Chương 9
Liễu Liễu, Lãnh Hàn, Lãnh Miểu vẫn không để ý. Mọi người vẫn tiếp tục ăn. Hoàn toàn coi Lâm Hạ là không khí.
Lâm Hạ xấu hổ đỏ mặt, lau nước mắt nhẹ giọng nói với Liễu Liễu.
" Lâm Nguyệt, em hãy về nhà đi, chị sẽ giúp em nói với ba mẹ rằng em không cố ý đẩy chị ngã gẫy tay được không, ba mẹ sẽ không trách em đâu." Nói xong Lâm Hạ tiếp tục khóc, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Nguyệt càng kinh bỉ hơn.
Chắc những người họ nghĩ cô là đứa con bất hiếu. Còn Lâm Hạ là người chị gái tốt mẫu mực đang khuyên em quay về nhằm hàn gắn lại gia đình đã bị cô em này phá hủy. Lâm Hạ cô có thật là nữ chính không vậy hả. Liễu Liễu còn đang nghi ngờ. Thì từ đằng xa có người đàn ông chạy đến.
" Lâm Hạ cậu có sao không." Hỏi han xong nữ chính, Ngôn Hàn quay sang mắng Liễu Liễu
" Lâm Nguyệt cô đừng có quá đáng"
Lần này cô bực rồi nha. Cô đâu có ăn hϊế͙p͙ người ta là cô ta chạy đến đây khóc lóc kể lể mà. Đừng có tội gì cũng đẩy hết lên đầu bản cô nương.
" Lâm Hạ cô chưa nghe câu trời đánh tránh miếng ăn à. Tôi chưa ch.ết cô chạy ra chỗ tôi khóc lóc làm gì. Còn nữa tôi cố ý đẩy cô đó, cô làm gì được tôi có giỏi cô đánh tôi đi" Cô gác đũa xuống ngước nhìn nam nữ chính. Không đợi nam nữ chính trả lời cô nói tiếp
" Nam...Ngôn Hàn con mắt nào cậu nhìn tôi bắt nạt cô ta vậy. Lâm Nguyệt này cứu cậu một mạng cậu không cảm ơn thì thôi đi ở đây trách vấn làm gì. Nhà họ Ngôn nhà cậu sao thiếu hiểu biết thế. Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.Nếu không có tôi bây giờ cậu đã nằm trong nhà xác rồi."
Ngôn Hàn:"..." Sao nhìn vẻ mặt của cô thất vọng vậy hả. Cứu hắn, bây giờ cô hối hận lắm đúng không.
" Lâm Nguyệt em....." Lâm Hạ ngồi xuống khóc òa lên.
Liễu Liễu:"...." nữ chính đại nhân ăn vạ bản cô nương phải làm gì đây.
" Lâm Hạ cô quay về nhắn với họ. Hợp đồng họ đi mà kí. Hôm trước tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi. Với lại tôi khác xưa rất nhiều bảo họ không cần phí sức lợi dụng tôi nữa. Tiền tôi cũng trả rồi. Nếu thiếu tiền cứ đến,..." dừng một chút cô nói tiếp.
" Cứ đến quỳ trước mặt tôi, tôi cũng không cho." Cô cười đắc ý
Ánh mắt mọi người xung quanh dường như hiểu ra, rồi những ánh mắt đó dồn về phía Lâm Hạ.
Mặt cô ta đen lại.
Thực ra cô ra cũng không muốn đến cầu xin Lâm Nguyệt quay về. Nhưng vì có một hạng mục rất quan trọng. Nếu để mất hạng mục này thì sẽ thiệt thòi rất lớn. Lâm Hạ nhanh chóng đứng dậy vẻ mặt tủi thân ai nhìn thấy cũng đau lòng
" Lâm Nguyệt! Lâm Hạ cũng cầu xin cô rồi, cô mau về đi."
Nam chính đại nhân lên mặt, sai bảo cô. Hay lắm nam chính.
" Anh là cái thá gì, mà bảo tôi phải về là tôi phải về. Không về đó anh làm gì được."
Ngôn Hàm tức giận quát lên:" Lâm Nguyệt cô đừng quá đáng"
" Có một câu nói hoài. Tôi cứ thích quá đáng anh làm gì được tôi" vẻ mặt của cô dương dương tự đắc.
" Lâm Nguyệt tôi ăn lo rồi. Chúng ta đi thôi." Lãnh Hàn lên tiếng.
Liễu Liễu:"..." trừng mắt nhìn hắn. Không thấy bản cô nương đang bị bắt nạt sao. Ngươi không ra giúp ở đó còn đòi hỏi.
Lãnh Hàn tỏ vẻ vô tội
" Lâm Nguyệt, cậu thấy nếu Lâm Hạ đi thi diễn viên có đạt giải osaca không?" Lãng Miểu lên tiếng.
" ukm. Đạt giải diễn viên thế giới mới xứng"
Liễu Liễu và Lãnh Miểu nói ý tất cả mọi người đều hiểu.
Lâm Hạ nắm chặt bàn tay lại. Bọn họ đem cô ra đùa giỡn. Lâm Nguyệt tao thề sẽ không tha cho mày.
" Lâm Nguyệt, tôi muốn thu mua lại tập đoàn Lâm thị em có cho không."
Lãnh thị là một tập đoàn rất lớn ở trong và ngoài nước. Thu mua một tập đoàn như Lâm thị thì quá dễ dàng.
" Anh vui là được." Liễu Liễu quay sang nói.
" Vậy ngày mai tập đoàn Lâm thị chính thức sụp đổ." Hắn quay sang nói với Lâm Hạ. Dừng một chút hắn lại nói tiếp." Lâm tiểu thư nhớ bảo bố mẹ cô chuẩn bị tâm lí"
Nói xong hắn quay sang phía Liễu Liễu." Đi về thôi."
Lâm Hạ nhanh tay bắt được cánh tay Lãnh Hàn.:" Anh là ai"
Khí thế ở trên người đàn ông này rất mạnh mẽ còn mạnh mẽ hơn nhưng người đàn ông ả từng gặp.
Nữ chính đại nhân. Nam chính đang ở đây đó sao cô dám kéo tay người đàn ông được tôi bao vậy.
Từ người Lãnh Hàn tỏa ra một luồng khí lạnh. Hắn trực tiếp vung tay của mình thoát khỏi tay ả không chút lưu tình.
Lâm Hạ bị đẩy bất ngờ liền ngã về phía sau, đầu đụng phải bàn chảy máu. Thấy vậy nam chính liền ra đỡ.
Lãnh Hàn rút khăn tay lau sạch chỗ bị cô ta đụng vẻ mặt kinh bỉ như vừa bị một thứ bẩn thỉu động vào. Lau xong hắn liền kéo Liễu Liểu đi. Để lại ở phía sau tiếng gọi của nam chính.
Nam chính mà gọi rất không tốt đẹp, tốt nhất là bỏ đi. Lãnh Hàn nhà cô thật lợi hại, như vậy mới xứng được cô bao nuôi.
Cô nghĩ lại hình như có gì không đúng lắm.
Oái hắn không phải người nhà mình. Mình suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Cô tự cốc đầu mình. Rồi để mặc cho Lãnh Hàn dẫn đi