Chương 50: Giao thừa
Edit: Yáng
***
Năm cũ sắp qua đi, tối nay là đêm giao thừa.
Năm nay bởi vì Thẩm gia có thêm một cô gái nên tiếng cười không ít, ngay cả ba Thẩm luôn nghiêm túc cũng mỉm cười vui vẻ.
Mà một bên khác, Du Hoán còn đang bận công việc.
Sau khi ăn cơm tất niên ở nhà xong, Giản Vũ Nùng mượn cớ ra ngoài chơi với bạn bè liền ra cửa. Tối nay trên đường cũng không có nhiều người, hôm nay là đêm giao thừa nên mọi người đều ở nhà sum họp.
Giản Vũ Nùng nhìn rất lâu, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên trên màn hình tim liền đập mạnh, cô ấn nút trả lời, "Alo."
Thanh âm đầu dây bên kia giống với thanh âm trên màn ảnh, "Giao thừa vui vẻ."
Hắn vừa nói xong câu đó bể phun nước sau lưng đúng lúc sáng lên, nước phun lên trên, vẽ ra đường cong xinh đẹp. Giản Vũ Nùng mỉm cười, "Ừ, anh cũng vậy, giao thừa vui vẻ."
"Thanh âm ở chỗ em là gì vậy?" Du Hoán hỏi.
Giản Vũ Nùng liếc nhìn sau lưng, "Là bể phun nước, em đang ở quảng trường gần nhà."
"Tối như vậy mà em còn chạy đi đâu."
Giản Vũ Nùng bĩu môi, cô cũng không biết tại sao lại chạy ra đây, có lẽ trong lòng có phần buồn bực.
"Du ca, anh đang ở đâu." Giản Vũ Nùng ngăn cản chủ đề vừa rồi.
"Anh ở phòng làm việc."
"Chỉ có một mình anh?"
"Ừ."
"Đêm giao thừa mà chỉ có một mình anh ở phòng làm việc, có phải anh bi thảm quá rồi không?"
Du Hoán cười cười, "Có chuyện gấp, hơn nữa trong nhà cũng không có ai, cũng không cần thiết phải quay về."
Giản Vũ Nùng ngẩn người, cô biết mấy ngày nay Du Vãn ở nhà Thẩm Thanh Châu, trong nhà đúng là không có ai. Không khỏi cảm thấy đau lòng, biết đâu Du Hoán đã quen rồi, nhưng mà Giản Vũ Nùng không nhịn nổi cảm giác Du Hoán cô đơn một mình.
"Du ca, em đem đồ ăn ngon đến cho anh."
"Ừ?"
"Anh đợi em một tiếng, đừng đi đâu." Nói xong, Giản Vũ Nùng cũng không quản Du Hoán nghĩ gì, cúp điện thoại xong lập tức chạy về nhà.
Đêm giao thừa có rất ít quán ăn mở cửa, cho nên Giản Vũ Nùng nhớ đến nơi có thức ăn ngon đầu tiên chính là nhà mình. Hôm nay mẹ Giản làm rất nhiều đồ ăn, một nhà ba người căn bản là không ăn hết.
Đương nhiên, Giản Vũ Nùng sẽ không mang đồ ăn thừa cho Du Hoán. Cô lặng lẽ mở tủ lạnh, đem đồ ăn còn hoàn chỉnh ở bên trong lấy ra, sau khi đun nóng bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó Giản Vũ Nùng lấy luôn chai rượu vang mà ba Giản cất giấu kỹ.
Giản Vũ Nùng xử lý xong hết lại lén lén lút lút đi ra ngoài.
"Nùng Nùng?" Con cầm cái gì đấy?" Mẹ Giản đột nhiên mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy Giản Vũ Nùng liền cảm thấy nghi hoặc, "Con lại muốn đi?"
"Con, con lấy chút thức ăn."
"Thức ăn? Đem cho ai?" Mẹ Giản nói xong chân mày cau lại, "À! Có phải là bạn trai không? Nùng Nùng à, con làm như vậy không được, trực tiếp đưa người đến đây ăn đi, nhanh lên, mẹ ở nhà chờ."
Giản Vũ Nùng đi giày vào, "Có ai đâu mà đưa, là Du ca làm việc ở văn phòng đến giờ còn chưa ăn cơm tối, con mang qua cho anh ấy."
"À, Du Hoán à..."
Giản Vũ Nùng đáp một tiếng, lách người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mẹ Giản dừng một chút, đột nhiên phản ứng, "Con quay lại cho mẹ."
Ba Giản từ trong phòng đi ra, "Làm sao vậy?"
"Nha đầu Nùng Nùng lại đi tìm Du Hoán! Còn nói cái gì mà Du Hoán chưa ăn cơm tối nên đưa qua cho nó."
"Du Hoán đến bây giờ còn chưa ăn cơm, trực tiếp đến nhà mình ăn không phải tốt hơn sao?"
"Đây không phải là trọng điểm!" Mẹ Giản nói, "Trọng điểm là Nùng Nùng có bạn trai, làm sao lại còn quan tâm Du Hoán ăn hay không ăn?!"
Giản Vũ Nùng gọi taxi, một đường đi thẳng đến dưới lầu phòng làm việc.
Xem ra Du Hoán đối với nhân viên cũng không tệ, những ngày đặc thù như thế này cũng cho mọi người nghỉ ngơi, trong phòng làm việc không có một ai.
Giản Vũ Nùng gọi điện cho Du Hoán, một phút sau, Du Hoán xuống dưới mở cửa cho cô.
"Em thật sự đến à."
Giản Vũ Nùng giơ hộp giữ nhiệt trên tay lên, "Anh bi thảm đến mức em nhìn cũng không nổi, đêm giao thừa, anh vừa đói bụng lại vừa làm việc.... Haizzz, bây giờ em ăn cơm với anh."
Ánh mắt Du Hoán khẽ sáng lên, hắn đã quen một mình, chưa từng cảm thấy thế này có cái gì mà bi thảm, nhưng mà không biết tại sao, khi Giản Vũ Nùng vừa xuất hiện, hắn bỗng nhiên phát hiện trước đó cũng có chút bi thảm.
Giản Vũ Nùng đi theo Du Hoán lên lầu, đem thức ăn đặt lên bàn. "Em còn mang cho anh một chai rượu vang này, he he."
"Em đến đây ba mẹ em có biết không?"
Giản Vũ Nùng nhận lấy ly rượu Du Hoán đưa tới, "Ban đầu em định không nói, nhưng mà lúc lén lút chuồn đi thì bị phát hiện, mẹ em còn nói là em đi tìm bạn trai, còn muốn em đưa người về, cho nên, em khai tên anh ra."
"Dì nghĩ em có bạn trai, ừ... nói là anh sao."
Giản Vũ Nùng ngừng lại, "Ừ, thì chuyện xem mắt lần trước đó, mẹ em vẫn cho là em có bạn trai."
Du Hoán nhìn Giản Vũ Nùng, giống như vô tâm hỏi qua, "Cho nên bây giờ em thật sự không có bạn trai sao?"
"Đương nhiên... Không có. Anh cũng không phải không biết." Giản Vũ Nùng lấy ra toàn bộ thức ăn, cười hì hì nói, "Nhanh ăn đi."
Du Hoán trầm mặc, "Vậy Minh Trình, gần đây còn đang theo đuổi em?"
Giản Vũ Nùng thiếu chút nữa bị sặc rượu, "Thì... Tạm được. Hắn vẫn luôn tìm em, nhưng còn chưa ở chung một chỗ."
Còn chưa ở chung một chỗ? Những lời này khiến cho Du Hoán hơi buồn bực, có nghĩa là có khả năng ở chung một chỗ, tương lai sẽ ở chung một chỗ?
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, lúc thì Giản Vũ Nùng uống ngụm rượu, lúc thì trêu chọc Du Hoán. Giản Vũ Nùng không ăn bao nhiêu, Du Hoán đã sớm nhìn ra Giản Vũ Nùng ăn no rồi, nếu không thì cô sẽ không rụt rè như vậy.
Cái cô gái ngốc này, giao thừa lại còn đặc biệt đến phụng bồi hắn, còn sợ hắn cô đơn. Trong lòng Du Hoán cảm thấy rất ấm áp, nhưng cứ nghĩ đến Giản Vũ Nùng muốn đi cùng người khác liền thấy khó chịu.
Từ lần trước Giản Vũ Nùng say rượu được Minh Trình đưa đi, hắn liền ý thức được mình có phần bất thường, hắn vô cùng không muốn Giản Vũ Nùng với Minh Trình ở cùng một chỗ.
Ngay từ đầu hắn còn tự nói với mình là lo lắng Giản Vũ Nùng còn nhỏ, thế nhưng hắn từ từ cảm thấy Giản Vũ Nùng không giống với Du Vãn, đối với Du Vãn, hắn giữ vai trò là một người "cha", hắn lo lắng chuyện Du Vãn yêu đương, hoàn toàn là thái độ bảo vệ em gái.
Nhưng Giản Vũ Nùng không giống vậy, hắn còn hiểu rõ Minh Trình hơn Thẩm Thanh Châu rất nhiều, hắn biết rõ Minh Trình là một người tốt. Trên lý thuyết mà nói, hắn có thể yên tâm Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ở cùng một chỗ, đáng ra hắn phải càng yên tâm hơn khi Minh Trình và Giản Vũ Nùng ở cùng một chỗ mới đúng.
Nhưng mà vì sao hắn lại bài xích, nghĩ tới nghĩ lui, tất cả nguyên nhân sau cùng chỉ có thể kết luận làm một.
Hắn thích Giản Vũ Nùng, là đàn ông thích phụ nữ. Hắn không muốn buông tha Giản Vũ Nùng, cho nên dùng mọi cách bắt bẻ đối tượng xem mắt của cô. Ngay sau khi nghĩ thông suốt, Du Hoán cảm thấy không được tự nhiên, một cô gái hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn cứ như vậy thích...
Nhưng từ từ lại phát hiện, thích thì có gì mà không được? Từ nhỏ đã che chở cô ấy, hôm nay tiếp tục che chở cũng rất tốt.
"Du ca, sao anh lại không ăn?" Giản Vũ Nùng nhìn thấy Du Hoán xuất thần, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.
"Không có." Du Hoán phục hồi tinh thần nhìn về Giản Vũ Nùng, "Vũ Nùng, em với Minh Trình..."
Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Giản Vũ Nùng nghe máy, "Alo, Minh Trình."
Ánh mắt Du Hoán hơi híp lại.
"Nùng Nùng, giao thừa vui vẻ."
"Ừ ừ. Năm mới vui vẻ."
"Nói năm mới còn hơi sớm, đợi rạng sáng anh sẽ nói với em." Minh Trình trầm mặc một lát đột nhiên nói, "Nùng Nùng, anh có chút nhớ em."
Giản Vũ Nùng hơi sững sờ.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, thanh âm truyền ra từ điện thoại di động cũng nghe khá rõ, những lời Minh Trình nói Du Hoán nghe không sót một chữ.
"Thật ra bây giờ anh đang ở dưới nhà em, ừ... em có muốn xuống đây không?"
Giản Vũ Nùng mở to mắt, "Anh, anh ở dưới lầu nhà tôi?"
"Ừ, anh muốn gặp em." Minh Trình tựa hồ còn có chút tiếc nuối, "Mặc dù lúc này có hơi làm phiền em, nhưng... cũng không biết tại sao anh lại đến nơi này."
Giản Vũ Nùng chau mày, từ lần trước Minh Trình nói muốn theo đuổi cô sau đó vẫn luôn tìm cô nói chuyện phiếm, rủ cô đi chơi... Rất lâu trước đó Minh Trình đã nói, làm chuyện gì cũng rất toàn tâm toàn ý. Nói thật, cô cũng từng có ý nghĩ muốn thử với Minh Trình. Dù sao có một số việc, cô vẫn phải bước từng bước một.
"Vậy cũng được, anh chờ tôi một chút, bây giờ tôi về ngay."
"Hả?" Minh Trình hơi choáng, "Em không ở nhà sao?"
"Ừ, tôi đang ở phòng làm việc của Du ca, tôi sẽ về rất nhanh."
"À... Em ở đó làm gì?" Lại là... Du Hoán sao.
"Hôm nay Du ca chưa ăn cơm tối, tôi đem thức ăn qua cho anh ấy." Giản Vũ Nùng nói xong rồi đứng lên, "Anh chờ tôi ba mươi phút... A!"
Điện thoại di động đột nhiên bị lấy đi, Giản Vũ Nùng nhìn Du Hoán đứng ở trước mắt, hơi ngạc nhiên, "Làm sao vậy?"
Du Hoán trầm mặt nhìn Giản Vũ Nùng, cúp điện thoại không chút lưu tình.
Giản Vũ Nùng trừng mắt nhìn, "Du ca?"
"Không được đi."
"Hả?"
"Không phải em đến đây ăn cơm với anh sao, anh còn chưa ăn xong, em không được đi."
Giản Vũ Nùng có chút phản ứng không kịp, Du Hoán từ trước đến nay chưa từng tùy hứng như vậy.
"Nhưng, nhưng Minh Trình còn đang chờ em, đang ở ngay dưới nhà em."
"Cậu ta quan trọng hơn anh?" Thanh âm của Du Hoán đột nhiên trầm xuống, "Em thực sự thích cậu ta?"
Giản Vũ Nùng sửng sốt, "Anh, anh nói cái gì?"
Du Hoán đột nhiên kéo Giản Vũ Nùng qua chỗ hắn, hai tay đặt lên eo của cô, hơi dùng sức ôm lấy, "Anh nói, không cho phép em thích cậu ta."
Giản Vũ Nùng buồn bực, đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, "Vì sao hả..."
"Bởi vì anh thích em." Thanh âm của Du Hoán hơi buồn bực, "Bởi vì thích em, cho nên không muốn em thích người khác, hiểu chưa?"
Giản Vũ Nùng không biết hình dung cảm giác đó như thế nào, biết đâu Minh Trình lại thích hợp hơn. Du Hoán vậy mà nói anh thích em.
Cô vẫn luôn thích Du Hoán, nhưng mà Du Hoán chưa từng có tình yêu nam nữ với cô lại đột nhiên nói thích cô? Vì sao... đột nhiên lại như vậy.