Chương 7: Đệ thất chương
Ánh trăng như mộng chiếu qua khung cửa, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mang theo hơi lạnh thấm lên da mặt.
“Thật sự lại muốn khai chiến sao?”
Trạm Noãn Dực cũng không để ý tới lời nói bóng gió ghen tuông của Đàm Hiếu Hiên, thì thào tự hỏi.
Hắn cũng không cho rằng Gia Luật Mẫn Chi sẽ vì một cái nam sủng mới gặp mà khai chiến, Đồng quốc đối Trạm quốc luôn như hổ rình mồi, nhiều nhất cũng chỉ là mượn việc này làm cớ tuyên chiến thôi, lấy cớ có thể là một người, một con ngựa, hoặc là một thân cây, còn lần này là một cái nam sủng không hề tồn tại của Đàm Hiếu Hiên tên là “Ngải Vũ” vô tình gặp gỡ Gia Luật Mẫn Chi, tất thảy những cái đó chỉ là bề ngoài, chỉ vì lấy cái danh khai chiến mà thôi.
Nhưng một khi khai chiến cũng đồng nghĩa với thương vong vô số, trôi giạt khắp nơi, sẽ có bao nhiêu người mẹ mất con, có bao nhiêu trẻ nhỏ không còn gặp lại được cha chúng, lại còn có bao nhiêu đôi tình nhân, vợ chồng ly biệt mãi mãi; tất thảy nhân gian bi kịch, cốt nhục ly tán kia, là điều hắn không muốn thấy nhất.
Huống hồ nếu khai chiến, Đàm Hiếu Hiên đương nhiên sẽ là chủ soái, một trận chiến này nghe lời nói của Gia Luật Mẫn Chi thì có vẻ là mưu tính đã lâu, tình thế khó khăn, như thế y còn có thể tiếp tục thắng lợi sao?
Hắn biết, y nhìn như nắm trong tay toàn bộ quân quyền, quyền thế vô hạn, nhưng mỗi lần lấy ít quân sĩ như thế chiến thắng hơn mười vạn tinh binh mãnh tướng của Đồng quốc là có bao nhiêu vất vả, bao nhiêu gian khổ.
Nghĩ đến đây, Trạm Noãn Dực đột nhiên cả kinh, chính mình đúng là đang lo lắng cho Đàm Hiếu Hiên, từ khi bắt đầu, suy nghĩ của hắn qua vô số lần lại thản nhiên dung nhập bóng dáng bá đạo của y, là vì Nguyên Vũ sao?
Chỉ là sợ Đàm Hiếu Hiên nếu có chút sơ suất, Nguyên Vũ sẽ gặp chuyện không may đi.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cực kỳ hỗn loạn, vẫn không nhúc nhích lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, mặc gió đêm thổi tung tóc rối.
Đàm Hiếu Hiên cũng không biết Trạm Noãn Dực đang suy nghĩ điều gì, nhưng nhìn ra Trạm Noãn Dực nghe được việc khai chiến nên trong lòng không vui, vì thế thu hồi vẻ mặt ghen tuông, vươn tay, theo sau lưng nhẹ nhàng ôm Trạm Noãn Dực vào lòng, trán tựa lên mái tóc mềm mại của hắn, trong kiên định mang theo vô hạn ôn nhu nói với hắn: “Noãn Noãn, dù ta có ch.ết trận sa trường cũng sẽ giúp ngươi bảo vệ đất nước này.”
Ngực Trạm Noãn Dực khẽ run lên, y nhưng lại nói như vậy, nam nhân ương ngạnh bá đạo như y lại thản nhiên nói cam nguyện vì hắn ch.ết trận sa trường.
Ôn nhu đến độ khiến người rơi lệ, kiên định đến mức khiến người đau lòng, tựa như một câu một câu yêu thương luôn thốt ra mỗi lần hoan ái.
Trạm Noãn Dực lẳng lặng để y ôm mình thật chặt, hắn biết, lời y nói là thực, bởi trong giọng nói của y chất chứa vô hạn chân tình, vô hạn lưu luyến khiến trái tim hắn vô cùng ấm áp, tựa như thật sự vì y mà động tâm.
Nhưng, ảo giác dù sao cũng chỉ là ảo giác đi, hắn không có khả năng vì y mà động tâm. Mặc kệ là luân thường, hay thế tục, hắn không thể, cũng không nên tâm động vì nam nhân đã đoạt đi tất thảy tôn nghiêm của bản thân.
Huống chi y còn thuộc về Nguyên Vũ.
Có điều ý niệm điên rồ muốn xác minh tâm ý của chính mình lại nảy sinh trong đầu, không thể ngăn chặn.
“Thật sự thích ta đến thế sao?”
Thích đến cam nguyện vì ta mà ch.ết sao?
“Thích? Không, không chỉ có là thích, Noãn Noãn, ta yêu ngươi.”
Thanh âm nhu tình từng chữ, từng chữ chầm chậm lan tỏa theo gió đêm như một lời thề nguyện bất diệt, thật lâu thật lâu vang vọng bên tai Trạm Noãn Dực.
Trước khi gặp hắn, bảo vệ đất nước này chỉ là ván cờ nhân sinh của y, thất bại chỉ là đàm tiếu.
Sau khi gặp hắn, y biết, y yêu hắn, một quân vương vốn nên là con rối, vì thế những gì hắn quý trọng, cũng là những gì y quý trọng.
Đàm Hiếu Hiên vuốt nhẹ những sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, dưới động tác ôn nhu đó, che dấu dục vọng độc chiếm con người thanh khiết hơn cả ánh trăng, thứ khát khao cháy bỏng, đáng sợ. Y thích nhìn hắn khi hoan ái không kìm chế được mà hiện ra mị thái động lòng người, y thích hắn toàn bộ thân thể cảm giác đều chỉ có một mình y.
Nhìn không thấy cũng không sao, xúc giác, khứu giác, tri giác, thính giác, tất cả cảm giác của hắn đều chỉ có thể có một mình y tồn tại, y thích hôn hắn, muốn thân thể hắn vì mình mà ướt át mồ hôi, đặc biệt là cần cổ trắng nõn dính những sợi tóc đen dài như mực, kiều mị yêu mĩ đến tận cùng, khiến người khao khát đến tận cùng.
Cảnh tượng như vậy, chỉ cần mới tưởng tượng cũng đã đủ khiến y điên cuồng.
“Muốn ôm ta sao?”
Cảm giác Đàm Hiếu Hiên yên lặng từ sau lưng ôm mình, nhẹ tay thu gọn những lọn tóc rối bay theo gió, cằm gác trên vai, hơi thở nóng rực mà ôn nhu nhẹ nhàng phả vào vành tai mẫn cảm, Trạm Noãn Dực khẽ hỏi.
“Muốn, muốn đến toàn thân đều đau.”
Đàm Hiếu Hiên ôm hắn sát gần hơn nữa, để cho mông Trạm Noãn Dực chạm vào phân thân cứng rắn của mình.
“Vậy ngươi vì sao……..”
Cảm nhận được thứ cứng nóng ấy, lúc này hắn nhưng lại cũng không có ý định giãy dụa.
“Bởi vì Noãn Noãn vừa mới nói qua, không muốn làm ở trong này.”
Y không muốn khiến hắn nghĩ rẳng, y chỉ coi hắn như một kỹ nữ tầm thường, y muốn cho hắn biết, hắn là bảo bối của y, là người y yêu thương nhất.
“Ta nhớ rõ ta cũng từng nói bất luận ở nơi nào cũng không muốn cùng ngươi, ta càng hy vọng giữa hai chúng ta có thể giữ được lễ tiết quân thần, vĩnh viễn.”
Vì sao đột nhiên lại muốn tôn trọng hắn?
Trạm Noãn Dực không cố tình xem nhẹ một phần cảm động khó tả hiện lên trong lòng, nói ra chuyện ngay cả chính hắn đều biết là tuyệt đối không thể xảy ra.
“Noãn Noãn, ta chỉ muốn ngươi biết, trong lòng ta ngươi tuyệt không phải kỹ nữ, ngươi là bảo bối của ta, là người ta yêu thương nhất. Nhưng nếu buộc ta không được chạm vào ngươi, không được hôn ngươi, không được ôm ngươi, ta không thể làm được.”
Không thể tưởng tượng nếu có một ngày y không thể ôm hắn, nếu thật sự có ngày đó, không bằng giết y có lẽ còn dễ chịu hơn.
Y muốn đem hắn gắt gao ôm vào lòng, dùng tất thảy mọi thứ để khóa trụ hắn, muốn lúc nào cũng khắc khắc ôm hắn, làm hắn từ bỏ ý định rời xa mình.
Đàm Hiếu Hiên theo sườn mặt hôn lên môi Trạm Noãn Dực, nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở nóng bỏng truyền đến từng trận rung động, hô hấp của cả hai dần dần dồn dập lên.
“Ân…………”
Khóe miệng tiết ra vài tiếng ngâm khẽ, Trạm Noãn Dực cắn chặt môi ngăn tiếng rên rỉ, hắn cảm thấy được trên mặt thật nóng. Xiêm y cùng da thịt cọ sát, khiến cho thân thể hơn nửa năm qua bị dạy dỗ đến vô cùng mẫn cảm bắt đầu nổi lên khát vọng, nếu cứ tiếp tục, hắn biết mình nhất định sẽ trở nên càng thêm ɖâʍ loạn, càng thêm sa đọa.
Dưới ánh trăng như mộng, Đàm Hiếu Hiên nghe thấy Trạm Noãn Dực rên rỉ động lòng người như thế, thấy hắn ngượng ngùng đáng yêu như thế, làm sao còn có thể nhẫn được.
Vẫn là mau chút quay về hoàng cung, Đàm Hiếu Hiên thật muốn được nhanh nhìn thấy Trạm Noãn Dực rên rỉ dưới thân mình. Y ôm chặt eo hắn, khẽ nhún người, giống như phi tặc hái hoa bay vọt ra ngoài cửa sổ, biến mất trong màn đêm lấp lánh ánh trăng sao.
Trạm Noãn Dực lần đầu bị người ôm vào lòng khinh công vụt đi như gió, chỉ cảm thấy từng cơn gió đập mạnh vào mặt, bên tai ông ông. Hắn biết công phu của Đàm Hiếu Hiên rất cao, hôm nay trải nghiệm mới biết khinh công của y cũng thuộc hạng thượng thừa. Sau rất nhiều lần bay lên hạ xuống, bọn họ đã rời Phượng Ngi các, qua tầng tầng lớp lớp cung điện đến dưới bậc thềm Thiên Hòa điện.
Dọc đường đi thân thể kề sát, dục vọng sớm đã căng như dây cung.
Dù là Trạm Noãn Dực hay Đàm Hiếu Hiên đều có thể cảm nhận được không khí giữa hai người đã không còn như trước.
“Noãn Noãn……………”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp chỉ thấy lúc hoan ái, là giọng nói ôn nhu mạnh mẽ ức chế ý niệm cuồng ngược trong lòng.
“Nếu muốn làm liền làm, làm gì xoa bóp nữu nữu như thế.”
Lúc Trạm Noãn Dực nói ra những lời này, là lãnh nghiêm mặt, nhưng hắn thâm sâu cảm nhận được bản thân có lẽ đã điên rồi, hôm trước bị làm đến ngất đi còn son sắt thề, không bao giờ cho Đàm Hiếu Hiên chạm đến hắn một lần nữa, nhưng giờ phút này, hắn lại dung túng chính mình nói ra lời nói gần như là đang khát cầu đối phương.
“Noãn Noãn…..”
Lần gọi này mang theo cuồng liệt vui sướng, Đàm Hiếu Hiên không kịp vào trong điện, ngay dưới thềm son, đỡ lấy đầu Trạm Noãn Dực, hôn lên bờ môi mềm mại của hắn.
Cánh tay khóa trụ thân thể lược giảm lực đạo, nhưng lại hơn phần áp bách vội vàng, Trạm Noãn Dực như không cam lòng nhiều lần bị động, bất giác ôm cổ Đàm Hiếu Hiên, quấn lấy đầu lưỡi đang luồn lách mọi ngóc ngách trong miệng mình.
“Noãn Noãn?”
Tựa hồ có chút không dám tin vận số đêm nay quá tốt như vậy, Đàm Hiếu Hiên nhẹ giọng lẩm bẩm, Trạm Noãn Dực hiện giờ khác thường khiến y không khỏi có chút lo lắng.
“Để cho ta ôm ngươi một lần.”
Trạm Noãn Dực đột phát một câu kinh người.
Bỏ đi danh xưng quân thần, chỉ là ngươi ta mà thôi, nếu đã muốn điên rồi, vậy cứ điên đến cùng đi.
“Ngươi nói cái gì?”
Đàm Hiếu Hiên hoài nghi chính mình có hay không nghe nhầm.
“Để cho ta ôm ngươi một lần.”
Trạm Noãn Dực kiên định lập lại lần nữa.
“Vì sao?”
Cảm giác đôi mắt Đàm Hiếu Hiên sáng ngời nhìn mình không chớp. Trạm Noãn Dực khẽ mấp máy môi.
Là bởi vì tâm động đi.
Có điều vương giả kiêu ngạo lại khiến hắn không thể nói ra được lý đo.
Nhưng vì sao hắn lại động tâm? Là bởi vì giao dịch kia cho y cơ hội sao? Làm cho ôn nhu của y từng chút một thấm vào trong cốt tủy, làm cho thâm tình của y dần dần ăn mòn lý trí lạnh lùng của hắn, làm cho thân thể mẫn cảm này từng bước bị y nắm trong tay. Cho nên mới động tâm sao?
“Ngươi không phải lúc nào cũng nói yêu ta sao? Để cho ta ôm ngươi, chứng minh cho ta xem.”
Không phải vô số lần nói thương hắn sao?
Không phải yêu đến không thể không ôm hắn sao?
Không phải vô số lần nói muốn bảo vệ hắn sao?
Không phải thậm chí nguyện ý ch.ết vì hắn sao?
Một nam tử để cho một nam tử khác tiến vào bên trong mình, như nữ nhân thừa nhận hoan ái, chuyện nhục nhã như vậy, đánh mất tôn nghiêm như vậy, nếu là yêu, thì hãy tự mình chứng minh cho hắn xem, vào đêm mà hắn động tâm này, hảo hảo mà xác minh một lần.
Chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có ngày đối một nam tử động tâm, cho nên đưa ra yêu cầu như vậy. Đàm Hiếu Hiên, hoặc là đồng ý, liền để ta cùng ngươi trầm luân, vạn kiếp bất phục, hoặc là cự tuyệt, để từ nay về sau ta và ngươi vĩnh viễn không thể có được chân tình.
“Hảo, Noãn Noãn, tối nay ta liền cho ngươi ôm!”
Trảm đinh chặt sắt, không một chút do dự.
Đã yêu hắn thương hắn đến mức chỉ cần nhìn thấy hắn, thì ngay cả hít thở cũng ẩn ẩn mang theo đau đớn, cảm giác đau lòng khắc cốt ghi tâm đó nếu chỉ có mình y phải chịu đựng, không khỏi rất không công bình.
Khiến hắn động tâm không phải điều y luôn theo đuổi sao? Nếu hắn cũng khát cầu y, nếu để cho hắn ôm liền có thể chứng minh tình yêu của mình, như vậy y liền để cho hắn ôm.
Đàm Hiếu Hiên cầm tay Trạm Noãn Dực đi vào trong điện, ngồi trên giường, lại hướng dẫn hắn giúp mình cởi y phục.
“Đêm nay ta là của ngươi, Noãn Noãn.”
Nếu muốn ôm, liền ôm đi, kể từ đó ngươi rốt cuộc sẽ không thể nào rời bỏ ta, chúng ta sẽ buộc chặt với nhau đời đời kiếp kiếp.
Khàn khàn trầm thấp thanh âm mang theo ngọt nị hấp dẫn.
Trạm Noãn Dực vươn tay trái, cẩn thận vuốt nhẹ lên khuôn mặt Đàm Hiếu Hiên, ngũ quan như tạc dần dần hiện rõ trong đầu Trạm Noãn Dực. Hắn vốn tưởng rằng y sẽ cự tuyệt, ít nhất là cũng nên do dự, nhưng y lại dùng giọng nói ôn nhu nói với hắn, đêm nay y là của hắn.
“Vì cái gì? Vì cái gì sẽ đồng ý bị ta tiến vào, không biết là đáng xấu hổ sao?”
Tay phải là cảm giác cơ bụng cường tráng ngạnh nóng quen thuộc ấy, năm ngón tay dính sát vào nhau, cảm thụ nhịp đập chậm rãi kia.
“Noãn Noãn, chỉ có ngươi, bất luận là ôm ngươi hay là ngươi ôm, đều chỉ có thể là ngươi.”
Đàm Hiếu Hiên kiên định nhìn Trạm Noãn Dực, ánh mắt như trước mang theo vô hạn thâm tình vĩnh viễn không đổi thay.
Chỉ có hắn có thể sao, chỉ có hắn……….
Chỉ một câu đủ đánh bại các loại lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, một nam tử cường hãn kiệt ngạo như y, dù hai tay dâng lên vạn dặm giang sơn, cũng không thể khiến y cúi đầu khom lưng, nhưng lại cam nguyện nằm dưới thân chỉ để lấy lòng mình, chỉ vì chứng minh y yêu mình.
Trạm Noãn Dực cảm thấy trong lòng ngọt ngào, khác hẳn với cảm động trước đây. Đó là một loại cảm tình đau đớn mang theo ngọt ngào, ngọt ngào ẩn chứa chua xót.
“Hiếu Hiên……”
Tên của y cứ như vậy tự nhiên mà thốt ra, giống như đã ở trong lòng gọi qua trăm ngàn lần.
Ngón tay dùng sức theo cơ bụng một đường hướng về phía trước, chậm rãi di động, Trạm Noãn Dực mặc dù nhìn không thấy, cũng biết đây là một khối nam thể thập phần hoàn mỹ, mỗi một khối đều vô cùng hoàn mỹ.
Rốt cuộc sờ soạng tới xương quai xanh, Trạm Noãn Dực học theo Đàm Hiếu Hiên từng đối với hắn, hôn lên ʍút̼ vào.
“A………..”
Đàm Hiếu Hiên gầm nhẹ một tiếng, máu trong người sôi lên, như có ai đó đang châm lửa đốt. Này yêu tinh, nhìn không thấy thế nhưng cũng có thể đem công phu khiêu khích học được tốt như vậy.
Trạm Noãn Dực một bên duyện hôn một bên tiến tới giữa hai chân y, toàn bộ quá trình tìm kiếm đó, chỉ nghe đến Đàm Hiếu Hiên từng đợt khó chịu gầm nhẹ, dục vọng cương cứng bị ngón tay lạnh lẽo như có như không lướt qua, tựa như tr.a tấn tàn khốc nhất.
Để hắn sờ soạng tìm kiếm như vậy thì không biết đến bao giờ, Đàm Hiếu Hiên bất đắc dĩ thở dài, kéo tay hắn đến chỗ hậu đình.
Trạm Noãn Dực bị động tác chủ động của y làm cho đỏ bừng mặt.
Đàm Hiếu Hiên ngẩng đầu thấy Trạm Noãn Dực y phục chỉnh tề nằm trên, còn mình sớm đã lõa thể, vì thế vươn tay ba cái hai cái đã cởi sạch tầng tầng y phục của hắn.
Phân thân dựng thẳng thập phần xinh đẹp lộ ra, Đàm Hiếu Hiên không có hảo ý khẽ nheo mắt, đưa tay xuống phía dưới, bắt lấy phân thân Trạm Noãn Dực đang bận thở gấp cùng của mình mà bắt đầu xoa nắn.
“A………..Cáp…………Hiếu Hiên……………….”
Nơi mẫn cảm đột nhiên bị người cầm giữ, Trạm Noãn Dực run rẩy, nằm trên người Đàm Hiếu Hiên cúi đầu rên rỉ.
“Bảo bối nhi, ngoan một chút, coi như nể mặt ta nằm dưới chịu đau….”
Cường lực vuốt ve liên tục, Trạm Noãn Dực không lâu như Đàm Hiếu Hiên, một trận rên rỉ, liền tiết ra, hắn thấy Đàm Hiếu Hiên vẫn chưa tiết, đỏ mặt vương tay phải, đẩy tay Đàm Hiếu Hiên ra từ mình giúp y.
“Noãn Noãn………………….”
Đàm Hiếu Hiên kinh ngạc nhìn Trạm Noãn Dực đang cố giúp y, nếu là trước đây có giết hắn hắn cũng không chịu làm chuyện này, nhưng hiện tại, ngón tay thon gầy kia, chính đang giới trụ gắng gượng thô to mà cao thấp bộ lộng.
“Chờ ngươi thư thái xong, ta sẽ tiến vào đi.”
Trạm Noãn Dực cố lạnh nhạt nói, hắn biết Đàm Hiếu Hiên còn đang nhìn hắn.
“Aha…………….Noãn Noãn……………….A…………”
Nghe Đàm Hiếu Hiên ở trong tay mình cao trào phát ra từng trận gầm nhẹ, trong lòng Trạm Noãn Dực không khỏi nổi lên thật nhiều thỏa mãn.
Bây giờ tiền diễn đã làm, chắc là có thể tiến nhập đi.
Theo phân thân nhuyễn xuống sau khi tiết, Trạm Noãn Dực lần thứ hai dò xét xuống dưới, rốt cục đụng đến cửa hậu huyệt, mới tham nhập một lóng tay bắt đầu khuếch trương.
Khi ngón tay tham nhập, hắn nghe Đàm Hiếu Hiên kêu rên một tiếng, biết y nhất định là rất đau, dù sao cũng là nơi chưa từng bị xâm nhập, nên một ngón tay đều khó có thể tiến vào.
Trong phòng không có nhuyễn cao sở chế, Trạm Noãn Dực nghĩ nghĩ một chút, bèn rút ngón tay ra, cho vào miệng nhuận ướt.
Đàm Hiếu Hiên chưa từng nhìn thấy Trạm Noãn Dực yêu mị đến thế, nhìn động tác tự ɭϊếʍƈ của hắn hạ thể vừa mới thùy nhuyễn lại bắt đầu cứng lên.
Ngón tay lại lần nữa mai nhập trong cơ thể, trừu sáp vài cái, lại thêm một ngón tay, Trạm Noãn Dực biết là cần thêm một cái nữa, phải ba cái tiến vào mới có thể làm, nhưng hắn không biết cách khuếch trương hậu đình, mới được ngón thứ hai, Đàm Hiếu Hiên đã đau đến nhíu chặt mày, cảm giác toàn thân như đang bị thứ gì đó nghiền nát.
So với để Trạm Noãn Dực tiếp tục làm, thà rằng để cho hắn nhanh nhanh làm xong việc, nghĩ thế Đàm Hiếu Hiên liền thúc giục nói: “Noãn Noãn, ngươi tiến vào đi.”
“Như vậy có thể sao?”
Nhưng hắn mới chỉ vào có hai ngón tay.
“Vào đi.”
Trạm Noãn Dực biết như thế có chút không ổn, về phần rốt cục không ổn ở chỗ nào, hắn cũng chưa cẩn thận nghĩ đến. Hắn nhìn không thấy bộ dáng Đàm Hiếu Hiên cắn răng cau mày, nghe y nói có thể, vì thế lấy tay ra, phân thân thập phần cứng rắn liền sáp nhập.
Lại là một tiếng kêu rên, nhưng lần này rõ ràng hơn, ước chừng là do quá đau.
Trạm Noãn Dực cảm nhận được chất lỏng ấm nóng chảy ra theo phân thân, biết mình làm Đàm Hiếu Hiên bị thương.
Cố nhẫn tâm, dùng sức một đĩnh rốt cuộc toàn bộ đi vào, khẽ trừu sáp vài cái, nhưng vì nơi đó của Đàm Hiếu Hiên thật chặt, vẫn chưa đạt tới được khoái cảm, cuối cùng cũng không còn hưng trí tiếp tục.
“Hiếu Hiên, ngươi có khỏe không?”
Thanh âm mang theo nồng đượm quan tâm chưa từng có.
“Ta không sao, Noãn Noãn, ngươi muốn liền tiếp tục đi, ta không có việc gì.”
Y rõ ràng là rất đau, rõ ràng là bị thương lại vẫn còn lo nghĩ cho hắn.
Một nam tử ngạo thị thiên hạ như vậy, nhưng lại vì một kẻ mù lòa như hắn làm đến nhường này, Trạm Noãn Dực chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời mềm nhũn, dồn nén đã lâu cuối cùng nức nở thốt ra, ôm chặt Đàm Hiếu Hiên mà khóc: “Vì một kẻ mù lòa như ta làm đến thế? Đáng giá sao? Đáng giá sao?”
“Noãn Noãn, ta yêu ngươi, trong lòng ta ngươi không phải là kẻ mù lòa, mà chính là Noãn Noãn của ta.”
Trạm Noãn Dực lần thứ hai nghe được Đàm Hiếu Hiên trịnh trọng nói lời yêu, tâm tình lại tự bất đồng.
Nhân nỗi lòng được giải phóng mới có thể bình tĩnh, bình tĩnh rồi mới thấy hành động tối nay của mình có bao nhiêu điên rồ, sau đó lại nhớ tới Nguyên Vũ.
Mặc dù biết mình đối y động tâm, nhưng ngoại trừ tình cảm của bản thân, hắn dù sao vẫn là một hoàng đế, mà Đàm Hiếu Hiên vẫn là phò mã của Nguyên Vũ, đủ loại thế tục, luân thường, hai ngươi bọn họ nhất định không thể, cũng không nên cùng một chỗ. Đế vương chung quy đều bạc tình, cũng là không thể không tình bạc, ngày hôm nay hắn chỉ biết hắn đã có được một người đáng giá hắn tin tưởng cả đời.
Hắn nhắm mắt, khẽ tựa lên người Đàm Hiếu Hiên, thì thầm nói nhỏ: “Tâm ý của ngươi đối với ta, ta đã hiểu.”
Khi hắn nói lời này thực hồn nhiên không biết vẻ mặt tường an tin tưởng của mình động lòng người đến mức nào.
“Noãn Noãn, nếu ngươi không làm thì đến phiên ta đi.”
Đàm Hiếu Hiên chợt xoay người phản áp Trạm Noãn Dực, như mãnh hổ tỉnh giấc, con ngươi đen đặc tinh quang, khí thế như là được một tấc lại muốn tiến thước.
“Đêm đã khuya, nên ngủ, ngày mai còn phải lâm triều.”
Trạm Noãn Dực dùng sức đẩy Đàm Hiếu Hiên ra, xoay người đưa lưng về phía y, lại cảm giác thấy bàn tay thô ráp chậm rãi theo gót chân vuốt phẳng lên trên, hai gò má thoáng chốc đỏ ửng.
Không ngờ bàn tay kia đột nhiên đã nhắm thẳng đến phân thân hơi ngẩng đầu của Trạm Noãn Dực mà sờ soạng.
“Ngạnh như vậy, ta không tin ngươi có thể ngủ được.”
Đàm Hiếu Hiên trêu ghẹo nói, mặt Trạm Noãn Dực lại càng đỏ thêm, dục vọng bị vạch trần không chút lưu tình, xấu hổ đến độ làm gì hắn cũng không chịu xoay người lại, thầm nghĩ tìm cái gì đó chui vào, không cho ai nhìn thấy.
Đàm Hiếu Hiên nhìn thấy hắn cuộn mình, làn da trắng hồng, độc lộ vết thương bên hông, đưa lưng về phía y, không chịu cho y chạm vào, bộ dáng không được tự nhiên thực rất đáng yêu, hoàn toàn không còn lãnh ngạo xa cách trước đây, liền ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng tà cười.
“Noãn Noãn là muốn để cho ta tiến vào từ phía sau sao? Như vậy liền có thể đi vào càng sâu chút đi.”
Trạm Noãn Dực nghe xong tà ngôn cuồng ngữ của y, thân mình khẽ run lên, tấm lưng tuyết trắng lại nhiễm thượng một tầng hồng nhạt.
“Mới không phải………..A…………….Ô………………..”
Ngón tay cường hãn khẩn cấp chui vào cúc huyệt bởi vì khát vọng mà co rút lại, cùng nội bích triền quấn phát ra tiếng động ɖâʍ loạn, dẫn tới Trạm Noãn Dực thấp giọng nức nở.
“Thân thể ɖâʍ loạn như vậy, một ngón tay cản bản không thỏa mãn được đi.”
Nội bích mềm mại co dãn nhả ra nuốt vào, cho đến khi ngón tay đã đi vào hết, Đàm Hiếu Hiên bèn bắt đầu lục tìm nơi mẫn cảm quen thuộc kia, ngón tay không ngừng nhấn mạnh lên nội bích.
Trạm Noãn Dực thấy thân thể như đã hoàn toàn rời bỏ lý trí, đôi chân thon dài bỏ đi rụt rè, dưới liêu lộng cố ý của y mà dần dang rộng ra.
Đàm Hiếu Hiên đỡ lấy thắt lưng Trạm Noãn Dực, ép thành tư thế quỳ, theo một đường từ lưng đến cái mông cao cao hình thành một đường cong hoàn mỹ.
Ngón tay thứ hai, thứ ba nhanh chóng nhập vào, tiểu huyệt tham lam cắn nuốt sau một lúc lại như vẫn không thể thỏa mãn, liền run rẩy thắt lưng giống như cầu xin Đàm Hiếu Hiên thương xót.
“Nhanh lên………….Tiến…………..Ô ô……….vào…………..”
Trạm Noãn Dực biết thân thể ɖâʍ đãng này căn bản không thể chống cự bất cứ thế công gì của y, nếu trốn không xong, thì đơn giản cam chịu thuận theo khoái cảm mà trầm luân.
Đàm Hiếu Hiên hôn tấm lưng đẫm mồ hôi của Trạm Noãn Dực, rút ngón tay ra, rồi nhanh như chớp đem dục vọng ngạng khối từ phía sau đỉnh nhập thật sâu vào hoa huy*t, không những thế còn ác ý chậm rãi rút ra hơn phân nửa, lặng im không động.
Cảm giác được bên trong một trận hư không khó nhịn, Trạm Noãn Dực biết được không nói ra lời thỏa mãn Đàm Hiếu Hiên là tuyệt đối không xong, nhưng tự tôn lại không cho phép hắn nói thành lời, cho dù thân thể bị dạy dỗ đến ɖâʍ loạn không thôi, nhẹ nhàng đụng chạm cũng sẽ nổi lên phản ứng, nhưng trừ phi mất đi lý trí, vẫn là không thể dễ dàng nói ra.
Đàm Hiếu Hiên thấy Trạm Noãn Dực cắn chặt răng đã biết lần này dụ hống lại thất bại, Noãn Noãn của y thật là vẫn thẹn thùng như thế.
“Bảo bối thật là quật cường a.”
Đàm Hiếu Hiên vừa triển khai luật động mãnh lực, vừa ảo tưởng đến một ngày Noãn Noãn sẽ chủ động ngồi trên người y, thần trí thanh tỉnh mỉm cười quyến rũ để quyến rũ y.
“Ô ô…………………….”
Cực lớn ngọc đại dùng sức đánh vào kiều đồn ấu nộn (đồn: mông =.=), theo phía sau sáp nhập xác thực càng sâu hơn so với phía trước.
Thân thể cực độ khát cầu y, nhưng mỗi lần đều bị trừu nhập như vậy, lại khiến Trạm Noãn Dực có chút tức giận bất bình, hắn quay đầu, vừa lúc chạm đến đầu vai Đàm Hiếu Hiên, giận dữ cắn xuống, tuy rằng không có quá dùng sức, lại kích thích Đàm Hiếu Hiên gầm nhẹ một tiếng, luật động càng thêm dồn dập.
Hô hấp càng ngày càng hỗn loạn, nhũ tiêm bị bác lộng càng thêm phần tiên diễm, ngạnh khối lấp đầy bên trong không chừa lấy một kẽ hỡ, khoái cảm như phiên giang đảo hải tầng tầng cuộn lên.
Nhiệt thiết bị vây trụ cảm nhân được nội bích nóng rực bắt đầu co rút, từ phía sau dù có thể tiến vào càng sâu, nhưng cũng không thể nhìn đến biểu tình khi cao trào của hắn.
“Buông ra…………….Ô ô………………”
Dục vọng đạt tới đỉnh lại bị người dùng sức nắm chặt, Trạm Noãn Dực khó chịu lúc lắc vòng eo.
“Noãn Noãn, ta muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
Câu chữ hạ lưu xẹt qua vành tai mẫn cảm, thân thể run rẩy bị kéo lại.
“A………………Không……………..”
Nội bích run run hoàn toàn bị nghiền áp, phía trước không chiếm được giải phóng kéo theo bên trong liên tục co rút.
“Liền thoải mái thế sao? Đem ta cắn nhanh như vậy.”
Khóe môi y khẽ cong lên, cúi đầu xuống, tìm được cái miệng nho nhỏ ướt át đang không ngừng nức nở rên rỉ kia, hàm nhập, khẽ ɭϊếʍƈ, rồi lại cắn nhẹ.
“Buông ra……………Buông ra…………………”
Khóc âm mang theo khẩn cầu, dục vọng bị trói buộc cảm giác vô cùng khổ sở như có người đâm kim vào trong cốt tủy.
Đàm Hiếu Hiên như Trạm Noãn Dực mong muốn buông tay ra, lại ngay cả huyệt khẩu tham lam kia cũng nhất tịch rời khỏi.
“A……….”
Cúc huyệt hư không không chiếm được an ủi, trống vắng khó nhịn mà co rút lại, khát cầu mãnh liệt làm Trạm Noãn Dực khóc nức nở.
“Muốn ta đi vào sao?”
Ý thức đã hỗn loạn đến độ không thể tự hỏi, chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Chiếm được đáp án thỏa mãn, Đàm Hiếu Hiên cũng vô pháp chịu đựng thêm được nữa, y hạ người xuống, lần thứ hai tiến vào.
Xỏ xuyên càng thêm mãnh liệt, trừu sáp càng thêm tàn nhẫn, lay động cũng càng thêm ɖâʍ mỹ, một lần hơn một lần khắc sâu kết hợp.
Theo rên rỉ ngọt nị vút cao, trước ngực cũng kịch liệt phập phồng, mái tóc ướt đẫm theo hắn lắc đầu ngâm khóc mà phiêu thả tứ tung, hoa huy*t nhanh trất tựa hồ như tại không ngừng khát cầu.
Lại sâu thêm một chút, lại dùng lực một chút, cứ như vậy gắt gao ôm ta, cứ như vậy đem ta lộng thương cũng không sao.
“A......”
Tia sáng xẹt qua, ȶìиɦ ɖu͙ƈ kịch liệt hóa thành khoái cảm xoáy lốc, thật sâu thổi quét hai người, rốt cuộc cùng nhau đạt tới đỉnh.
Cao trào qua đi, Trạm Noãn Dực chỉ cảm thấy toàn thân cho đến đầu ngón tay mềm nhũn, không còn sức lực, thân thể cường tráng của Đàm Hiếu Hiên đè lên người hắn, tứ chi tráng kiện, cơ thể cân xứng, cùng hắn gắt gao triền quấn, trái tim dồn dập đập liên hồi, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuồng nhiệt tan đi, hơi thở nóng rực hạ dần ổn định, giống như mặt sông sau khi bị tảng đá lớn đánh vào mà nổi lên từng gợn sóng lan tràn, một tầng một tầng chầm chậm ngừng lại, ôm nhau mà ngủ, hai tay đan chặt, ban đêm lạnh lẽo, từ da thịt truyền qua ấm áp không nói thành lời.
Một đời ràng buộc chậm rãi lắng đọng trong từng nhịp thở tương triền………………..