Chương 72: Âm Dương đầu thai thể
Edit: Sênh Mai
Nguyên Sơ vừa trốn, quả trứng kia giống như có chút bất mãn, lăn đến chỗ Nguyên Sơ, nàng lui đến đâu, trứng liền lăn đến đấy!
Dạ Trầm Uyên cho là xảy ra chuyện gì đại sự, vừa mở mắt ra thì thấy một màn này có chút sững sờ, bởi vì quả trứng kia, là trứng rồng! Nó như thế nào chạy đến đây?
"A! Tiểu Uyên Uyên đây là cái quỷ gì?”
Nguyên Sơ nhảy qua trốn sau lưng Dạ Trầm Uyên, mà Dạ Trầm Uyên nhìn bọn họ bất đắc dĩ nở nụ cười, cuối cùng thò tay ra bắt lấy quả trứng không yên phận.
"Sư phụ, người còn nhớ rõ chuyện ta đã kể với người không?"
"Chuyện gì?"
Dạ Trầm Uyên vừa định nói, nhưng nhớ tới khi đó Nguyên Sơ giả trang là Nhạc Trầm Câu, nếu hắn nói ra sẽ lộ mất. Cho nên hắn kịp thời ngừng câu chuyện, nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác.
"Là ta nhớ nhầm, đúng rồi, quên nói với sư phụ, thời điểm ta luyện lịch lúc trước, đã kí khế ước với một quả trứng rồng!"
Nguyên Sơ mới nghĩ tới, Dạ Trầm Uyên nói việc hắn kí khế ước với Bạch Long, hơn nữa đời trước nàng cũng từng gặp qua nó, cả người tuyết trắng, uy phong đường đường, nhưng bây giờ, nó còn là một quả trứng chưa nở!
"Nguyên lai là nó a..."
"Sư phụ người nói gì vậy?"
"A, không có gì không có gì!" Nguyên Sơ thiếu chút nữa liền lỡ miệng, nàng từ phía sau Dạ Trầm Uyên đi ra, dùng đôi chân trắng nõn khều khều quả trứng, mà quả trứng kia giống như quen biết nàng, thân mật cọ cọ chân Nguyên Sơ.
Hắc, còn biết làm nũng!
"Quả trứng này lúc nào có thể ấp a!" Nguyên Sơ náo loạn một hồi, lúc này có chút ngượng ngùng hỏi.
Dạ Trầm Uyên lắc lắc đầu, "Lệ Lão nói nếu không thể tìm thấy thiên tài địa bảo có lực sinh mệnh lớn, muốn ấp đại khái khoảng chừng 100 năm nữa đi..."
"Cái gì?"
Lúc này, Lệ Lão đột nhiên từ mi tâm Dạ Trầm Uyên chui ra, lão vừa ra tới liền sờ râu mép của mình kỳ quái nói, "Di, Tiểu Uyên, ngươi xem quả trứng này có phải so với lúc trước lớn hơn một chút hay không?"
Lệ Lão nói như vậy, Dạ Trầm Uyên nhìn kỹ, phát hiện nó quả thật lớn một chút, hơn nữa trước đó quả trứng tuy bởi nhờ lực lượng trong huyết mạch của hắn sống lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, nào có nghịch ngợm như bây giờ.
"Chẳng lẽ..." Lệ Lão hai mắt gắt gao theo dõi Nguyên Sơ.
"Ông nhìn ta làm gì?" Nguyên Sơ hai tay ôm ngực, bị Lệ Lão nhìn có chút sợ hãi.
"Tiểu Sơ a, ngươi lúc trước có khảo nghiệm huyết mạch thể chất của mình hay chưa?"
Nguyên Sơ con ngươi đảo một vòng, nháy mắt hiểu ý tứ của lão, " Ý ông muốn nói là do ta nên quả trứng này mới biến hoá lớn lên đó chứ? Chẳng lẽ ta có huyết mạch gì ghê gớm?"
"Ừm, rất có khả năng." Lệ Lão vẻ mặt nghiêm túc, "Nghe nói người có huyết mạch Phượng Hoàng đối với linh thú mà nói có tác dụng nuôi dưỡng, ngươi không phải là huyết mạch Phượng Hoàng đó chứ?"
Nguyên Sơ nghe xong hai mắt phát sáng! Huyết mạch Phượng Hoàng đó nha, vừa nghe liền thấy rất kiêu ngạo! Nàng vội vã hỏi, "Vậy làm sao để thí nghiệm huyết mạch?!"
Lệ Lão ho một tiếng, có chút thần khí nói, "Bây giờ, ngươi nhỏ một giọt máu ra đi!"
Nguyên Sơ nghe vậy, vội vàng đem ngón tay cắt một đường nhỏ, tế xuất một giọt máu, chờ đợi nhìn lão.
Chỉ thấy Lệ Lão vươn ngón tay trong suốt ra không khí, ở trong không trung vẽ một cái vòng tròn, kia một giọt máu bay vào giữa vòng tròn phát sáng, nhưng rất nhanh liền mờ đi.
Lệ Lão thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn lắc đầu, "Xem ra ta đoán sai rồi, ngươi không có thuật gì che dấu huyết mạch."
"À..."
Nguyên Sơ có hơi thất vọng, còn tưởng rằng trên người mình có che dấu bàn tay vàng nữa chứ! Quả nhiên ta không có mệnh làm nhân vật chính sao?
Nhưng ngay khi nàng nổi giận, trứng rồng đột nhiên từ trong ngực Dạ Trầm Uyên vọt ra, lăn đến bên Nguyên Sơ dùng sức cọ, làm Nguyên Sơ không nhịn được cười lên một tiếng, vươn đầu ngón tay ra chọc nó.
"Ha, hai người nhìn xem, cái vật nhỏ này không phải đã xem ta là mẹ nó rồi đó chứ?"
Nhưng ngay khi lúc này, Nguyên Sơ vừa mới bài trừ một giọt máu ngón tay, bởi vì miệng vết thương còn tại, cho nên có một chút huyết cọ đến trứng rồng trên người, trứng rồng cả người đột nhiên sáng lên! Nhưng một giọt máu hiển nhiên không đủ, cho nên nó tiếp tục tại Nguyên Sơ trên người cọ, hi vọng được đến càng nhiều.
Cái này không chỉ có là Lệ Lão, ngay cả Nguyên Sơ đều mở to hai mắt nhìn, "Thứ này nó hút máu của ta!!"
Lệ Lão cũng nhìn thấy, giờ khắc này, vẻ mặt của lão trở nên ngưng trọng.
Dạ Trầm Uyên đệ nhất ý thức được không đúng; hắn vội vã đem trứng rồng ôm đi, sợ nó sẽ thương đến Nguyên Sơ.
"Lệ Lão, đây là có chuyện gì, có phải hay không có cái gì vấn đề?”
Lệ Lão chính mình cũng không phải thực xác định, hắn kinh nghi bất định nói với Nguyên Sơ, "Tiểu Sơ a, ngươi thành thật nói cho ta biết, lúc ngươi tu luyện, có cảm giác khác thường hay không?”
Nguyên Sơ cẩn thận suy nghĩ thì đời trước khi nàng tu luyện đến cảnh giới Xuất Khiếu thì mãi vẫn không thể thăng cấp được. Cảm giác như bao nhiêu linh khí trong người vẫn không đủ.
Nàng nhướng mày lên, "Cũng không có cái gì không đúng; chính là mỗi lần ta tu luyện thăng cấp, cần linh khí nhiều gấp đôi người khác, chưởng môn đại thúc nói, là vì ta khi còn nhỏ bị thúc ép trở thành Nguyên Anh, căn cơ không ổn mới dẫn đến việc như vậy.”
Ai ngờ Lệ Lão nghe lời của nàng nói xong, ánh mắt trừng lớn một chút, hả họng!
"Gấp hai linh khí!"
"Sao vậy Lệ Lão?" Dạ Trầm Uyên ẩn ẩn có chút bận tâm, bởi vì biểu tình Lệ Lão cũng không gọi là vui sướng.
Mà thật lâu sau lão mới khép cằm của mình, mặt nhăn nhó nói, "Ta hình như biết ngươi là thể chất gì rồi..."
Nguyên Sơ cùng Dạ Trầm Uyên trăm miệng một lời hỏi, "Thể chất gì?"
"Ngươi... Rất có khả năng là Âm Dương đầu thai thể!"
"Đó là... Thứ gì?" Ta cũng coi là kiến thức phong phú, cái gì Thuần Dương chi thể, Thuần Âm chi thể, ta đều thấy rồi, còn Âm Dương đầu thai thể này là cái quỷ gì?
Lệ Lão cau mày nói.
"Nói quá phức tạp ngươi cũng không hiểu, ta liền trực tiếp cho ngươi biết, thể chất này của ngươi... Thật chất thích hợp nhất là để song tu."
"Hả, song tu?!" Nguyên Sơ mở to hai mắt nhìn.
Mà Dạ Trầm Uyên lúc này lỗ tai đỏ bừng. Một thể chất mà thôi, sao lại có song tu ở đây?