Chương 96: Giữ lại
"Tối hôm qua người đàn ông đưa cô đến đây là ai?" Thanh âm của anh cực nhạt, lại mang theo áp lực cùng với sự tức giận. Theo đó, anh tiến lại gần Tử Ca, cô có thể cảm nhận được con ngươi đang nổi giận của anh, "Hạ Hạ, tôi rất tò mò, họng súng của hắn nhắm vào Hạ Xương Nguyên, cô thật sự lo lắng cho ba mình sao?"
Bờ môi nhếch lên, Tử Ca nghiêng đầu, hiện tại cô có nói gì anh cũng sẽ không tin, cô cũng không muốn đi giải thích nhiều, "Mau tránh ra, anh quản được sao? Bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông"
Thân thể bị đè xuống, đầu đập vào giường khiến cô hoa mắt chóng mặt, Tử Ca kinh hãi thét chói tai , "Anh làm cái gì?"
Hơi thở của người đàn ông hết sức căng thẳng, con ngươi đen như mực mang theo vẻ tức giận, khóe miệng của anh tàn nhẫn kéo dài, ngón tay ấn lên các động mạch sau gáy cô, "Ở trước mặt tôi còn giả bộ các gì, Hạ Hạ, tôi nghĩ muốn hủy diệt một người dễ như trở bàn tay, cô thử xem."
Trên người tản ra khí lạnh, đáy mắt chứa từng tia hung ác bắn về phía Tử Ca, tay đặt ở trên cổ cô tạo thành hình cây súng nhắm vào ngực của cô, tùy từng thời điểm sẽ đoạt đi sinh mệnh của cô.
Thân thể cao lớn đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống ra mệnh lệnh, "Thủ tục xuất viện tôi đã cho người làm xong , theo tôi trở về Nam Bình."
Phút chốc ngẩng đầu, Tử Ca trừng mắt nhìn Mộ Diễn, vì quyết định của anh, cô đột nhiên cảm thấy kích động, "Tôi không đi."
Cô không suy nghĩ mà nói ra, bị Mộ Diễn nhìn chằm chằm cô bối rối đứng dậy, "Mộ Diễn, anh không thể như vậy, tôi không đi, tôi còn có bệnh nhân muốn chiếu cố."
"Thủ tục chuyển viện của mẹ cô tôi đã làm xong , bà ấy sẽ đến một nơi tốt hơn để tĩnh dưỡng. Đương nhiên, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp." Không cho cô cự tuyệt sự an bài của mình, tầm mắt trầm lạnh rơi vào trên người Tử Ca, khóe miệng nhếch lên cười khiến trong long Tử Ca run sợ.
Anh, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Mộ Diễn, anh đối với tôi chỉ toàn khinh thường, tại sao lại muốn giam cầm tôi?" Tử Ca vô lực hỏi, cô thật sự đoán không ra.
"Không có nguyên nhân, tôi thích." Anh cười, khóe miệng kéo ra một nụ cười ác ma, chỉ dựa vào chuyện anh thích thì có thể quyết định vận mệnh của người khác. Đây là tác dụng của quyền lực sao?
"Mộ Diễn, tôi hận anh, tôi đã lãng phí tâm tình rồi." Lòng bàn tay mềm mại bị ngón tay đâm xuống đau đớn, Tử Ca cắn môi oán hận trừng mắt nhìn về phía anh.
Mộ Diễn lại khinh bạc quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn có mười phàn oán hận của cô, "Nếu hận không được, tôi có thể chấp thuận cho cô yêu tôi"
Ngữ khí của anh như con dao nhọn cắt vào lòng cô, biết rõ anh vô tình, nhưng chưa kịp thu hồi tâm tình đã bị cắt thêm một vết.
Tất cả mọi chuyện cô đã làm thỏa đáng, Mộ Diễn đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, đương nhiên khi cô nhìn thấy quần áo của mình bị nhét vào trong tủ quần áo kia, cô hiểu được Mộ Diễn muốn nhốt cô lại.
Ngự Cảnh quốc tế
Lần trước cô đến chỗ này cầu xin anh, chỉ có thể mặc anh hành hạ một cách nhục nhã, tất cả tôn nghiêm cùng sự kiêu ngạo của cô chỉ có thể ngoan ngoãn giấu sâu vào trong đáy lòng.
Hiện tại, vẫn như cũ. Trong tay anh có cái uy hϊế͙p͙ cô, để cho cô không thể không khuất phục. Vì Tạ Phương, Tử Ca biết cô nên trầm xuống , sẽ có một ngày Mộ Diễn chán ngán cô, đến lúc đó cô có thể trở về cuộc sống bình thường mình hằng mơ ước .
Hiện tại mẹ đang được an bài tại một bệnh viện ở Nam Bình , có các bác sĩ chuyên môn cùng y tá giúp bà sớm khôi phục, trái lại Tử Ca cũng an tâm hơn nhiều.
Chỉ là, trước khi đi cũng chưa chào tạm biệt Thương Lang, trong lòng có chút lo lắng, cảm giác này nói không nên lời.
Hành vi khác thường của Mộ Diễn khiến cô nghĩ không ra anh đang muốn làm gì, ông trời giống như đang đối đầu với cô, chuyện gì cũng không thể thuận theo ý cô được rồi.
Gió lạnh từ cửa sổ xuyên tới, Tử Ca ngồi ở chiếc ghế salon bên cạnh cửa sổ, đơn độc ôm lấy chân, gió lạnh thổi vào người làm cho người ta có cảm giác thanh tĩnh, là cảm giác thanh tĩnh lúc thoát khỏi bàn tay Mộ Diễn . Không biết ngồi bao lâu, sắc trời dĩ nhiên tối sầm xuống, thân thể đã lạnh thấu xương, nghĩ đến lời dặn dò của bác sĩ, thời kì này nhất định phải bảo vệ tốt cho thân thể không được để bị cảm, Tử Ca đứng lên đóng cửa sổ.
Thời gian đã điểm sáu giờ tối, anh ném cô đến đây mấy ngày nay cũng không thấy anh xuất hiện, cô cũng chẳng muốn ra ngoài liền ở nhà tĩnh dưỡng , trên bàn cơm đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, Tử Ca xem một cái rồi nhẹ cười, cô thuận tay cầm lấy quả táo gặm ăn, thuận tiện phân phó, "Về sau không cần chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ cần đầy đủ cho hai người chúng ta ăn là được rồi."
"Đúng là, Hạ tiểu thư, tiên sinh còn. . . . . ."
"Nơi này chỉ có tôi, không có người khác." Nhẹ giọng cắt ngang lời của Vương Linh, "Về sau chỉ cần chuẩn bị cho tôi và cô là đủ, anh ấy trở về chậm tất nhiên là đã ăn cơm ở bên ngoài, không cần chúng ta phải quan tâm."
Trên thực tế, mấy ngày nay Mộ Diễn không trở về , cô cũng không để ý, anh không ngược đãi cô, cô thấy nhẹ nhàng hơn, không cần lo lắng đề phòng hay suy đoán tâm tư của anh nữa.
Vương Linh ngẩng đầu nhìn Tử Ca, cô dựa vào ghế ngồi, không cười khiến khuôn mặt cô rất lạnh, mới gặp cô, Vương Linh có chút sợ hãi , cô gái như vậy đích thị rất chanh chua.
Nhưng mà, Hạ tiểu thư không như vậy, cô không nói nhiều cũng không thích đi bới móc lung tung. Vương Linh nhìn Tử Ca liếc mắt một cái, ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Ngồi xuống cùng ăn đi."
"Không cần, còn có cơm. . . . . ." Vị trí ngồi khác nhau.
"Vương Linh, nơi này chỉ có hai người chúng ta, không có người khác cô khẩn trương cái gì? Tôi cũng không ăn cô , ngồi xuống ăn cơm đi, nhiều như vậy bản thân tôi ăn cũng không hết, nếu đổ đi thì lãng phí rồi."
Vương Linh theo lời cô ngồi xuống, cô ta nhìn Tử Ca chậm rãi ăn cơm, tư thế tao nhã, bộ dáng cực kỳ giống như các thiên kim tiểu thư, chỉ là trên người Tử Ca có khí lạnh bao trùm toàn thân.
"Hạ tiểu thư, kỳ thật, cô là người phụ nữ đầu tiên Mộ tiên sinh mang về đây. . . . . ."
Tay Tử Ca cầm đũa ngừng một lúc, cô ngẩng đầu nhìn về phía Vương Linh, cô nhóc này lại cúi đầu xuống, Tử Ca mím môi cười, cô sờ sờ mặt mình, "Tôi có gì khiến cô sợ sao?"
"Ách, không phải. . . . . . Sợ nói ra điều không hay thôi, đúng là, tôi nói như vậy không hợp quy tắc của người làm, nhưng mà cực kỳ hiếm thấy Mộ tiên sinh như vậy, tôi ở chỗ này đã được hai năm, trừ người ngoài, tôi chưa thấy cô gái nào tới đây. . . . . ." Vương Linh sợ hãi xem xét Tử Ca một cái, thấy cô vẫn chưa tức giận mới nói tiếp, "Cho nên, tôi nghĩ muốn. . . . . . các người không phải cãi nhau rồi. . . . . . Tôi mới lắm miệng. . . . . ."
"Anh ta không mang phụ nữ về đây không có nghĩa là ở chỗ khác không có . . . . . ." Tử Ca cúi xuống, đột nhiên cảm thấy lời nói của mình đều vô nghĩa, cuối cùng nói, "Ăn cơm."
Cẩn thận đánh giá gian phòng này, thiết kế rất đẹp, phong cách trang hoàng thiên về sự yên tĩnh, hẳn là Mộ Diễn thường ở chỗ này.
Sau khi ăn cơm xong Tử Ca đi đến một con đường nhỏ để tản bộ, tiểu khu này nhìn rất sang trọng, đường lát đá màu xanh, Tử Ca nhìn lên bầu trời, hứng thú tan biến dần, đi mệt cô liền ngồi trên chiếc ghế dài. Cô ngồi ở đó rồi ngẩng đầu lên nhìn các vì sao.
Một đôi tay, đột nhiên che mí mắt cô, Tử Ca kinh hãi thiếu chút nữa kêu to ra tiếng, miệng cũng bị che lại, theo phản xạ cô bấm ngón tay vào da thịt người đàn ông đang che mắt mình, lại không thấy hắn ta nhúc nhích chút nào.
"Đừng nhúc nhích, là tôi."
Thanh âm quen thuộc khiến Tử Ca đột nhiên khẩn trương, cô buông tay ra, người đàn ông cũng buông sự kiềm chế của mình ra, hắn đứng ở sau lưng cô như bóng ma.