Chương 17: Câu đối
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Cầm bạc vụn Nguyên Thần Trường Không quăng ra, Quân Tiểu Tà nắm tay: “Xem thường ta, là do ngươi không khôn ngoan, chờ mà chia hoa hồng đi, hừ!”
Ba người nghênh ngang mà đi.
Hai người trong phòng nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Kinh thành rất nhộn nhịp đông người, mà đông người sẽ đại diện cho việc có nhiều tiền, nhìn dòng người nhộn nhịp Quân Tiểu Tà càng am hiểu sâu sắc đạo lý trong đó. Đứng ở bên đường suy nghĩ một chút, nàng mang theo Phượng Hoàng cùng Kích Chiến đi đến một cửa hàng nhỏ bày bán giấy bút, dùng ít bạc lẻ mua một cây bút, một chồng giấy Tuyên Thành rẻ tiền.
“Ông chủ, nơi này có mua bán tranh chữ không?” Trước khi đi Quân Tiểu Tà hỏi ông chủ tiệm. Chủ tiệm có chút tính toán, cũng vui tươi hớn hở nói: “Khách quan, thật ra nơi này không có mua bán tranh chữ, nhưng mà hôm nay ở cửa thành phía nam có tổ chức một buổi tiệc trà xã giao để đối câu đối.”
“Tiệc trà xã giao đối câu đối?” Quân Tiểu Tà cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi: “Buổi tiệc trà xã giao này có gì đặc biệt sao?”
“Ai nha, khách quan nhất định là người nơi khác đến. Tiệc trà này là triều đình tổ chức hàng năm một lần vì các đại tài tử ở kinh thành, tiệc này lấy văn chương kết bạn giao lưu, được diễn ra trong ba ngày, hôm nay vừa mới là ngày đầu tiên.”
Quân Tiểu Tà sờ cằm, trong đầu xuất hiện ý tưởng: “Đa tạ ông chủ, cáo từ.” Dứt lời, kích động dẫn đầu ba người chạy về hướng cửa thành phía nam.
“Sư phụ, người đi tiệc trà xã giao làm gì?” Phượng Hoàng buồn bực, Kích Chiến tò mò.
“Đương nhiên là kiếm tiền, chẳng lẽ đi ăn cướp. Đi theo ta là được rồi!” Quân Tiểu Tà vẻ mặt cười mờ ám.
Khi ba người đi đến nơi, từ xa liền nhìn thấy một đoàn binh lính đứng chỉnh tề thành một hàng, mà sau lưng bọn họ có vài thư sinh đang thì thầm với nhau.
Quân Tiểu Tà muốn đi vào, lại bị người ngăn cản: “Thiệp mời đâu?”
“Không có.”
“Không có thiệp mời ngươi vào bên trong làm gì? Đi mau đi mau.” Thị vệ khinh thường nói châm chọc: “Nơi này không phải là nơi chó hay mèo đều có thể đi vào.”
Kích Chiến nghe người nọ nói năng không lễ độ, đứng trước người Quân Tiểu Tà tức giận quát:
“Ngươi mới nói gì!”
Thị vệ nhìn Kích Chiến thô lỗ, bị thân thể cao lớn của Kích Chiến làm cho sợ hãi, hậm hực nói:
“Không có gì, không có gì.”
“Kích Chiến, đừng nhiều chuyện.” Quân Tiểu Tà cũng không giận, lôi kéo Phượng Hoàng lùi hai bước, bên tai nàng nói nhỏ hai câu, Phượng Hoàng vừa nghe, đầu lông mày nhíu lại, có chút không cam lòng lầm bầm hai câu, lập tức dùng giọng nói ngọt ngào hướng các tài tử bên trong thét to nói:
“Bốn biển đều là tri kỷ, chân trời đều là láng giềng. Thầy trò ba người chúng ta mới đặt chân đến nơi này, chưa quen với cuộc sống, nên đặc biệt rất muốn kết bạn với những người tài giỏi. Nếu người nào có thể đối được câu đối của sư phụ ta, được một lượng, nếu đối không được có thể kết làm bằng hữu, không biết có huynh đài nào dám ra ứng chiến!”
Vóc người Phượng Hoàng nhỏ, nhìn qua giống như tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, cặp mắt linh động lại đầy vẻ kiêu căng, nàng thét to làm các tài tử quay đầu, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Chỉ là một tiểu cô nương, cũng dám thét to trước mặt các tài tử chúng ta, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Thấy không có người đáp lại, Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói kinh thành rất nhiều người tài, xem ra lời đồn thật không đúng chút nào!”
“Hừ! Các ngươi kêu gào ầm ĩ, thật sự bôi nhọ người có học.” Các tài tử tâm cao khí ngạo, bị khiêu khích lập tức có người không phục đi tới cửa, lạnh lùng nói: “Tại hạ bất tài, xin ra câu đối, nếu các ngươi có thể đối lại, tại hạ nguyện ý thua bạc, như thế nào?”
Phượng Hoàng lạnh lùng cười: “Mau lại đây.”
Mở ra quạt giấy trong tay, tài tử nói: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy!”
Kích Chiến nhếch miệng cười: “Lão tử còn nghĩ rằng thư sinh này rất giỏi, thì ra cũng chỉ biết chơi trò điếm số.” Hai mắt Phượng Hoàng mở to: “Ngươi biết hắn nói gì không?”
“Sao thế, ta không hiểu, sau bảy là tám chín mười.”
Các tài tử nghe hắn nói nhiều lời thô tục, còn hiểu sai ý của người ra câu đối, liền cười ồ lên.
Phượng Hoàng chống nạnh nói: “Cười cái gì mà cười, sư phụ của ta vẫn chưa lên tiếng đấy.” Liền liếc Kích Chiến một cái: “Không hiểu phải làm ra vẻ hiểu, câm miệng cho ta!”
Quân Tiểu Tà lắc lắc tay, hai người ngoan ngoãn câm mồm. Nàng đi đến trước mặt tài tử ra câu đối, chắp tay nói: “Hiếu, đệ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm.”
Nghe câu đối của nàng các tài tử liền ngưng cười, giống như gặp quỷ, nhìn tiểu nha đầu trước mắt chỉ hơn mười mấy tuổi, đối câu làm người ta phải đỏ mặt, thưa dạ nửa ngày cũng không nói được một chữ.
Lúc nãy ra câu đối, là muốn làm giảm đi nhuệ khí của nàng, cho nên mới cố ý ra câu đối mắng người.
Không nghĩ tới, nha đầu kia lại có thể đối được.
Bị một tiểu nha đầu đánh bại trước mặt rất nhiều người, tài tử có chút mất mặt, xoay người muốn rời khỏi, lại bị Quân Tiểu Tà gọi lại: “Công tử, ngươi vẫn chưa trả tiền đấy.”
“Tiền gì?”
“Ngươi không phải đã nói, nếu ta may mắn đối được câu đối, sẽ nguyện ý đưa ta một lượng sao? Ta tin tưởng công tử là một người nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời.” Quân Tiểu Tà tươi cười khiêm tốn nhắc nhở.
Tài tử vẻ mặt xấu hổ, lấy một lượng bạc ném trên mặt đất, thở hổn hển chui vào đám người.
Phượng Hoàng cũng không vui: “Còn tài tử nào khác, ngay cả người giang hồ rảnh rỗi như chúng ta cũng đối được, các ngươi phải nên gọi là đồ ngốc mới đúng.” Con mẹ ngươi, mắt chó toàn thấy người kém hơn mình mà.
Một cây ngã đánh đổ một thuyền người, cái tài tử khác tức giận bất bình nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, các ngươi may mắn chỉ mới đối được một câu thôi, liền ở trong này phát ngôn bừa bãi, các ngươi cũng quá điên cuồng ngạo mạn.”
Quân Tiểu Tà cũng không giận, cười nói: “Các vị bớt giận, đồ nhi của ta tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, niệm tình nàng tuổi còn nhỏ, các vị cũng đừng để ý lời trẻ nhỏ làm gì.”
Con mẹ ngươi mới là lời trẻ nhỏ, Phượng Hoàng ở trong lòng mắng to, ngoài miệng cũng không dám nhiều lời, giải dược còn ở trong tay xú nam nhân kia, lão nương nhịn!
“Tại hạ có một câu, mời cô nương chỉ giáo.” Một người mang vẻ mặt tức giận đi ra từ đám người, từ bên trong tay áo lấy ra một túi tiền, gom góp nửa ngày mới đủ một lượng bạc thả trên mặt đất, mở miệng nói: ” Một thôn hai dặm có ba thầy đồ, không biết tứ thư Ngũ kinh lục nghĩa, lại dám dạy bảy tám chín đứa, quả thật to gan!”
Quân Tiểu Tà chân mềm nhũn. Em gái ngươi, thì ra huynh đài ngươi cũng xuyên không mà đến? Vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Công tử, ngươi có nghe qua bài đồng dao Trường Thành dài chưa?”
“Tại hạ không biết cái gì là Trường Thành dài, Trường Thành ngắn, mời cô nương mau đối câu.”
Thì ra không phải xuyên qua. Trong lòng Quân Tiểu Tà thở phào nhẹ nhõm, đang muốn mở miệng.
Nhưng đám đông tài tử dường như chờ không nổi, thúc giục nói: “Có bản lĩnh còn không mau ra câu đối?”
Phượng Hoàng vẻ mặt không vui, hướng ánh mắt về phía Kích Chiến sai bảo, không nghĩ tới Kích Chiến vội vàng khoát tay, yếu ớt nói: “Sư công, cái này ta không biết đối.”
Các tài tử cười vang, Phượng Hoàng chỉ thiếu chút nữa là bạo phát bay qua đập hắn.
Mặt Quân Tiểu Tà lộ vẻ do dự, liền giảo hoạt cười: “Mười thất cửu bần, thấu thất hai bát tiền sáu phần ngũ tiền tứ li, còn chần chừ, nhất đẳng hạ lưu.”
Lời vừa nói ra, bốn phía như gió lạnh thổi qua, tiếng hít thở liên tục vang lên.
“Thật tinh tế a!” Phượng Hoàng không nói ra lời, kìm lòng không đậu vỗ vỗ tay.
Quân Tiểu Tà nhìn quanh một vòng, thấy mặt mọi người so với đèn kéo quân còn đẹp hơn, mỉm cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn.” Nói xong, liền tự nhiên nhặt bạc bỏ vào trong túi tiền, miệng còn lẩm bẩm nói: “Vẫn là vị công tử này rộng rãi, biết tiểu nữ tử đang thiếu bạc, đã chuẩn bị ngân lượng trước, tiểu nữ tử thật sự vô cùng cảm kích.”
Vô sỉ!
Chúng tài tử mặt đỏ tai hồng, lại tìm không được lời phản bác, không có lối thoát bọn họ vừa tức giận lại không biết làm sao, chỉ biết nhìn lẫn nhau, đột nhiên có người hô to: “Liên Hoa công tử đến.”
******
Một hai ba bốn năm sáu thất (thiếu bát, vương bát, đồng âm vương bát: con rùa)
Hiếu đệ trung tín lễ nghi liêm (không có sỉ, tức là vô sỉ: không biết xấu hổ)