Chương 40: Trở về
Edit: Yáng
***
Giản Vũ Nùng nhìn Du Vãn ở trước mặt mình đứng đứng ngồi ngồi lặp lại n lần rốt cuộc không thể chịu nổi, "Mày bình thường đi có được không, đừng có kích động như thế!"
Du Vãn nhìn Giản Vũ Nùng, "Con mắt nào của mày thấy tao kích động?"
"Hai con mắt đều thấy được."
Du Vãn thu hồi tầm nhìn, "Tao là đang nghĩ đến tiểu thuyết của tao, OK?" Dứt lời, Du Vãn tiêu sái bước vào thư phòng.
Giản Vũ Nùng liếc mắt, lẩm bẩm Thẩm Thanh Châu còn không thừa nhận.
Một tiếng sau.
"Leng keng."
Giản Vũ Nùng chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên đi mở cửa."
"Tao đi mở cửa!" Ầm một tiếng trong thư phòng, Giản Vũ Nùng trông thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mặt, sau đó đứng ở sau cánh cửa.
Giản Vũ Nùng, "..."
Du Vãn đưa tay sửa sang lại tóc, dường như rất trấn định mở cửa.
Cửa mở ra, Du Vãn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu đứng ở ngoài cửa.
Anh không thay đổi chút nào, từ bên kia trở về da cũng không đen đi, da dẻ vẫn còn trắng noãn. Cặp mắt hời hợt như cũ, chỉ là giờ phút này có tia vui vẻ yếu ớt.
Du Vãn có chút ngẩn người.
Thẩm Thanh Châu cong môi, đưa tay nhéo má Du Vãn, rồi lại sờ tóc của cô, "Làm gì mà ngẩn ra, không nhận ra à?"
Thanh âm ôn nhu quen thuộc, còn hơn thanh âm truyền qua điện thoại di động, mặt đối mặt như thế này hết sức dụ dỗ. Du Vãn hơi cong môi, đột nhiên nhào lên người Thẩm Thanh Châu, "Ai nói em không nhận ra, chính là đã lâu không gặp..."
Thẩm Thanh Châu bị ôm lùi về phía sau một bước, anh tiếp được Du Vãn, khuôn mặt lạnh lùng có một tầng ôn nhu nhàn nhạt.
Đường Duyệt dừng xe xong đuổi tới cũng nhìn thấy cảnh này, hai người một cao một thấp đang đứng ở trước cửa ôm nhau, Du Vãn vùi đầu trong ngực Thẩm Thanh Châu, hắn không thấy được vẻ mặt của cô, thế nhưng sắc mặt của Thẩm Thanh Châu, đang cười!!! Lại còn cười ôn nhu như vậy!!! Quen biết nhiều năm, hắn còn chưa có loại đãi ngộ này đâu!!!
"Khụ khụ, hai vị, vào nhà đi, đừng chặn ở nơi này." Đường Duyệt rốt cục không chịu được đành đi quấy rầy.
Du Vãn nghe thấy có thanh âm của người khác liền vội vàng lui lại một bước, "Đường Duyệt?"
"Du Vãn, đã lâu không gặp." Đường Duyệt vẫy tay, "Chính là tôi đưa vị này trở về."
"Vào đây ngồi một chút." Du Vãn nói.
Đường Duyệt thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu hiện rõ năm chữ "Đừng quấy rầy chúng tôi", yên lặng thối lui, "Hai người cứ tự nhiên, tôi đi là được."
Du Vãn sửng sốt, vành tai ửng đỏ, "Nhà tôi còn có người, vào đi."
"Đừng có lấy tao làm cái cớ, hai người có thể đi sang nhà đối diện." Giản Vũ Nùng không biết từ lúc nào đã ở sau lưng Du Vãn xông ra, "Du Vãn, mày sớm muộn cũng chuyển sang đối diện, có tao ở đây thì hai người bất tiện, hai người liền..."
Du Vãn trừng mắt nhìn Giản Vũ Nùng, Giản Vũ Nùng ho khụ một tiếng, yên lặng quay lại phòng khách, vừa đi vừa nói, "Thẩm đạo, tướng ngủ của Du Vãn tương đối không tốt, tối nay giao cho anh, tôi được giải phóng rồi!!!"
Du Vãn, "..."
Thẩm Thanh Châu, "..."
Nội tâm Đường Duyệt bội phục cô gái xa lạ này, sau đó cũng đứng ở cửa nói với hai người kia, "Vậy tôi đi trước, buổi tối hai người nhớ kiềm chế một chút."
Du Vãn, "" Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ như thế này? Mặc dù cô cũng có ý tưởng đen tối với Thẩm Thanh Châu, nhưng cho tới nay cũng chỉ là nói ngoài miệng cho vui, thật sự muốn trở thành sự thật, cô vẫn còn rất căng thẳng có được hay không?
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, "Đậu Đỏ đâu?"
"Ở bên trong."
"Ừ, đem Du Điểm Điểm với Đậu Đó sang đây đi." Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nói.
Du Vãn, "..." Đây là, thực sự muốn cô buổi tối đi qua.
Còn chưa kịp gọi, Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ đã chạy qua đây. Đậu Đỏ thấy Thẩm Thanh Châu vô cùng kích động, lập tức nhào tới, không thể không nói, bộ dáng kia... cũng thật giống Du Vãn.
Thẩm Thanh Châu ngồi xổm xuống sờ đầu Đậu Đỏ, sau đó ngước mắt nói với Du Vãn, "Đi thôi."
Vừa nói xong đã xoay người đi đến 702. Du Vãn nhìn Du Điểm Điểm rất tự nhiên đi theo sau Thẩm Thanh Châu, lại nhìn Giản Vũ Nùng trong phòng khách hình như muốn đuổi cô ra ngoài, ừ, đi thì đi.
"Buổi sáng em có đi siêu thị, biết rõ anh về nên em đã mua rất nhiều thức ăn để ở trong tủ lạnh, bây giờ đi nấu cơm thôi." Thẩm Thanh Châu trước khi đi có đưa chìa khóa cho Du Vãn, vì vậy, Du Vãn có thể đi lại qua đây thuận tiện.
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, biết rõ cô nhớ kỹ chuyện "Chờ anh về thì nấu đồ ăn ngon cho anh", anh đi lên trước, nhàn nhạt nói ra, "Anh giúp em."
Du Vãn, "Không phải là anh mới về hay sao, hay là nghỉ ngơi trước đi."
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu hơi cong, "Muốn ở cùng một chỗ với em, đi thôi." Nói xong thuận tiện kéo Du Vãn đi đến phòng bếp.
Vẻ mặt Du Vãn đúng là đang trong mộng, hóa ra Thẩm Thanh Châu cũng biết nói ngọt ư
Thẩm Thanh Châu mở tủ lạnh, bên trong quả nhiên là tràn đầy thức ăn.
"Buổi tối làm tôm hoàn phỉ thúy*, thịt gà cung bảo*, Thẩm Thanh Châu, anh xào rau cần tây, còn có hấp trứng có được không?"
(Tôm hoàn phỉ thúy, thịt gà cung bảo: 2 món ăn này không biết t edit đúng chưa nữa, t sẽ để hình ảnh ở cuối chương)
"Không cần phải làm nhiều như vậy, tùy tiện làm cái gì đó là được."
Du Vãn, "Không phải em đã đáp ứng với anh rồi sao, chẳng lẽ anh không muốn ăn."
Thẩm Thanh Châu nhìn về phía Du Vãn, Du Vãn mở to mắt, nhìn Thẩm Thanh Châu có chút uể oải. Trong lòng Thẩm Thanh Châu mềm nhũn, đột nhiên phát hiện mình đối với vẻ mặt làm bộ đáng thương của Du Vãn không hề có sức chống cự, dưới tình huống Du Vãn còn chưa kịp phản ứng thì cúi xuống hôn cô.
Sau đó lại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, thản nhiên nói, "Được rồi, anh đi rửa rau, em làm đi."
Du Vãn lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Châu, "... Ồ."
Bốn món ăn rốt cục cũng làm xong, hai người bày đồ ăn lên bàn, ngồi đối diện nhau bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Thanh Châu hiển nhiên là rất hợp khẩu vị, rất nhanh đã ăn xong một chén cơm, đồ ăn cũng ăn thật nhiều. Du Vãn yên lặng để đũa xuống, "Món ăn ở đoàn phim khó ăn lắm sao?"
Thẩm Thanh Châu dừng lại, hơi trầm tư một chút, "Tàm tạm."
Đã quen ăn đồ ăn Du Vãn làm, những đồ ăn khác Thẩm Thanh Châu đều cảm thấy không ngon, hơn nữa lần này đi địa phương khá cao so với mực nước biển, đồ ăn càng không thể ăn ngon.
Du Vãn nhìn dáng vẻ nội tâm đau xót của Thẩm Thanh Châu cảm thấy anh đã chịu khổ rất nhiều, "Mấy ngày nay trở lại, bồi bổ thật tốt..."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu có ý cười, thản nhiên nói, Ừ, các phương diện đều phải bổ."
Cơm nước xong, sắp trời cũng tối.
Như vậy đêm nay cô phải làm sao.
Cũng không phải chưa từng ở cùng một chỗ dưới một mái hiên, nhưng khi đó còn chưa xác nhận quan hệ, bây giờ là người yêu, nên chia phòng ngủ hay cô nên chạy về, vẫn là... thật không dám tưởng tượng!
Thẩm Thanh Châu từ phòng thay đồ đi ra, chuông cửa lúc này cũng vang lên.
Du Vãn đi mở cửa. Ngoài cửa, Giản Vũ Nùng đưa tới một túi đồ, trên mặt nở nụ cười khó hiểu, "Du Vãn à, Thẩm đạo đâu rồi?"
"Ở... trong kia." Du Vãn chỉ chỉ cửa thư phòng.
Giản Vũ Nùng ồ một tiếng, đem cái túi thả vào tay Du Vãn, "Đây là quần áo cùng đồ rửa mặt của mày, thật là, đi sang đây ngủ qua đêm cũng không chuẩn bị cái gì, có còn là con gái hay không?"
Du Vãn, "..."
"Đúng rồi." Giản Vũ Nùng nhỏ giọng nói, "Bên trong còn có lễ vật tao tặng cho mày, ừ, không có nó không thể được biết không?"
Khóe miệng Du Vãn giật giật, "Vật gì... quên đi, mày đi ngay cho tao."
"Hừ hừ, đương nhiên là đi, làm sao tao có thể ở lại." Giản Vũ Nùng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Du Vãn mở túi ra, bên trong quả nhiên là vật dụng hàng ngày của cô. Chờ một chút... cái hộp màu sáng này là cái quái gì. Du Vãn cầm lên nhìn, trang bị sinh lực? Tự nhiên thoải mái? Cao su thiên nhiên?!!
Ngọa tào!! Giản Vũ Nùng lấy cái này từ đâu ra vậy!!!
"Làm sao vậy?" Thẩm Thanh Châu đi tới gần Du Vãn.
Du Vãn vội vã đưa tay ra sau lưng, "A, chính là đồ rửa mặt, Giản Vũ Nùng mang sang cho em thôi."
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, "Vậy em đi tắm đi."
"Ồ! Vâng!" Du Vãn nói xong liền nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Thẩm Thanh Châu liếc nhìn tai của Du Vãn, mím môi, có chút nghi ngờ.
Du Vãn khóa cửa phòng tắm, lúc này mới dám đem cái hộp kia lấy ra nhìn.
"Đinh." Điện thoại di động thông báo có tin nhắn mới.
Du Vãn mở ra.
Giản Vũ Nùng: Đặc biệt chạy xuống mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, hai người phải chú ý chuyện này.
Du Vãn: Tao cám ơn mày!!
Giản Vũ Nùng: Không có gì! Tận hưởng đi!
Du Vãn, "..."
Du Vãn ngơ ngác thật lâu mới từ phòng tắm bước ra, Thẩm Thanh Châu đã tắm ở phòng tắm khác, thấy Du Vãn mặc đồ ngủ đi ra, trên áo ngủ có một hình hoạt hình màu vàng rất lớn, nhưng nhìn vào còn cảm thấy rất vui mắt.
Thẩm Thanh Châu khẽ cười ra tiếng.
Du Vãn, "Cười cái gì?"
Thẩm Thanh Châu không đáp lại, cúi đầu xem tạp chí.
Du Vãn liếc nhìn áo ngủ của mình, Giản Vũ Nùng đáng ghét, không biết hôm nay cô phải mặc đồ ngủ trước mặt Thẩm Thanh Châu sao, lại còn cầm bộ đồ ngủ ấu trĩ như thế này!! (Giản Vũ Nùng: Mày không hiểu tình thú!)
"Qua đây." Thẩm Thanh Châu mở miệng nói.
Du Vãn có chút oán niệm bước tới. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Châu, "Bình thường em không mặc như thế này, em còn có đồ ngủ vô cùng sexy."
Thẩm Thanh Châu, "À."
"Cho nên anh không được cười nhạo em."
Thẩm Thanh Châu nhíu mày, nhìn cô, "Anh cười nhạo em lúc nào?"
Du Vãn, "Vừa nãy."
Thẩm Thanh Châu cảm thấy dở khóc dở cười, đưa tay sờ lên gương mặt Du Vãn, "Cảm thấy em đáng yêu cũng không được?"
Du Vãn hừ hừ, "Đàn ông chỉ thích sexy, em biết mà."
Thẩm Thanh Châu mím môi, rất tự nhiên nói tiếp, "Nhưng anh thích em."
Bất kể là sexy hay đáng yêu, dù sao cũng chỉ là bởi vì em.
Thẩm Thanh Châu tiếp tục đọc sách, Du Vãn xem ti vi nhưng suy nghĩ không có đặt trên đó, trong đầu cô đều là câu nói của Thẩm Thanh Châu, hình ảnh Thẩm Thanh Châu trở nên có chút trêu ghẹo... Nhưng cô hình như rất vui vẻ.
"Lấy cái túi tới." Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn vẫn luôn cầm theo cái túi kia muốn giúp cô để sang một bên, Du Vãn đang xuất thần, cũng không suy nghĩ quá nhiều liền buông tay.
Thẩm Thanh Châu nhận lấy cái túi, ban đầu muốn trực tiếp để qua một bên, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy bên trong có một đồ vật rất rõ ràng. Anh ngừng lại, đưa tay cầm lên.
Cầm lên nhìn ba giây, Thẩm Thanh Châu nắm chặt ngón tay, "Du Vãn..."
"Ừ?" Du Vãn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, chờ đến khi cô nhìn thấy cái hộp kia ở trên tay anh thì cả người đều bật dậy, lướt qua cướp lấy, "Cái này không phải của em."
Thẩm Thanh Châu lui về phía sau không cho Du Vãn cướp được, "Trốn trốn tránh tránh, hóa ra bởi vì cái này."
Du Vãn đưa tay đặt lên ngực Thẩm Thanh Châu, cả người áp lên với lấy cái hộp kia, mặt cô đã đỏ hết cả lên, "Anh đưa đây... Cái này thật sự không phải của em, là của Giản Vũ Nùng, anh xem, chính là ở trong cái túi cùng theo đến!"
*Tôm hoàn phỉ thúy
*Thịt gà cung bảo