Chương 117: Đấu giá hội 3
Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Dạ Quân Lăng lại là câu môi cười, mở miệng nói.
"Ngươi đã xem trọng vòng tay này như vậy, như vậy vòng tay này nhất định có thể làm nữ hài tử vui vẻ! Cho dù giá cao chút thì thế nào! ? Cùng lắm thì sau này buộc chặt dây lưng sống qua ngày mà thôi!"(*ý a ý là nhịn ăn nhịn mặc ý ạ*)
Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng nhịn không được bật cười.
Bởi vì, Dạ Quân Lăng vẫn cẩm y ngọc thực, đã bao giờ trải qua cái gì khổ! ?
Lời buộc dây lưng sống qua ngày này từ trong miệng hắn nói ra, thực sự buồn cười!
Thấy bộ dạng Nhạc Đồng Đồng phì cười không ngớt, Dạ Quân Lăng cũng biết nàng vì sao mà cười, lập tức, nhịn không được nhíu mày cười nói.
"Thế nào! ? Không tin! ? Ta bình thường là người phi thường tiết kiệm"
Dạ Quân Lăng nói vẻ mặt thành thật!
Nhạc Đồng Đồng nghe nói, không có lập tức mở miệng nói chuyện.
Chỉ là đôi mắt đẹp rơi vào trên người Dạ Quân Lăng, từ trên xuống dưới quan sát hắn một lượt, mới một bộ bừng tỉnh đại ngộ mở miệng nói.
"Nga, đúng vậy! Ngươi thật là một người phi thường tiết kiệm! Bộ quần áo này của ngươi nhìn chất lượng và kiểu dáng, hẳn là gấm ngọc hiên thịnh hành nhất năm nay, một bộ nghe nói cũng đến một ngàn lượng bạc đi! Còn có ngọc bội treo bên hông ngươi thế nhưng là tử ngọc thế gian hiếm có, giá trị xa xỉ! Còn có ngọc quan trên đầu ngươi ..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ta nói không lại ngươi đâu!"
Nghe Nhạc Đồng Đồng tính toán giá trị mặc trên người hắn, Dạ Quân Lăng trên mặt không khỏi xấu hổ.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, không khỏi hé miệng cười, mở miệng nói.
"Cũng tại ngươi nói mình là một người phi thường tiết kiệm! Nếu ngươi nói mình tiết kiệm, những người khác còn thế nào sống nữa!"
"Được rồi, đừng nói ta , nói vòng tay này đi! Nếu không bị người mua đi thì làm sao bây giờ! ?"
Dạ Quân Lăng vội vàng nói sang chuyện khác, Nhạc Đồng Đồng thấy vậy cũng không tiếp tục chế nhạo hắn.
Ánh mắt đảo qua, liền rơi vào dưới đài.
Chỉ thấy hiện tại, còn có không ít người ở giơ bài tử.
Giá kia cũng từ một vạn lượng bạc lúc ban đầu cho tới bây giờ là hai vạn lượng!
Thấy vậy, chân mày Nhạc Đồng Đồng không khỏi nhăn lại.
Không hổ là dưới chân thiên tử, người giàu có thật đúng là không ít!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, trung niên nam tử trên đài vừa để ý tình huống dưới đài, vừa mở miệng nói.
"Hai vạn lượng bạc, hiện tại có người ra giá hai vạn lượng, ai có thể ra giá cao hơn! ?"
Theo trung niên nam tử lời này, mọi người dưới đài chỉ là nhao nhao quan sát bốn phía, nhưng không ai ra giá cao hơn.
Mà phu nhân ra giá hai vạn lượng thấy bốn phía không có ai giơ bài tử, trên khuôn mặt hiện lên mấy phần đắc ý.
"Ha ha, nếu không còn người ra giá, vòng tay vân thạch này là của Chu phu nhân ta! Ha ha, vòng tay này thật là đẹp mắt, thế gian đệ nhất vô hai! Cũng không biết đeo vào tay trái tốt! Hay là tay phải tốt đây! ?"
Ngược lại với Chu phu nhân vẻ mặt tràn đầy đắc ý, không ít phu nhân khác ánh mắt không khỏi khinh bỉ hoặc là ghen tỵ.
Thấy vậy, Chu phu nhân trái lại càng thêm đắc ý.
"Ha ha, các ngươi liền hâm mộ đố kị đi! Ai kêu tướng công ta có tiền!"
"Hừ! Có tiền thì có gì đặc biệt hơn người!"
"Đúng vậy, nhìn bộ dạng nàng kia, nhìn như là lợn béo, vòng tay vân thạch kia nếu mang ở trên tay nàng, không khác gì lợn béo mang vòng tay, quả thực cười ch.ết người !"
"Đúng vậy Đúng vậy..."
Những phu nhân khác không ra giá được nữa, trông không quen Chu phu nhân đắc ý, nhao nhao ở dưới nghị luận.
Thanh âm kia vừa vặn có thể làm cho Chu phu nhân nghe thấy, làm Chu phu nhân tức giận muốn phát tác.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một đạo thanh âm thanh thúy lại phút chốc vang lên ——
"Hai vạn năm ngàn lượng!"
Thanh âm này vừa vang lên, mọi người lập tức nhao nhao theo nguồn gốc thanh âm kia nhìn lại.
Chỉ thấy, nơi phát ra thanh âm chính là xuất phát từ trong một gian phòng trang nhã. Cho nên mọi người bốn phía thấy không rõ lắm dung mạo người nọ.
Chỉ là, nghe thanh âm thanh thúy kia hẳn là một người trẻ tuổi!
Nghe vậy, trong lòng mọi người nhao nhao hiếu kỳ.
Rốt cuộc là người trẻ tuổi nào có tiền như vậy! ? Cư nhiên vừa mở miệng chính là hai vạn năm nghìn lượng!
Tương phản với mọi người hiếu kỳ, Chu phu nhân kia nghe vậy lập tức giận đến lệch chân mày.
Vốn tưởng rằng, mình ra giá là cao nhất rồi, ai biết cuối cùng lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim! ?
Bất đắc dĩ chính là, phu quân nàng mặc dù có tiền, hôm nay lại nói rõ, cho nàng tối đa là hai vạn lượng bạc!
Nghĩ tới đây, Chu phu nhân tức đến nghiến răng ngứa lợi!
Khăn tay cũng bị nàng vò cho nhăn nhúm lại.
Những phu nhân, cô nương vừa rồi còn đang đố kỵ với Chu phu nhân thấy vậy, như là biết cái gì, lập tức nhao nhao mở miệng nói.
"Chu phu nhân, phu quân ngươi không phải rất có tiền sao! ? Ngươi thế nào không kêu giá! ?"
"Đúng vậy a, vừa rồi ngươi không phải nói, vòng tay vân thạch này, ngươi nhất định phải lấy được sao! ?"
"Phải đó, phải đó..."
Nghe thấy bốn phía mọi người nói, còn có ánh mắt châm biếm kia, mặc dù trong lòng Chu phu nhân tức giận, lại cũng không dám kêu giá nữa.
Nam tử trên đài thấy vậy, lập tức ở trên đài mở miệng nói.
"Vị công tử kia ra hai vạn năm ngàn lượng, còn có người nào ra giá cao hơn không! ?"
Thấy bốn phía mọi người không ai giơ bài tử, trung niên nam tử lập tức mở miệng nói.
"Hai vạn năm ngàn lượng lần một, hai vạn năm ngàn lượng lần hai, hai..."
"Hai vạn sáu ngàn lượng!"
Theo một đạo thanh âm réo rắt, trung niên nam tử lập tức ngừng miệng.
Bốn phía mọi người nhao nhao hít một ngụm khí lạnh.
Lập tức, ánh mắt hướng về phía phát ra thanh âm nhìn lại.
Chỉ là, lần này, mọi người cũng không thấy người này, bởi vì, thanh âm kia cũng là từ trong một gian phòng truyền ra .
Nghĩ đến, hôm nay phú hào đến đây cũng không ít a!
Mọi người ở đây trong lòng nhao nhao thán phục lúc, Nhạc Đồng Đồng thì lại quay đầu nhìn nhìn Dạ Quân Lăng ngồi ở một bên.
Bởi vì, vừa định giá hai vạn sáu ngàn lượng không phải ai khác, chính là Dạ Quân Lăng ngồi ở bên cạnh!
Thấy Dạ Quân Lăng vừa mở miệng chính là giá này, Nhạc Đồng Đồng không khỏi trợn mắt, há mồm im lặng nói một câu "Phú hào" !
Mặc dù Nhạc Đồng Đồng không có nói ra, chỉ là, Dạ Quân Lăng cũng từ khẩu hình trên miệng nàng nhìn ra.
Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú không khỏi xấu hổ.
Hắn đâu phải là phú hào gì! Chẳng qua là một tiểu vương gia có chút tiền gửi ngân hàng mà thôi!
Thường ngày Dạ Quân Lăng trừ chi phí ăn mặc ra cũng không tiêu gì nhiều, cho nên cũng cất không ít bạc .
Hơn nữa, trước đây Phụ hoàng hắn cực kỳ thương yêu hắn, cái gì tốt cũng mang cho hắn, cho nên, Dạ Quân Lăng cũng coi như là một tiểu phú hào!
Bây giờ, Dạ Quân Lăng vừa nói ra, dưới đài mọi người nhao nhao oa nhiên.
Nam tử trên đài nghe nói, lập tức mở miệng nói.
"Vị công tử kia ra hai vạn sáu ngàn lượng, có người nguyện ý ra giá cao hơn không! ? Hai vạn sáu ngàn lượng lần một, hai vạn sáu ngàn lượng lần hai..."
"Hai vạn bảy ngàn lượng!"