Chương 83
Sau khi biết ông chủ nhà cùng họ với người Sở Vấn Thiên nhắc tới trong thư, chúng tôi cũng không nóng lòng tìm cách chứng thực, mà an an ổn ổn cơm nước xong, thu dọn đồ đạc quay về phòng ngủ mình.
Đao Phong lần này quả nhiên kiên quyết không ở chung phòng với tôi, cậu ấy khoanh hai tay, lưng dựa khung cửa ngăn tôi bên ngoài, mặt không thay đổi nhìn tôi, không nói lời nào, cũng không làm động tác gì dư thừa.
Tôi buồn bực suýt phát điên, vỗ ngực cam đoan mình sẽ không quấy rầy cậu ấy nữa, thậm chí lập lời thề độc, nhưng Đao Phong vẫn không chịu thỏa hiệp.
Tôi đành phải bất đắc dĩ cút về phòng mình, trơ mắt nhìn Đao Phong đóng cửa lại, trong lòng có thể nói là một trăm móng vuốt cào tim.
Buổi tối cửa nhà khách vô cùng náo nhiệt, trên cơ bản cách hơn mười phút lại có một hai người đi ngang qua “không cẩn thận” đụng phải xe chúng tôi, hơn nữa bản thân Cayenne lại vô cùng “Mẫn cảm”, một đêm này đèn cảnh báo vang lên không dưới hai mươi lần.
Cuối cùng xem chừng thằng nhóc nhà khách không chịu nổi, quấn chăn chạy tới cửa hét lớn: “Mẹ nó có để cho người ta ngủ hay không, chưa thấy xe bao giờ phải không, có gan thì đập báo động lấy xe chạy luôn đi, một đám nhà quê chưa thấy qua cảnh đời, ngu như bò!”
Chúng tôi chạy đến phòng chị Tuyền, bám cửa sổ nhìn xuống, cười gập cả người.
Nói thật chúng tôi không hề lo có người trộm xe, chỗ này cả thảy cũng chỉ lớn chừng đó, hầu như không có chỗ nào có thể hoàn toàn che được thân hình của chiếc Cayenne, muốn trộm xe, trước tiên phải đâm mù mắt tất cả mọi người mới được.
Nhưng so với vấn đề xe cộ, vấn đề ngủ nghỉ còn khó khăn hơn, sau khi tôi về lại căn phòng kia, liền thấy giường nệm có một góc đã nổi mốc, đành phải tìm đồ phủ lên góc kia, sau đó chỉ cởi áo khoác ra ngủ.
Tôi không báo vấn đề này cho chị Tuyền nguyên nhân chủ yếu không phải là tôi sẵn lòng bấm bụng chịu, mà tôi lo chị Tuyền nóng nảy thật sự chạy đi chặn cửa nhà người ta, thằng nhóc trông nhà nhìn qua không xấu, tội gì làm khó người ta quá.
Tôi ăn đói mặc rét nhịn cả đêm, kết quả sáng sớm hôm sau chú chạy đến nói cho tôi biết, chị Tuyền đã hùng hổ đi chặn cửa nhà người ta rồi.
Nghe nói là vì tối qua chị ấy ngủ mà nghe thấy chuột chạy dưới giường.
“Chỉ có chút chuyện thế thôi à.” Tôi mặc quần áo tử tế, nói với chú: “Ông đây tối qua còn không hề đắp mền, ngủ được cũng là cố lắm rồi, may mà chị Tuyền chính là xuất thân sát thủ.”
Chú thấy tôi đem toàn bộ chăn dùng để lót giường, hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: “Ai nói cậu cô ấy xuất thân sát thủ?”
“Tôi đoán.” Tôi nhỏ giọng kề tai thì thầm với chú: “Ngàn vạn lần đừng nói cho chị Tuyền.”
“Cậu xem mission impossible quá nhiều rồi.” Chú nghe vậy khinh bỉ liếc tôi, mang theo lá thư xuống lầu.
Tôi ra khỏi phòng mình, rẽ góc ngoặt quẹo vào phòng Đao Phong, thấy cậu ấy đã quần áo chỉnh tề đang chuẩn bị ra ngoài, liền đẩy cửa phía sau, ngăn ở cửa nhìn chằm chằm cậu ấy.
“Sao.” Đao Phong tuyệt không kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía tôi, cậu ấy đi tới trước mặt tôi, hai chúng tôi chỉ cách một thước.
“Hôm qua cậu thế mà không cho tôi vào cửa.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Đao Phong quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đáp: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Ai không cho cậu nghỉ ngơi!” Tôi phát điên.
Đao Phong im lặng quay đầu lại, tròng mắt đen nhìn chằm chằm tôi không nói lời nào.
“...” Tôi vội ho một tiếng, nhào qua đè cậu ấy trên tường, hai tay ôm hông cậu ấy, gần như dán vào môi cậu ấy nói: “Vậy hôn buổi sáng thế nào cũng phải cho một cái nhé, cậu phải bù đắp tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của tôi.”
“Trước đây sao không nhìn ra anh là người như vậy.” Đao Phong khẽ thở dài, ôm sau lưng tôi chủ động hôn lên.
“Cái này cũng phải trách cậu.” Tôi vừa làm sâu thêm “nụ hôn buổi sáng” này, vừa tranh thủ lẩm bẩm nói: “Nếu tôi không dính lấy cậu thì cậu căn bản sẽ không để ý tới tôi.”
Đao Phong không nói nữa, đại khái là thầm chấp nhận sự thật này, trên chuyện tình cảm chưa bao giờ chịu chủ động, điểm này phỏng chừng chính cậu ấy cũng rất rõ ràng.
Cho nên tôi chỉ có thể dính người, không dính người tôi sợ tôi sẽ cho rằng chỉ có mình đơn phương, mà tình yêu rõ ràng là chuyện của hai người.
Vừa hôn xong, tôi nghiêng đầu hung hăng hôn thành vết trên cổ cậu ấy, tự an ủi mình đây chính là bằng chứng chúng tôi đang yêu đương.
Đao Phong nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ kéo cổ áo cao hơn chút.
Cậu ấy xoay người muốn mở cửa ra ngoài, tôi chợt nghĩ đến một chuyện, vội vàng ôm lấy cậu ấy từ phía sau để cậu ấy dừng lại.
Đao Phong hơi giãy giụa vài cái, thấy tôi ôm siết thì không tiếp tục nữa, chẳng qua giọng nói có chút mất kiên nhẫn: “Thế nào nữa.”
Tay tôi từ dưới quần áo vói vào, vuốt ve cơ bụng rắn chắc bằng phẳng của Đao Phong, ghé vào tai cậu ấy hạ giọng nói: “Trước đó chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao, bây giờ vừa vặn không có ai...”
Đao Phong giật mình, bắt lấy bàn tay không thành thật kia của tôi, qua hồi lâu mới miễn cưỡng thấp giọng nói: “Nói cái gì, tôi quên rồi.”
Khóe miệng tôi giật một cái, mặt đen lại đưa tay đến phía trước, vuốt ve ngực cậu ấy uy hϊế͙p͙ nói: “Đùa bỡn tôi thú vị không?”
Phần ngực Đao Phong rất mẫn cảm, tôi vừa lấy tay sờ đến cậu ấy liền khẽ run lên, thế nhưng cách lớp áo cậu ấy không tiện bắt lấy tôi, chỉ có thể im lặng mặc tôi làm gì cũng không lên tiếng, tôi biết, kỳ thực cậu ấy cũng đoan chắc tôi bắt cậu ấy cũng không còn cách nào.
Tôi miễn cưỡng dừng động tác tay, hai cánh tay buộc chặt gắt gao ôm cậu ấy, đầu đặt trên vai cậu ấy, cọ mặt cậu ấy, khàn giọng nói: “Tôi rất muốn nghe.... lời cậu khi đó còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi luôn cảm thấy nếu không nghe được sẽ là việc tôi tiếc nuối nhất đời này, A Phong, tôi yêu cậu, còn cậu...”
Tôi khẽ dỗ ngọt, không tiếc chơi xấu nũng nịu, dùng hết kiên trì lớn nhất đời này của tôi, chỉ hy vọng có thể từ miệng cậu ấy nghe được điều tôi muốn nghe nhất.
Đao Phong bị tôi mê hoặc, yên lặng một lát rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi...”
Không đợi cậu ấy nói xong, cửa phòng chợt bị người đẩy ra, chị Tuyền hùng hổ xuất hiện ở cửa, trong miệng còn đang mắng: “Hai cậu làm gì vậy, lề mà lề mề....”
“Đúng rồi, chờ các cậu nửa ngày rồi...” Chú đi theo sau chị Tuyền, đợi sau khi thấy tư thế của tôi và Đao Phong, giọng hơi khựng.
Tôi ở phía sau Đao Phong thò đầu ra đối mặt với họ, tay như cũ đặt trong áo Đao Phong, thế nhưng tôi nhạy bén nhận ra, người trong lòng đã đỏ mặt rồi.
Một lát sau, tôi kêu thảm té trên giường Đao Phong liên tục lăn lộn, hờn mát nói: “Mẹ kiếp, hai tên ch.ết tiệt, hai tên siêu cấp bóng đèn.... Mẹ kiếp đau ch.ết ông rồi, mẹ kiếp cái thằng nhóc Đao Phong này, thế mà dám dùng sức, đánh trúng thận tôi rồi...”
Chị Tuyền hoàn toàn không quan tâm sự chỉ trích của tôi, bịt tai nói với chú: “Thấy không, vừa nãy Đao Phong mặt đỏ rần, ôi chao đáng yêu dễ sợ... ”
Chú gật đầu, nhìn tôi nói: “Sở Dương thận hư rồi...”
Tôi hung tợn trừng chú, liền biết mình ngày trước nói không sai, miệng lão này vĩnh viễn giống Hàn Hàn đáp trả Chu Lập Ba.
Giải quyết xong điểm tâm, chúng tôi tìm được ông chủ họ Hách kia, chú lấy ra thư của Sở Vấn Thiên, hỏi ông có biết Hách Phú Thắng được nhắc đến trong thư không.
Ông chủ Hách lúc này cũng vừa ăn xong điểm tâm, đang ngồi ở quầy tiếp khách lật báo, nghe chú nói thì ngẩng đầu quét mắt nhìn chúng tôi, nói: “Tìm ông ta làm gì.”
Chú nói: “Là thế này, mấy năm trước có năm người từng tới đây, họ để lại đây mấy món đồ, họ bây giờ không tới được nữa, nên bảo mấy đứa tiểu bối chúng tôi đến lấy đồ về giúp, nói là chỉ cần tìm được Hách Phú Thắng, ông ta tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào.”
Ông chủ Hách đánh giá chú, cẩn thận nói: “Năm người? Tên là gì.”
Chú: “Dẫn đầu tên Cố Hải.”
Sắc mặt ông chủ Hách thay đổi, lại hỏi: “Nói miệng không bằng chứng, có chứng cứ gì có thể cho biết rằng các người quen ông ấy không?”
Chú cười, lấy ra ban chỉ phỉ thúy kia.
Ông chủ Hách nhìn thấy ban chỉ phỉ thúy, suy tư một hồi, lúc này mới nhìn thẳng chú, gật đầu nói: “Đúng là cái này, đợi đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người đến, tôi còn tưởng rằng trước khi bộ xương già này vào hòm vẫn còn phải giúp họ trông đồ đấy, Hách Phú Thắng chụp hình giúp họ năm ấy là anh trai tôi, nhiều năm trước anh ấy mắc bệnh tim, mới vừa qua đời, tôi tên là Hách Phú Quý, các cậu gọi tôi Lão Hách là được.”
Chú châm chước nói tiếng cám ơn, chúng tôi liền đi theo Hách Phú Quý tới sân sau nhà khách, nơi này có mấy căn phòng cũ, một phòng trong đó vừa nhìn liền biết đã khóa rất lâu.
Hách Phú Quý cầm cục gạch đập vỡ khóa cũ kia, nói với chúng tôi: “Đã lâu vậy rồi, chìa của cái khóa cũ này tôi cũng đã quẳng đâu mất.”
Ông ấy đẩy cửa ra, bị bụi làm sặc ho khan vào tiếng: “Các cậu vào đi, có vấn đề gì thì gọi tôi, tôi ngồi ngay cửa thôi.”
Chú lại khách sáo vài câu rồi dẫn chúng tôi vào phòng.
Bên trong phòng đồ đạc đều phủ một lớp bụi dày, lấy tay sờ căn bản sẽ không nhìn thấy tay đâu nữa.
Chúng tôi đành phải chịu đựng bụi bặm, cố gắng không chạm đến những đồ không cần thiết, dựa vào mắt phân biệt cái nào hữu dụng trước rồi mới cầm lên nhìn kỹ.
Chị Tuyền lấy vài tờ khăn giấy ướt đưa cho chúng tôi, nói: “Thấy thứ hữu dụng thì dùng cái này lau sạch, đừng lấy tay cầm, làm cho khắp nơi đầy bụi, ở đây cũng không có chỗ tắm rửa.”
Chúng tôi ngoan ngoãn cầm lấy khăn giấy ướt, bắt đầu tìm kiếm manh mối khắp nơi.
Chú phát hiện trên bàn có tờ gì đó tương tự bản đồ, vừa muốn dùng tay gạt, nhớ tới lời chị Tuyền lại vội vàng thay khăn giấy ướt, lau sạch bản đồ kia.
Đao Phong ở bên cạnh chú, cũng phát hiện rất nhiều giấy tờ ghi chép đầu mối quan trọng, hai người sờ mó một trận trước bàn.
Tôi bụm miệng mũi, xoay người đi tới góc phòng, hy vọng có thể phát hiện chút ít thứ khác thường.
Trên đất có thật nhiều cục giấy giống rác, tôi tìm kiếm trong đó thật lâu, lượm vài tờ cho rằng có giá trị cầm trong tay, những cục giấy này phía trên vẽ rất nhiều bản phác thảo viết tháu, có chút trừu tượng căn bản nhìn không ra là cái gì, có một ít tôi có thể xác định đó là đồ đằng lỗ tai của nước Nam Chiếu.
Căn phòng ngột ngạt này căn bản không thể ở quá lâu, chúng tôi đành phải mau chóng thu gom đầu mối, tìm thêm một chỗ “an toàn” khác nghiên cứu.
Tôi bước nhanh tới cạnh kệ sách, khi cúi đầu kiểm tr.a lại vô tình nhìn thấy giữa khe hở kệ sách có một thứ màu vàng, hình như là một cái hộp nhỏ, không biết dùng làm gì.
Tôi ngồi xổm xuống, vất vả đưa tay luồn vào, tìm kiếm hồi lâu mới lấy được cái hộp kia.
Hộp này ngã nghiêng trong khe hở kệ sách, mặt trước phủ rất nhiều bụi, hầu như nhìn không ra màu sắc, mặt sườn lại bởi góc độ mà hoàn toàn không đáng ngại, tôi vừa rồi là bị màu vàng của mặt sườn này thu hút mới phát hiện ra nó.
Tôi dùng khăn giấy ướt lau sạch cái hộp này, phát hiện đây là một hộp trang sức nhỏ bằng vàng ròng, mặt trên không hề có hoa văn phức tạp, chỉ trang trí đơn giản một chút, rất cũ kỹ cũng rất nguyên vẹn.
Tôi mở hộp ra, phát hiện bên trong có hai khuyên tai, còn có một khối đá hình dáng cổ quái.
Trong nháy mắt tôi cầm lấy tảng đá kia, đột nhiên cảm giác được tảng đá kia có một loại sức mạnh đặc thù, nó đang không ngừng thu hút tôi, vẫy gọi tôi, khiến tôi cầm nó, hoàn toàn không buông tay được.
Tôi lẳng lặng nhìn khối đá nằm trong lòng bàn tay, nó một mặt nhẵn bóng mượt mà, một mặt khác lại quỷ dị tách ra, giống như bị vật thể nào đó cắt xuống.
Khối đá tản ra âm hàn kỳ dị, như thấm vào xương tủy, khiến tôi căn bản không dời được tầm mắt, loại hàn ý âm trầm này tôi vô cùng quen thuộc, là hơi thở của ác quỷ và tử vong.
Tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích khối đá này, chỉ trong phút chốc tôi thậm chí cảm thấy nó nên thuộc về tôi, trừ tôi ra không ai có thể có được nó.
Vì vậy tôi lén lút bỏ khối đá này vào túi bên trong áo, kéo kín lại không để nó rơi ra, quay đầu nhìn một chút, không ai chú ý tới động tác của tôi mới an tâm.
Tôi giả vờ xoay người như không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Hải lại thình lình xuất hiện trước mặt tôi, tôi lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ tôi rõ ràng không gọi, sao nàng tự chủ trương chạy ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp vô song của Tiểu Hải không hề có chút biểu cảm, nàng đờ đẫn nhìn tôi, sau đó vươn tay lần về hướng ngực tôi.
Nơi đó đặt khối đá vừa nhặt được kia.
Tôi giận tái mặt, giơ tay lên hất nàng ra, thấp giọng nói: “Trở về.”
Đao Phong lúc này rốt cuộc phát hiện được sự khác thường của tôi, cậu ấy nghe giọng tôi bất thường, liền hỏi: “Sao vậy?”
Tôi mặt không chút thay đổi nhìn Tiểu Hải, tay trái chợt truyền đến một trận đau nhức, khi cơn đau nhức trở lại bình thường, tôi xoay người đi về hướng Đao Phong, nói: “Không sao, tên Tiểu Hải kia lại ra quấy rối.”