Chương 22: Viện Quân Không Tưởng Được
Mà thôi, ta nghĩ không ra Tôn Vũ này lại ch.ết ở đây. Tôn Vũ ném đại chùy đi, một tay ôm lấy Triệu Vân, một tay ôm lấy Công Tôn Toản, than thở: "Ta là nam nhân mà quá vô dụng. Trước khi ch.ết tưởng làm anh hùng, đáng tiếc chuyện anh hùng cứu mỹ nhân thất bại rồi. Chuyện này truyền tới thế giới kia của ta,không biết bao nhiêu kẻ xuyên việt phải cười ch.ết mất."
Triệu Vân nghe những lời này, sắc mặt căng thẳng, vội vươn đôi tay nhỏ bé trắng trẻo ôm lấy cổ Tôn Vũ, khóc ròng nói: “Tiên sinh, chúng ta phải ch.ết sao? Ta không muốn…Ta không muốn ch.ết a…”
Sắc mặt Công Tôn Toản bình tĩnh, nàng ôn nhu nói: “ch.ết cũng không có gì, có thể cùng Tầm Chân làm bạn mà ch.ết, dù ch.ết cũng không hối tiếc. Tầm Chân… Trước khi ch.ết ta có một thỉnh cầu… Ngươi có thể ở rể Công tôn gia không?”
Ách, đừng ngôc nghếch như vậy chứ nhuyễn muội tử. Ở thế giới của ta ở rể là một sự tình mất mặt, dù ch.ết cũng không thể ở rể bậy bạ a. Tôn Vũ lau mồ hôi, nói: “Bá Khuê, lúc này là lúc nào, ngươi còn suy nghĩ cái chuyện này… Sau này chúng ta sẽ nói lại!”
Ba người ở chỗ này bỏ ý nghĩ chống cự mà bắt đầu tán gẫu, vứt bỏ Trương Cử ở bên cạnh dở khóc dở cười. Ba người này là đồ thần kinh à? Nàng giơ thương lên, ha ha cười nói: “Nếu đã bỏ ý định chống cự, vậy ngoan ngoãn chịu ch.ết đi.” Nói xong nàng giục ngựa, phóng về phía ba người, giơ cao thiết thương tỏa ra hàn quang dày đặc, chiếu lên khuôn mặt thất sắc tái nhợt của ba người.
Ngay tại thời điểm nguy kịch này!
Trong rừng cây, một thanh trường mâu đen như mực đột nhiên bay ra. Nó mang theo một cỗ lực lượng thật lớn như từ trên trời giáng xuống, xuyên qua màn mưa và khoảng không, “Keng” một tiếng, cắm ở giữa Tôn Vũ và Trương Cử.
Trường mâu cắm xiên vào đất, hơn phân nửa lưỡi mâu nằm trong lòng đất, nửa còn lại cùng cán mâu rung động trong không trung. Lực tay thật mạnh, không biết người nào có sức lực có thể ném thanh trường mâu như vậy. Sau khi cắm vào đất cán mâu còn không ngừng rung động.
Một mâu này làm Trương Cử sợ đến mức vội vàng kìm ngựa lại,. Chiến mã dựng đứng lên, phát ra tiếng “Hí” thảm thiết.
“Ai đó?” Trương Cử giận dữ quát lớn: "Người nào đui mù như vậy, dám ngang nhiên ám toán bản tướng quân?"
“Hừ, nếu thực sự muốn ám toán ngươi, hiện tại ngươi đã bị thanh mâu đâm xuyên qua rồi.” Trong rừng cây có một người chậm rãi cưỡi ngựa đi tới. Bởi vì màn mưa dày đặc nên không thấy rõ tướng mạo, nhưng bóng người lộ ra trong mưa cho thấy nàng là một thiếu nữ, thân hình mạnh mẽ, một đầu tóc ngắn.
Tôn Vũ không cần xem bộ dạng của nàng, chỉ cần nhìn thanh mâu kia là biết ai tới rồi!
Trường mâu cắm trong đất tuy chỉ lộ ra một đoạn lưỡi mâu nhỏ. Nhưng nhìn đoạn mâu uốn lượn, Tôn Vũ đã biết nó là binh khí gì, đó là trượng bát xà mâu!
Đúng vậy, trượng bát xà mâu!
Toàn bộ thời đại Tam Quốc, trừ trượng bát xà mâu của Trương Phi, không có một thanh binh khí nào có hình dạng như vậy.
Trong rừng cây, lúc này kỵ sĩ cuối cùng đã đi qua màn mưa, tới giữa bãi đất, quả nhiên là một thiếu nữ. Nàng có làn da lúa mạch khỏe mạnh, tóc ngắn, tinh thần sáng láng, khuôn mặt thanh thoát tươi cười. Nàng đi tới giữa bãi đất, nhẹ nhàng nhổ lên trượng bát xà mâu đang cắm dưới đất, tiện tay giống như không mất chút công sức nào, thanh mâu đã trở lại trên lưng.
Quả nhiên là cô gái bán thịt heo tại Trác huyện mấy ngày trước, Trương Phi Trương Dực Đức!
Tôn Vũ vừa thấy nàng, mừng rỡ nói: “Trương Phi, ngươi tới đây thật rồi! Ồ? Không phải ngươi và hai tỷ tỷ cùng nhau đi về hướng nam đánh giặc Hoàng Cân sao? Như thế nào lại đi đến phía đông bắc Trác huyện rồi?”
Trương Phi bữu môi nói: “Đều do nhị tỷ của ta. Nàng muốn dẫn đường, nói cái gì công phu tìm đường nếu đứng thứ hai, thiên hạ sẽ không có người thứ nhất. Kết quả đi tới đi lui, không biết đi như thế nào đến nơi này rồi, đây rốt cuộc là địa phương nào? Thật là gặp quỷ!"
Ta đổ mồ hôi, đi nhầm đường như thế nào mới có thể hướng về phía nam, kết quả lại xuất hiện ở phía đông bắc? Tôn Vũ đầu đầy mồ hôi nói: "Ngươi nói là... Phía sau ngươi còn có Lưu Bị và Quan Vũ cũng đã tới rồi?"
Trương Phi nhún vai nói: "Đúng vậy, vẫn còn ở trong rừng chứ đâu. Để nhị tỷ của ta dẫn đường, thật không thể dựa vào. Ta chịu không nổi nàng, tự mình đi tìm đường, kết quả nhìn thấy ngươi cùng nàng ta đánh nửa ngày, đánh tới đánh lui rồi lại dừng lại, thật không thú vị a. Này, do ngươi không còn sức hay là cảm thấy không thể đánh thắng rồi, thế nào đột nhiên ngừng tay vậy? Ta thấy ngươi đổi tới đổi lui võ tướng kỹ, nhìn có vẻ rất vui mắt."
Tôn Vũ cười khổ nói: "Không còn hơi sức rồi. Ngươi xem ta ôm một người, sau lưng lại có một người, sức lực tiêu hao rất nhanh."
Hai người gặp nhau thì bắt đầu nói chuyện phiếm, rõ ràng không đem Trương Cử đặt ở mắt. Tôn Vũ nhìn thấy Trương Phi nên không còn sợ nữa. Trương Phi bản tính thô hào, căn bản không nghĩ tới Trương Cử. Việc này làm cho Trương Cử càng tức giận, nàng hét lớn một tiếng nói: "Thật quá thể, không coi ai ra gì, không thấy ta còn đứng tại đây sao? Các ngươi muốn nói chuyện, xuống địa phủ mà nói đi!"
Trương Cử nhìn khí thế biết thiếu nữ tên gọi Trương Phi này là kình địch. Nàng không dám chậm trễ, hồng quang trên thân lóe lên, hai chữ "Kỵ tướng" hiện trên đỉnh đầu. Người mượn thế ngựa, nhân mã hợp nhất, hướng về phía Trương Phi đâm tới một thương.
"Hừ!" Trương Phi cười nói: "Cư nhiên ngay cả ta cũng đánh, cường đạo Ô Hoàn thật thú vị. Ta đã sớm nhìn bọn giặc Ô Hoàn các ngươi không vừa mắt rồi. Ngươi đã muốn đánh, chớ trách ta không khách khí.""Hừ!" Trương Phi cười nói: "Cư nhiên ngay cả ta cũng đánh, cường đạo Ô Hoàn thật thú vị. Ta đã sớm nhìn bọn giặc Ô Hoàn các ngươi không vừa mắt rồi. Ngươi đã muốn đánh, chớ trách ta không khách khí."
Trương Phi liền đưa tay gỡ trượng bát xà mâu trên lưng xuống. Nhìn Trương Cử mang theo hồng quang vọt tới, Trương Phi ha ha cười nói: "Đối phó với loại tôm binh tướng tép nhà ngươi, ta ngay cả võ tướng kỹ cũng chẳng muốn dùng." Nàng vươn tay nâng xà mâu lên, tiện tay đâm tới một mâu.
Một mâu này nhanh như chớp, khí thế mạnh mẽ vô cùng, luận tốc độ, so với "Thương tướng" của Nghiêm Cương còn nhanh hơn, xét uy lực, ngay cả màn mưa dày đặc cũng bị nàng đâm thủng một lỗ.
Trương Cử thất kinh, liều mạng giục ngựa muốn tránh ra. Nhưng nàng đem "Kỵ tướng" phát huy đến cực hạn, cũng không thể tránh thoát một mâu thần kỳ này của Trương Phi. "Phập" , một âm thanh vang lên, trượng bát xà mâu đâm vào ngực Trương Cử, máu tươi bắn ra, thân thể Trương Cử ngã về phía sau, thiếu chút nữa té rớt xuống ngựa.
Nhưng nàng không hổ là "Kỵ tướng", trúng một kích nặng như thế, còn không ngã ngựa. Nàng cắn răng, siết chặt dây cương, thúc ngựa chạy trối ch.ết.
Trương Phi cười khẽ một tiếng nói: " Thật không can đảm chút nào, đánh một cái đã chạy rồi."
Tôn Vũ vốn đang muốn xem võ tướng kỹ củaTrương Phi rốt cuộc là gì. Kết quả... Trương Phi tiện tay đâm một mâu đã đem "Kỵ tướng" đẩy lùi. Thấy vậy Tôn Vũ cảm giác hàm răng tê tê.
Lúc này nghe Trương Phi nói Trương Cử chạy rồi, hắn mới cả kinh, vội vàng mói: "Không hay, đuổi theo nàng. Theo sau nàng còn có bốn vạn đại quân, để nàng chạy sẽ rất phiền phức."
"Dọa người à? Bốn vạn?" Trương Phi trợn mắt hét lớn: "Nhiều như vậy? Trời ạ, sớm biết vậy ta đem một mâu đâm ch.ết nàng, người đâu rồi?" Trương Phi quay đầu nhìn lại.
Trương Cử lúc này đã chạy thật xa. Sức chiến đấu của nàng tuy rằng rất kém cỏi, nhưng thuật cưỡi ngựa lại đặc biệt xuất sắc, tuy chịu trọng thương nhưng vẫn chạy rất nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
"Ách... Sơ suất rồi." Trương Phi buồn bực, sau đó quay đầu nói với Tôn Vũ: “Người biết chuyện gì xảy ra, sớm nói một chút nàng ta còn có hậu viện , ta đã không thả người."
Khục, ta còn muốn hỏi ngươi là chuyện gì xảy ra chứ. Kia là giặc cướp ô hoàn , gặp mặt đương nhiên phải giết tại trận, nào có đạo lý cùng nàng chơi đùa. Tôn Vũ ngán ngẩm lắc đầu, nghĩ thầm: cô nàng này là Trương Phi, không thể nói lý. Ta không cần nói những lời vô dụng này rồi.
Lúc này Công Tôn Toản nằm trong lòng Tôn Vũ khẽ giãy thân mình, ôn nhu nói: "Vị nghĩa sĩ này là Trương Phi?"
Tôn Vũ gật đầu.
Công Tôn Toản nói: "Tạ ơn nghĩa sĩ cứu giúp! Trước tiên đừng ở chỗ này hàn huyên, chúng ta mau mau tiếp tục đi tới hướng tây. Chần chừ tại nơi đây, đại quân Trương Thuần đến rồi, vị nghĩa sĩ này dẫu có lợi hại, cũng đánh không lại bốn vạn đại quân. Muốn trò chuyện thì chúng ta vừa đi vừa trò chuyện."