một mình đi hội đấu giá nhìn cũng tốt!
…
Một cái nháy mắt, mùng một liền tới.
Sáng sớm, Nhạc Đồng Đồng liền dậy rất sớm, đợi Thúy Nha hầu hạ thay một thân nam trang sạch sẽ xong, Nhạc Đồng Đồng nhìn mỹ thiếu niên phong độ thoát tục trong gương đồng kia, giữa trán đều là thần thái phấn khởi.
Chỉ là, ngược lại với Nhạc Đồng Đồng thần thái phấn khởi, Thúy Nha đứng ở bên cạnh Nhạc Đồng Đồng lại chu cái miệng nhỏ nhắn, tựa như tiểu tức phụ bị ủy khuất.
Xuyên qua gương đồng nhìn sắc mặt tiểu tức phụ của Thúy Nha, ánh mắt Nhạc Đồng Đồng không khỏi lóe ra một tia giảo hoạt.
Lập tức, vươn ngọc thủ, rút ngọc phiến bên hông ra, liền như công tử nhà giàu đùa giỡn nữ nhân đàng hoàng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thúy Nha lên, mở miệng cười nói.
“Ừ, tiểu nương tử, mới sáng sớm là ai khi dễ ngươi ! ? Đến đến đến, cùng bản thiếu gia nói một chút, bản thiếu gia chủ trì công đạo cho ngươi!”