Chương 40
Trở về nhà, đẩy cửa bước vào, căn phòng tối đen.
Đã từng, dù có khuya cỡ nào, ở đây cũng có ánh đèn bật sáng đợi anh về.
Anh thò tay bật công tắc đèn.
Dùng công tắc đã được mở nhưng vẫn là một màu đen đặc.
Cúp điệp rồi à?
Không muốn nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng có tâm trạng gọi điện cho quản lý tòa nhà, anh đi xuyên qua phòng khách tối om, mặt lanh tanh bước vào phòng, kéo cà vạt xuống, anh nặng nề ngã xuống phía giường bên trái.
Đã từng, bên trái là của anh, bên phải là ổ nhỏ của cô.
Tâm trạng anh cả ngày hôm nay vô cùng khó chịu.
"Anh là một thương nhân chỉ biết đặt chữ lợi lên làm đầu, đến cả sinh con cũng là một cuộc đổi chác, đến vợ mà cũng xem là hàng hóa để mua đi bán lại, còn tôi, không muốn sống một cuộc sống tồi tệ, phải nhìn nét mặt anh mà sống nữa!"
Đặt chữ lợi lên làm đầu? Nhìn nét mặt anh mà sống? Thì ra, đó là tất cả những gì cô đánh giá về anh bây giờ.
Tim anh nhức nhối.
Anh gác tay lên trán, mắt mở trừng trừng.
Chẳng lẽ, không phải chỉ đơn thuần là giận hờn thôi ư?
Chẳng lẽ, họ không thể quay lại như trước đây nữa sao?
Chẳng lẽ, cô không cần anh thật rồi sao?
Vừa nghĩ đến, lòng anh đã hốt hoảng, anh chưa bao giờ tưởng tượng ra cuộc sống mà không có cô.
Anh từ nhỏ đã sống rất cô độc, "người nhà" chưa bao giờ cho anh cảm giác của một gia đình, mãi đến khi quen cô, một nụ cười đã đi vào trái tim anh, dù dằn vặt, đấu tranh thế nào để loại bỏ nó cũng đều hoài công.
Anh nghĩ rằng, nếu hai người ở bên nhau, anh sẽ thấy chán ghét, sẽ muốn kết thúc, như đã từng đối với Hạ Hà, rõ ràng là bạn bè rất tốt của nhau, nhưng khi tiến đến một mối quan hệ gần gũi hơn thì lại chệch sang một hướng khác. Tính cách anh khô khan, không biết chiều chuộng, vỗ về, quan tâm đến phụ nữ. Nhưng càng lún sâu vào anh mới phát hiện, thì ra chỉ là do tìm không đúng người mà thôi.
Anh là ngồi dậy, định đi tắm, thì bên phải giường có động tĩnh, hai cánh tay mềm mại, nõn nà từ phía sau níu lấy cổ anh, một cơ thể yêu kiều không chút kiêng dè nũng nịu rúc vào tấm lưng vững chãi của anh.
Mùi hương sữa tắm vô cùng quen thuộc tỏa ra dìu dịu.
Anh mừng đến phát điên, "Chức Tâm!" nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, quay người, anh ôm cô thật chặt thật chặt.
Anh rất muốn ôm cô, rất muốn chiếm hữu cô, từ hôm cô bỏ đi, dục vọng càng điên cuồng dâng lên gấp bội.
Cuối cùng cô cũng trở về rồi!
Nhưng, chỉ sau một giây, anh lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, cảm giác mềm mại dưới tay anh hoàn toàn không đúng.
Bờ môi căng mọng, nhẹ nhành như nước hôn lên cổ anh, định từ từ trượt xuống khơi gợi dục vọng trong anh.
Anh ấn mạnh cổ đối phương đè xuống, giọng nghiêm nghị - Cô là ai?
Trong phòng anh sao lại có phụ nữ? Từ lúc cô bỏ đi, anh luôn ở một mình.
Bàn tay anh giận dữ siết chặt hơn, vẻ mặt anh rất dữ tợn.
Là ai? Sao dám lợi dụng mùi hương đóng giả làm Chức Tâm? Vì sao lại cho anh hi vọng để rồi thất vọng tràn trề thế này?
Dưới sức mạnh của bàn tay anh, cô gái không thể hít thở được, gương mặt trở nên tím tái, giống như một con cá bị ném lên bờ, vùng vẫy trong đau đớn, mong cho ai đó tha mạng.
Lúc sắp nguy hiểm đến tính mạng, anh mới buông đối phương ra, từ từ đứng lên, kẻ cả nhìn xuống.
Được thả ra, cô gái ho sặc sụa, ho đến chảy ra nước mắt.
Nhờ ánh trăng, anh lạnh lùng nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Là Nhan Hiểu Tinh.
Một cô gái ngu ngốc không biết tự lượng sức mình.
Anh cười lạnh lùng, môi lạnh, mày lạnh, mắt càng lạnh.
Không màng đến mặt cô vẫn đang tím tái, vẫn đang đau đớn ho sặc sụa, anh kéo tay cô ta, lôi xuống giường.
Bên phải là chỗ của Chức Tâm, tuyệt đối không thể thấm mùi của người phụ nữ khác! Nếu không cô trở về sẽ tức giận!
Có lẽ phụ nữ trong nhà đều quá khô khan, quá ghê gớm nên anh không biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh hờ hững ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng, bình tĩnh trấn áp dục vọng trong lòng - Mặc quần áo vào! - Anh không muốn nhìn thấy cơ thể trần truồng đang ngã rạp trên nền nhà.
Hơi thở dần trở lại bình thường, Nhan Hiểu Tinh cuối cùng từ từ ngừng ho, nhưng cảnh tượng khủng khiếp lúc nãy vẫn in đậm trong tâm trí cô.
Cô vẫn quỳ trên nền nhà, hai chân mềm nhũn, hai tay run run vội vội vàng mặc quần áo.
Vừa rồi, anh tức giận cơ hồ muốn giết cô. . .
Không, không phải cơ hồ! Mà là suýt chút nữa, anh đã giết cô.
- Là ai đưa chìa khóa cho cô, là ai cho phép cô vào phòng tôi? - Anh gõ tay xuống bàn, chậm rãi hỏi.
Nét mặt của anh xem ra không còn dấu vết của sự phẫn nộ nữa, nhưng cô vẫn sợ đến mức run lẩy bẩy.
Anh đã từng cho cô rất nhiều hi vọng, đặc biệt, khi Chức Tâm ra đi, cô tưởng. . .
- Là mẹ. . . không, không. . . là phu nhân cho em vào. . . - Chìa khóa, vì cô từng bảo mẫu trong nhà này nên vẫn giữ bên người.
Chỉ là, nếu không có được sự hậu thuẫn của mẹ anh, cô không thể có dũng khí này.
- Phu nhân nói. . . chị bỏ đi rồi, anh chắc chắn sẽ rất có nhu cầu về mặt đó, bảo em đến. . . giúp anh. . . xả. . . ra. . . - Cô ấp a ấp úng, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi vì tự chuốc họa vào thân.
Thật ra, cả tháng nay, cô cũng rất vui, thẻ tín dụng không bao giờ cạn tiền, cô muốn mua gì cũng được, còn có một người giúp việc hầu hạ riêng cô, cả đời này, đây là lần đầu tiên cô sống xa hoa, vui vẻ như vậy.
Tuy luơn hi vọng có được nhiều hớn nhưng cô lại sợ mất đi tất cả những thứ mà mình đang có hơn!
- Tôi đã nói tôi sẽ nuôi cô. Nhưng tôi có nói tôi sẽ đụng đến cô không? - Ánh mắt anh lạnh băng, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một lớp băng giá bao phủ - Tôi từng khiêu khích cô sao? Tôi có phát tín hiệu để cô hiểu lầm sao?
Anh "cung phụng" tiền cho cô nhưng chưa từng có hứng thú đụng đến cô.
Cuối cùng anh cũng hiểu một chút vì sao Chức Tâm lại để bụng đến vậy.
Dù anh chưa từng có suy nghĩ đó nhưng không có nghĩa là người phụ nữ này sẽ biết đủ, sẽ không muốn tiến thêm bước nữa.
- Không có. . . - Vẫn ngồi bệt trên nền đất lạnh, cô không ngừng run rẩy.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Cô cuối cùng cũng phát hiện ra, cô sợ anh, dù không tức giận, anh vẫn có vẻ uy nghiêm khiến người khác phải sợ hãi.
Thì ra, cô tham luyến nụ cười của anh, hơi ấm của anh, nhưng nhữ thứ đó chỉ dành cho một người. . .
Cô không bao giờ dám quyến rũ anh nữa!
- Cô ngoan ngoãn ở đó là được rồi, sao cứ phải chạy ra gây chuyện thế nhỉ - Vì nguyên nhân bất đắc dĩ, anh đành phải dịu giọng.
- Vâng, em biết rồi! - Cô vẫn còn hơi run.
Cô chỉ là rất sợ nếu không làm gì cả, sau này cô không thể tiếp tục sống trong nhung lụa như bây giờ nữa.
Thì ra quan niệm này là hoàn toàn sai lầm, nếu cô tiếp tục gây ra chuyện nữa, cuộc sống nhung lụa của cô mới khó bảo toàn.
- Cô có muốn làm diễn viên không? Tôi có thể giúp cô nổi tiếng - Đột nhiên, anh hỏi.
Thật ra, vốn dĩ ngày mai anh định gọi cô đến văn phòng.
Nhan Hiểu Tinh ngớ ra.
Có thể làm ngôi sao là mơ ước của mọi thiếu nữ, chỉ là. . . vì sao, cô lại có cảm giác không thật?
- Nhưng, em thuộc nhóm máu RH-, hơn nữa máu của em thuộc loại máu hiếm trong nhóm máu gấu trúc. . . em sợ lúc đóng phim, lỡ bị thương. . . - Cô lo lắng.
Từ lúc khám thai biết được nhóm máu của mình, cô làm bất cứ việc gì, dù là đi trên đường cũng rất cẩn thận, sợ bị chảy máu.
Nghe nói, nhóm máu này, ngân hàng máu hoàn toàn không có, một khi xảy ra sự cố mất máu quá nhiều rất dễ dẫn đến cái ch.ết.
Cô từng tìm đọc rất nhiều các báo cáo liên quan, nhóm máu này vô cùng hiếm, cho dù có, chẳng có mấy người tự nguyện rút những giọt máu quý giá, làm tổn hại đến sức khoẻ của mình để cứu người xa lạ cả. Một khi gặp sự cố, tỉ lệ tử vong rất cao.
- Tôi sẽ sắp xếp cho cô đóng phim tình cảm, yên tâm đi, trừ phi cần thiết, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội chảy máu - Anh hờ hững nói.
Cô ngước lên.
Tất cả những thứ này hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng.
Vì sao cô bắt đầu cảm thấy anh giữ cô ở lại bên mình là có một mục đích khác?
Không liên quan đến nhan sắc, càng không liên quan đến Lãng Lãng.
- Nhưng rồi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . Ví dụ như em bị các fan cuồng rượt đuổi dẫn đến té ngã. . . - Cô sợ hãi, cô hoang mang.
- Nếu có ngày đó, tôi cũng rất mong chờ - Khóe môi anh mím lại lạnh lùng, khó nhận ra là cười hay mỉa mai - Nếu cô nổi tiếng, có thể sẽ có một fan cuồng cùng nhóm máu xuất hiện, tình nguyện xắn tay áo vô điều kiện vì cô.
Cô ngẩn ra.
- Còn nữa, nếu cô nổi tiếng rồi, tôi có thể dùng cô làm đại sứ hình ảnh, lập nên hội những người có nhóm máu gấu trúc hùng mạnh - Ánh mắt anh thâm trầm - Nếu có ngày đó, dù sự cố gì xảy ra, tất cả mọi người đều có thể tiếp tục sống khỏe mạnh.
* * *
Ngày đầu tiên cô đi làm, ở bên ngoài chạy một vòng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Ngày thứ hai đi làm, gặp phải thời tiết bất thường, mưa to tầm tã, cô che dù đi trong mưa suốt một ngày, quần, giày đều ướt như chuột lột, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng phát hiện ra đầu mối của tin tức.
Cô phấn khởi ngồi dưới mái hiên một cửa hàng, mưa từng giọt từng giọt lăn xuống chiếc cằm thon thả của cô, cô không kịp lau đi, háo hức cầm bút, viết tin với lòng nhiệt thành.
Nhưng, kết quả cuối cùng là bài của cô vứt lăn lóc trong thùng rác của phó tổng biên tập.
- Chúng tôi đòi hỏi đã tốt rồi còn phải tốt hơn, loại bản thảo câu cú lung tung thế này, xin đừng làm mất thời gian của tôi nữa - Phó tổng biên tập mặt lạnh tanh đến nhìn cũng không thèm nhìn cô.
Câu cú lung tung? Lúc học ở trường, cô từng mấy lần đạt giải xuất sắc trong những cuộc thi viết văn.
Ở công ty mới, nhân viên mới luôn bị chèn ép.
Huống hồ gì lại là người chẳng có chút vốn liếng nào mà đòi vượt "long môn" như cô.
Cô không đấu tranh, không phản kháng.
Bởi vì những vấp váp này có là gì, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, thái độ làm việc chăm chỉ, cẩn thận, sẽ có ngày gây ấn tượng với phó tổng biên tập.
Cô có lòng tin mình sẽ vượt qua tất cả.
Nhưng có người không chịu được.
Người luôn chú ý đến cô, ánh mắt không cách nào rời khỏi cô cuối cùng không kìm lòng được, bước ra khỏi văn phòng của mình, vừa bước xuống khu vực làm việc dưới lầu, đã lên tiếng với phó tổng biên tập - Chị Ưu, đầu mối tin tức trọng điểm đang đợi viết bài, chị phân cho Chức Tâm đi.
Ánh mắt của mọi người đều quay sang nhìn.
Trong công việc, lão đại luôn cho mọi người rất nhiều không gian, anh chỉ quan tâm đến kết quả, rất ít đi hỏi chi tiết, càng không bao giờ nhúng tay vào việc phân công công việc của cấp dưới.
- Chức Tâm, cô lại đây - Anh vẫy tay về phía cô đang ngồi trước màn hình gõ chữ giùm một đồng nghiệp khác.
Ánh mắt của đồng nghiệp đều không khách khí chĩa thẳng vào cô.
Dắt cô đến trước mặt phó tổng biên tập, anh nói thế này - Chị Ưu, hãy cho người mới một cơ hội - Nếu anh không lên tiếng, ít nhất trong thời gian một đến hai tháng, Chức Tâm chỉ có mỗi việc là chạy vặt, gõ chữ, nhận điện thoại, hoặc thu thập tài liệu cho các đồng nghiệp khác, và cứ phải chịu nỗi ấm ức như thế.
Anh bảo vệ cô, sợ cô bị ức hϊế͙p͙ nhưng quên rằng, chính mình cũng từng là một người mới vấp lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần mới có được ngày hôm nay.
- Được thôi - Phó tổng biên tập ngoài bốn mươi là một phụ nữ, có ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
Bà thong thả điềm đạm rút chuyên đề đang chờ chọn người viết bài ra - Ông chủ đã lên tiếng rồi, Chức Tâm, cái này giao cho cô. Tự do phát huy, ba ngày sau nộp cho tôi xem.
Từ Nhân Thư thở phào - Cảm ơn chị Ưu! Chức Tâm cố lên - Anh quay đầu lại, không bận tâm tới ánh mắt kỳ quái của các đồng nghiệp, dịu dàng cổ vũ cô.
- Cám ơn - Cô không cách nào vui được.
Cô cúi đầu, mở tài liệu ra xem, bên trong chỉ có bốn chữ: câu lạc bộ đêm.