Chương 47
Edit: Asakari
Kỉ Hồng Nhan càng thêm đắc ý: " Chấp niệm không khơi gợi sẽ sinh ra tâm ma, ta đang giúp ngươi, ngươi hẳn là cấm dục tiểu mĩ nam, ở sâu trong nội tâm ngươi hẳn là có cái gì ma quỷ nhỉ? "
Ánh mắt Dạ Trầm Uyên sắc bén! Cho tới nay hắn đều là ôn hòa vô hại, đột nhiên lộ ra ánh mắt tràn ngập sát khí làm Kỉ Hồng Nhan da đầu run lên, giây tiếp theo, một đạo vết máu bắn tung tóe, nàng lùi bước ôm lấy ngực, đôi mắt đẹp trừng to!
Nàng cư nhiên bị một Trúc Cơ làm bị thương!
" Cút!! "
Chủy thủ đen tuyền bị Dạ Trầm Uyên nắm trong tay, khóe mắt hắn đỏ lên, đôi mắt sâu không thấy đáy cũng ẩn hiện một tia đỏ ửng, khiến dung mạo tựa trích tiên nguyên bản của hắn trở nên yêu nghiệt, nhất là vài giọt máu bắn trên mặt hắn, thật giống như hồng mai trên tuyết trắng, khiến hắn càng thêm đẹp!
Kỉ Hồng Nhan vốn vô cùng phẫn nộ! Nàng là Kim Đan vậy mà bị Trúc Cơ làm bị thương, hơn nữa vết thương này nuốt mấy khỏa đan dược đều không khép lại được, nhưng giờ khắc này nhìn Dạ Trầm Uyên gắt gao tập trung, hắc ám giấu trong đáy mắt, vẻ mặt dữ tợn này làm tim nàng đập nhanh, thân thể đã không còn là của chính mình.
Dạ Trầm Uyên nắm chủy thủ chỉ nàng, lưng đứng thẳng, ngón tay tái nhợt.
" Đừng bắt ta lặp lại lần hai. "
Kỉ Hồng Nhan lui về phía sau, cảm thấy cực hạn nguy hiểm cùng hấp dẫn, nàng lần đầu tiên trong đời làm ra hành động chạy trối ch.ết!
Lòng của nàng trước nay chưa từng kịch liệt như vậy, gương mặt của Dạ Trầm Uyên cũng khắc thật sâu trong tim nàng!
Người này, nàng chú định rồi!
Thấy Kỉ Hồng Nhan rốt cục đi rồi, tàn nhẫn trong mắt Dạ Trầm Uyên cũng thu liễm, nhắm mắt lại, lại trở thành bộ dáng nhu thuận không có hại, cũng là bộ dáng Nguyên Sơ yêu thích khiêu khích.
Mà lúc này nghe Lệ lão kể Nguyên Sơ không ngừng hỏi: " Sau đó như thế nào?! Bọn họ ra sao?! "
Tưởng tượng đến cảnh Kỉ Hồng Nhan hạ chiêu trí mạng " Tam Nhật Thôi Hồn hương " với Dạ Trầm Uyên, Nguyên Sơ nhịn không được kích động, đồ vật kia không nghi ngờ chính là xuân dược đệ nhất, dục vọng sâu trong lòng bị phóng đại cực hạn, chỉ có thánh nhân mới có thể thờ ơ.
Lệ lão biểu tình cổ quái nói: " Tiểu Uyên đánh cho người ta chạy.... "
" Cái gì?! "
Nguyên Sơ cũng hiện biểu tình cổ quái.
Lệ lão lại nói: " Hắn tấn công người ta bằng chủy thủ trong thời gian ngắn không thể khép lại vết thương. "
"!!! "
Nguyên Sơ nhất thời không biết nói gì, nàng cảm thấy tiểu đồ đệ của mình lại lần nữa chạy trên con đường cẩu độc thân, sống ch.ết kéo lại cũng không được!
" Ai nha, không được rồi, nhức đầu quá! Mau, mau gọi nghịch đồ kia vào đây! "
Nguyên Sơ khoa trương ôm đầu, nhưng tình trạng hiện tại của Dạ Trầm Uyên thật sự không tốt cho lắm.
Ma hương đệ nhất Ma giới – Tam Nhật Thôi Hồn, tác dụng của nó so với văn thư miêu tả càng thêm đáng sợ, dục niệm dù có chôn sâu đến mấy cũng bị nó từng chút từng chút câu ra, lấp đầy thức hải.
Dạ Trầm Uyên khóe mắt càng ngày càng đỏ, cái loại đỏ ửng này làm hắn càng thêm kinh tâm động phách, đáng tiếc không có người nào thưởng thức.
" Lệ lão... " Hắn khó khăn gọi Lệ lão, bởi vì Lệ lão ở trong thức hải hắn nên hai người họ có thể trực tiếp trao đổi trong thức hải.
" Làm sao vậy? "
Lệ lão nhìn tình huống bất thường của hắn, chỉ là không biết chấp niệm trong lòng của hắn là cái gì.
Môi Dạ Trầm Uyên đỏ lên, đôi mắt cũng vậy, hắn nặng nề dựa lưng vào một đại thu, ngửa đầu, nặng nề gằn từng chữ: " Hiện tại đưa cho ta Bảo Ngọc hồ lô đã thu được! "
Lệ lão sửng sốt một chút, Nguyên Sơ thấy lão biểu tình không đúng, liền hỏi: " Làm sao vậy lão quỷ? "
Lệ lão trừng mắt liếc nàng, lại cau mày nói: " Tiểu Uyên hắn...Nói ta đưa cho hắn Bảo Ngọc hồ lô... "
" Ôi chao?! "
Nguyên Sơ mở to hai mắt kinh ngạc " Bảo Ngọc hồ lô không phải là một khối lập phương năm mặt sao, có khác gì với quan tài đâu, hắn muốn làm gì? "
Nói đến đây, nàng liền cười: " Ta đã biết, hắn hẳn là sợ trong ba ngày tới chấp niệm trong lòng của hắn bùng nổ, đến lúc đó sẽ bị mất mặt? Thật là, ta là sư phụ của hắn, có cái gì thẹn thùng chứ!"
Ngươi nói với hắn, cứ bảo hắn vào trong Thiên Châu đi, bất kể xảy ra cái gì ta cũng sẽ không cười hắn! "
Dạ Trầm Uyên nghe xong lời Lệ lão thuật lại, hai mắt đang nhắm đột nhiên mở to, hắn nhìn chằm chằm vào một gò đất cao, đi qua, dùng mấy quyền tạo ra một cái động, sau đó tự đi vào, đặt Lăng Thiên thuẫn chắn ở bên ngoài, đem mình giấu đi.
Hành động của Dạ Trầm Uyên dọa sợ Lệ lão, cũng dọa đến Nguyên Sơ, giây tiếp theo, nàng từ trong Thiên Châu đi ra, nhìn đến Lăng Thiên thuẫn, còn chưa đến gần đã nghe thấy thanh âm căng thẳng của hắn.
" Đừng đến đây!! "
Nguyên Sơ theo bản năng dừng cước bộ, sau đó thanh âm Dạ Trầm Uyên lại trở nên phi thường trầm thấp, còn mang theo một tia van xin.
" Sư phụ....đừng đến đây.... "
Nguyên Sơ thập phần lo lắng, Tam Nhật Thôi Hồn hương khơi gợi dục vọng sâu nhất trong lòng mỗi người, nhưng cũng không thống khổ cho lắm, vì cái gì thanh âm hắn lại thống khổ như vậy? Chẳng lẽ không phải là Tam Nhật Thôi Hồn hương?
Tưởng tượng như vậy, nàng càng nóng nảy: " Cái đó...Tiểu Uyên Uyên, ngươi trước tiên đi ra, ta xem qua ngươi có vấn đề gì. Ta là sư phụ của ngươi a.... "
Nàng lại tiến thêm vài bước nữa, ngón tay đã đặt trên Lăng Thiên thuẫn, chỉ cần dời cái này đi nàng có thể thấy được Dạ Trầm Uyên rồi.
" Đừng, sư phụ! "
Dạ Trầm Uyên vội vàng ngăn cản hành động của nàng, nàng chưa hiểu rõ nên cũng không dám tùy tiện phá vỡ tấm chắn.
Nàng đứng ở bên ngoài, hắn đang quỳ, cách nhau một tấm chắn, Dạ Trầm Uyên có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ ngón tay nàng truyền đến, hắn đem tay mình cũng đặt vào vị trí đó, trong mắt là tham niệm không che giấu cùng dục vọng vặn vẹo!
" Sư phụ.... " Tâm hắn vừa động, Lăng Thiên thuẫn liền trở nên trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thấy bên trong.
Thấy Nguyên Sơ trên mặt lo lắng, nhưng bởi vì hắn không đáp ứng liền đứng ở đó không nhúc nhích, Dạ Trầm Uyên cảm thấy nàng thật sự rất đáng yêu, hắn rất muốn.... Rất muốn nhào về phía nàng, tận tình nhấm nháp nàng a!
Hắn ɭϊếʍƈ đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nguyên Sơ.
Cuối cùng lí trí vẫn chiến thắng, hắn biết hiện tại mà lao ra, không chỉ có không chiếm được bảo bối yêu thương mà còn khiến nàng cách càng xa hơn! Tưởng tượng đến sau này Nguyên Sơ sẽ không để ý đến hắn, trục xuất hắn khỏi sư môn, không bao giờ...cười với hắn nữa, cũng không ôm hắn hay quấn quít lấy hắn đòi ăn, hắn liền thấy tim đau như dao cắt.
Hai loại thống khổ bất đồng điên cuồng lăng trì thần kinh của hắn, hắn nhắm chặt mắt, nhẫn tâm xoay người không nhìn nữa!
" Sư phụ, không cần lo cho ta. Ba ngày sau, ta sẽ ra ----- không cần, phá vỡ, tấm chắn. "
Hắn nói xong hoàn toàn không có thanh âm nữa, Nguyên Sơ gọi hắn vài tiếng, hắn cũng không đáp, mà khi nàng muốn đánh vỡ tấm chắn lại nhớ tới lời nói cuối kia của Dạ Trầm Uyên.