Chương 30: Giặc Hoàng Cân Xâm Chiếm Trác Huyện
Tôn Vũ nghĩ thầm trong bụng: Nếu có cơ hội, ta muốn nghiên cứu ngọc tỷ truyền quốc một chút. Không chừng có thể phá giải bí ẩn của võ tướng kỹ qua quan điểm khoa học. Đương nhiên, nếu như thực sự phá giải được bí ẩn võ tướng kỹ, há chẳng phải có thể tung hoành ở thế giới này sao?
Nhưng việc này cũng chỉ có thể tưởng tượng, Tôn Vũ chẳng qua chỉ là một quân nghị giáo úy dưới trướng của Công Tôn Toản, một tiểu chư hầu mà thôi. Muốn cướp ngọc tỷ truyền quốc từ tay hoàng gia thì đúng là người si nói mộng, tốt nhất không nên nghĩ ngợi nhiều.
Lúc này Công Tôn Toản nghe bảo Tôn Vũ không biết võ tướng kỹ, chỉ có một loại sức mạnh giống với võ tướng kỹ thì cũng rất hiếu kỳ, nàng kéo tay áo Trịnh Huyền hỏi: "Lão sư, sức mạnh của Tầm Chân tiên sinh là gì vậy? Người học nhiều hiểu rộng, nhất định có thể nhìn ra chứ?"
Trịnh Huyền lắc đầu cười nói: "Ta chỉ là một lão sư, cũng không phải thần tiên cái gì cũng biết. Võ tướng kỹ trong thiên hạ này ta đều có thể dùng "Danh sư" để tìm ra ưu điểm hay thiếu sót, hoặc trợ giúp người khác thức tỉnh năng lực bản thân, nhưng đối với sức mạnh chưa được biết đến thì ta không có cách nào."
Công Tôn Toản nghe vậy thì rất buồn rầu. Nàng hy vọng Trịnh Huyền có thể giúp Tôn Vũ giống như với Triệu Vân, tìm cách giúp hắn trở nên mạnh mẽ, nhưng Trịnh Huyền lại nói Tôn Vũ căn bản không sử dụng võ tướng kỹ...
Trịnh Huyền dù sao cũng đã già, nói chuyện thường lan man. Bà cười nói: "Lại nói, ta đời này có hơn ngàn đệ tử, võ tướng kỹ đáng sợ nhất trong đó phải kể đến Lưu Huyền Đức."
Lưu Bị? Tôn Vũ nổi lên hứng thú. Lưu Bị điềm đạm nho nhã, nói chuyện cũng không lớn tiếng, nhưng khi định dùng võ tướng kỹ lại khiến Quan Vũ và Trương Phi biến sắc, rốt cuộc là tuyệt chiêu gì a? Hắn vội hỏi: "Lão sư, võ tướng kỹ của Lưu Huyền Đức là gì vậy? Đáng sợ tới mức nào?"
"Ha ha, không thể nói!" Trịnh Huyền cười ha ha: "Ta là lão sư, sao lại mang bản lĩnh bí mật của đệ tử đi kể khắp nơi chứ. Hơn nữa ta cũng không mong nàng dùng tới võ tướng kỹ."
Ngất! Lại không thể nói, thế mà suốt ngày mang ra nhử người khác, Tôn Vũ oán hận nghĩ.
Mọi người nói chuyện thêm một lát rồi Công Tôn Toản nói chỗ ở của Lư Thực cho Trịnh Huyền. Thì ra Lư Thực đã thăng chức thượng thư, tới Lạc Dương làm quan, hiện giờ không còn ở Trác huyện nữa, chẳng trách Trịnh Huyền không tìm ra bà. Trịnh Huyền liền cáo từ rời đi, tiếp tục du lịch thiên hạ để dạy học.
Thời buổi loạn lạc này, một người già như bà đi ngàn dặm xa xôi quả thật khá nguy hiểm. Công Tôn Toản vốn định phái hộ vệ tiễn bà một quãng đường, nhưng bà kiên quyết không chịu, một mình rời đi.
Trịnh Huyền đi rồi, Tôn Vũ thở dài nói với Công Tôn Toản: "Bá Khuê, hiện tại ngươi đã biết, mấy chiêu của ta căn bản không phải võ tướng kỹ. Nếu như ngươi định thành thân với ta là vì ta có võ tướng kỹ, vậy... ngươi có thể suy nghĩ lại."
Công Tôn Toản nghe vậy, hồi lâu không nói gì.
Ban đầu quả thực vì Tôn Vũ biết dùng võ tướng kỹ nàng mới nhìn hắn với con mắt khác, nhưng sau khi ở chung một thời gian dài, Tôn Vũ mấy lần cứu mạng nàng, đặc biệt là lần cuối cùng, hai người một ngựa chạy về phía tây, suýt chút nữa ch.ết trong đại quân Ô Hoàn. Công Tôn Toản thấy hắn dũng cảm quyết đoán, hơn nữa cũng túc trí đa mưu, thì trong tâm đã sớm thuộc về hắn.
"Tầm Chân!" Nhuyễn muội tử nói bằng giọng dịu dàng nhưng không kém phần kiên định: "Ta thích con người ngươi, chứ không phải võ tướng kỹ của ngươi."
"Ôi..." Tôn Vũ nghe vậy thì cảm động, suýt ngã lăn ra đất.
Vài ngày tiếp theo, vết thương của Công Tôn Toản đã đỡ hơn, bắt đầu có thể đi lại. Về phần Triệu Vân, dưới sự chuẩn bị chu đáo của Tôn Vũ, bữa ăn nào của nàng cũng là một bữa tiệc lớn.
Có điều, nàng tuy được ăn ngon nhưng đồng thời cũng bị Tôn Vũ ép thực hiện các bài tập như chạy bộ, cử tạ, nhảy cóc... Tôn Vũ áp dụng toàn bộ quy trình tập thể hình ở đời sau cho Triệu Vân, muốn cho nàng mau mau lớn, thể trạng đủ để chịu đựng võ tướng kỹ.
Triệu Vân đáng thương mỗi ngày đều bị bắt chạy hơn mười dặm, sau đó nâng cối đá nặng nề, còn phải tập thể dục đúng giờ, luyện yoga, ép chân...
Sau vài chục ngày, sắc mặt của Triệu Vân đã bắt đầu hồng hào, làn da không còn tái nhợt như trước, bàn tay trắng bệch dần có sắc hồng, cử chỉ hành động đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng Tôn Vũ biết việc rèn luyện quan trọng nhất ở chỗ kiên trì, hơn nữa chỉ rèn luyện trong thời gian ngắn không mang lại hiệu quả lâu dài, cho nên hắn chưa vừa lòng với thay đổi hiện tại của Triệu Vân, hắn nhất định phải biến nàng thành một tiểu la lỵ khỏe mạnh.
Còn Tôn Vũ lập một kế hoạch lâu dài, hắn để NM01 lập một cái bảng, rồi liệt kê ra những việc cần làm và muốn làm trước mắt, sau đó sắp xếp thứ tự theo tầm quan trọng.
Trong đó quan trọng nhất đương nhiên là tìm Hoa Đà, chữa khỏi bệnh nan y của mình. Tính mạng là hơn hết, mất mạng thì chẳng làm được gì.
Có điều giặc Hoàng Cân đang làm loạn, khắp nơi chiến tranh, muốn tìm được Hoa Đà khó khăn vô cùng. Tôn Vũ không dám bắt chước Trịnh Huyền liều mạng chạy loạn khắp nơi, đây không phải việc một người có đầu óc nên làm.
Chẳng lẽ phải bình định loạn khăn vàng trước?
Tôn Vũ suy nghĩ xem sau này mình phải làm gì, nghĩ một hồi mà đau cả đầu.
Hôm nay, Tôn Vũ lại tiến hành huấn luyện tiểu la lỵ như thường lệ. Hắn ra lệnh cho Triệu Vân vác một cái cối đá nặng hai mươi cân (khoảng 12kg) chạy vòng quanh sân. Trên bàn đá ở bên cạnh bày đầy gà vịt thịt cá ngon lành, những thứ này là phần thường cho Triệu Vân sau khi hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện.
Triệu Vân đáng thương vác cối đá nặng nề chạy từng bước một trong sân, mà thật ra không phải là chạy nữa, so với bò còn chậm hơn. Nàng đã chạy được mười lăm vòng, nhưng Tôn Vũ hứa là chạy hai mươi vòng mới được ăn ngon.
"Tầm Chân tiên sinh, ta cõng cối đá chạy xong người sẽ cho ta ăn thật chứ?" Triệu la lỵ hỏi với vẻ đáng thương.
"Đương nhiên, tiên sinh chưa bao giờ lừa ngươi." Tôn Vũ biết tuyệt đối không thể nói dối với trẻ con. Người lớn hứa thì nhất định phải thực hiện, nếu không sẽ mất uy tín trong lòng bọn trẻ, làm chúng không còn lòng tin. Cho nên chỉ cần Triệu Vân hoàn thành nhiệm vụ thì hắn sẽ thưởng cho nàng.
Triệu Vân gật gật đầu, tiếp tục chạy.
Lúc này Công Tôn Toản từ ngoài sân đi vào, nhìn thấy Triệu Vân đáng thương, lắc đầu thở dài: "Tầm Chân, ngươi bắt nạt nàng như vậy có phải hơi quá đáng không? Tại sao nàng nhất định phải dùng được võ tướng kỹ? Làm một tiểu nha hoàn vui vẻ cũng không phải là không hạnh phúc. Một khi dùng được võ tướng kỹ, khó tránh khỏi sẽ phải ra chiến trường, khói lửa chiến tranh nguy hiểm xiết bao a."
Tôn Vũ lắc đầu nói: "Trong thời buổi loạn lạc này, không có bản lĩnh thì sẽ ch.ết. Nàng sợ nhất là ch.ết, thế thì vì tính mạng của mình ngại gì khổ luyện? Ta cũng không biết chứng bệnh của mình có thể chữa khỏi được không, vì vậy càng phải để nàng học được tính tự lập. Nếu không có một ngày ta đi, nàng sẽ kiếm cơm ăn ở đâu?"
Công Tôn Toản khẽ ừ một tiếng, nói: "Vừa có quân tình khẩn cấp báo về, năm vạn giặc Hoàng Cân đóng tại Đại Hưng sơn có ý đồ đánh lén bản huyện. Nếu như bỏ mặc rất có khả năng tạo thành uy hϊế͙p͙ đối với Trác huyện. Bạch mã nghĩa quân của chúng ta đều là kỵ binh, không giỏi thủ thành. Ta không muốn đánh giữ thành với giặc Hoàng Cân, nên chuẩn bị ra khỏi thành chặn đánh. Bây giờ hơn một vạn bạch mã nghĩa quân đang tập kết, sắp xuất binh đẩy lùi giặc, ngươi có muốn đi chung hay không?"
Ồ? Năm vạn giặc khăn vàng xâm chiếm Trác huyện? Đoạn này quen quá. Tôn Vũ cả kinh, vội vàng hỏi: "Đại tướng của giặc khăn vàng là ai? Có phải là Trình Viễn Chí không?"
Công Tôn Toản vỗ tay cười nói: "Không hổ là có kỹ năng "Mắt thần", cách xa cả trăm dặm mà ngươi cũng thấy được đại tướng của địch."