Chương 67: Kỉ niệm hôn nhân
Sau khi ly hôn.
Có lẽ từ đây về sau cuộc sống của cô sẽ rất bình lặng, nhưng bình lặng cũng là hạnh phúc.
Tuy hiện tại và tương lai đều đã bày ra trước mắt cô, tuy thế giới bên ngoài không chắc sẽ đáng yêu như cô tưởng tượng.
Cô bây giờ có rất nhiều tiền, có rất nhiều tự do, nhưng cô chẳng hề phấn khích, vui mừng như mình tưởng tượng.
“Chức Tâm, bài này cô viết nhé.” Phó Tổng biên tập Ưu đưa mẩu tin cho cô.
Cô đã đi làm lại bình thường, cho dù bây giờ cô rất giàu, có thể ăn cả đời cũng không hết.
“Được.” Cô mỉm cười.
Không ai biết cô là một triệu phú, cô cũng không định để bất kỳ ai biết.
Cuộc sống của cô, phải tiến lên phía trước, đã lựa chọn rồi thì đừng quay đầu lại.
Sau khi ly hôn, cô về tòa soạn tạp chí làm lại, vợ chồng Từ Nhân Thư đã xuất ngoại, ông chủ mới chưa nhận chức.
Ông chủ mới bí ẩn của tòa soạn chỉ mới có phó tổng biên tập Ưu là từng tiếp xúc, mọi người đều hiếu kỳ hỏi bà tới tấp, ông chủ mới là người thế nào, bà chỉ nói sau chữ, “Năng lực tốt, yêu cầu cao”. Thực ra là vô cùng nghiêm khắc.
Đến cả một biên tập kỳ cựu như chị Ưu cũng nói ông chủ mới yêu cầu cao, nên tất cả mọi người đều tin rằng trong tương lai tòa soạn sẽ có một cuộc cải cách mới và diện mạo mới.
…….
Sau khi ly hôn.
Cuộc sống vẫn tiếp tục với bao bận rộn.
Anh bây giờ không biết tình yêu có phải là một thứ cảm giác sẽ phai nhạt hay không, nhưng anh đã học được cách dần dần quên nó cùng với thời gian.
Anh sẽ thành công, anh tin là như vậy.
Ly hôn rồi, anh tưởng mình sẽ rất đau khổ, nhưng, ngược lại, hình như nút thắt ch.ết đã được tháo ra. Dù sao cũng đã vậy rồi, sau này chẳng còn việc nào tồi tệ hơn nữa.
Anh đang thử buông tay.
Có một số người sẽ không quay trở lại nữa, điều duy nhất có thể làm là quên cô đi, làm quen với cuộc sống không có cô.
Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.
Căn nhà này có dấu tích của hạnh phúc trong quá khứ, đã quyết định làm lại từ đầu nên anh không tiện sống trong “quá khứ” ấy nữa.
Anh sẽ trở về Hứa gia.
Nghiêm túc làm một Hứa Ngạn Thâm.
……
Đại hội cổ đông mỗi năm một lần, hôm nay có việc quan trọng cần được tuyên bố.
Trong hội trường rộng lớn, từng hàng ghế đều đã có người ngồi.
Không phải các cổ đông thì cũng là những nhân vật có vị thế trong công ty.
Tất cả người của Hứa gia đều có mặt đông đủ, đoàn luật sư cũng đã sẵn sàng, chứng tỏ hôm nay đặc biệt khác thường.
Bốn bà, bao gồm mười hai người con cả trai lẫn gái có tên trong danh sách thừa kế về mặt pháp luật cùng vợ hoặc chồng họ đều đã có mặt.
Hôm nay, đối với tất cả người trong Hứa gia mà nói, là thời khắc vô cùng quan trọng.
Bệnh nhồi máu cơ tim đã đến lúc nghiêm trọng, Hứa Cẩn Lễ sẽ tuyên bố bản di chúc viết từ trước của mình, đồng thời tuyên bố quyền điều hành Hứa thị trong tương lai sẽ rơi vào tay ai trong số những đứa con của mình.
Anh điềm tĩnh ngồi cùng với anh cả ở hàng ghế đầu tiên, lúc Hạ Hà và bác Hạ cùng đến một lúc, tuy anh có hơi bất ngờ nhưng không thể hiện gì.
Cha anh bước lên bục.
“Hôm nay vừa đúng ngày Hứa thị thành lập tròn bốn mươi năm, tại đây, tôi xin chân thành cảm ơn các bà vợ đã cùng tôi vượt qua biết bao sóng gió, đặc biệt là người vợ chính thức của tôi, không có sự độ lượng, hiểu đại thể của bà ấy, sẽ không có Hứa Cận Lễ ngày hôm nay.”
Hứa Cận Lễ vốn xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng không có mẹ lớn, không có sự giúp đỡ của Hạ gia, cũng không thể lên như diều gặp gió, trở thành một tài phiệt trong ngành truyền thông như hôm nay.
Mẹ lớn nở nụ cười nhã nhặn, cao quý, đón nhận tràng vỗ tay của mọi người.
Ba người con của bà, anh lớn Hứa Ngạn Quân thì mờ nhạt, vì con gái không được ghi tên vào gia phả, sớm muộn gì cũng gả cho người khác nên chị lớn Hứa Lâm lúc này mặt đầy vẻ cảnh giác, còn khóe môi anh hai Hứa Ngạn Ý khẽ nhếch lên nụ cười đầy ngụ ý.
Tống Tiêu Phong dù che giấu tốt cỡ nào cũng không giấu nổi ánh mắt hồi hộp, lo lắng, sợ kết quả tuyên bố ngày hôm nay không lạc quan theo ý bà.
Còn anh, vẫn với vẻ điềm đạm chưa bao giờ mất đi ấy.
Thật ra, cha anh không chỉ một lần tiết lộ, muốn trao lại quyền điều hành cho anh, chỉ là, lúc thật sự đối mặt, anh lại không có sự căng thẳng, phấn khích như anh từng tưởng.
Kết cục tốt hay xấu, anh hình như bắt đầu không còn hứng thú nữa.
Đoàn luật sư của cha anh bắt đầu tuyên bố phần phân chia tài sản.
Không ngoài dự đoán, ba bà vợ sau và tất cả các con gái chỉ được hưởng mỗi người một ngôi biệt thự trị giá mấy chục triệu, còn vô số bất động sản khác đều thuộc quyền sở hữu của bà lớn.
Phần tiếp theo mới là phần kịch tính.
“89% cổ phần Hứa thị đứng tên Hứa Cẩn Lễ sẽ được chia như sau, con trai trưởng Hứa Ngạn Quân 25%, con trai thứ Hứa Ngạn Ý 15%, con trai thứ ba Hứa Ngạn Thâm 40%, con trai thứ tư Hứa Ngạn Ngôn…”
Luật sư chưa đọc xong, đã bị một tiếng hừ lạnh lùng cắt ngang, “Tôi có nghe lầm không vậy?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào bà vợ cả của Hứa Cẩn Lễ.
Không ai có thể ngờ, đối phương lại lên tiếng chỉ trích trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, trong khi vừa nãy Hứa Cẩn Lễ trước cả hội trường còn ca ngợi bà là người biết đại thể.
“Ý ông là quyền điều hành sẽ giao cho Hứa Ngạn Thâm?” Mẹ lớn lạnh lùng.
Hai đứa con trai của bà cộng lại mới bằng số cổ phần của Hứa Ngạn Thâm, vậy chính là nói, trong tương lai bất luận thế nào thì quyền điều hành cũng thuộc về cổ đông có số cổ phần nhiều nhất, bây giờ, không cần phải nghi ngờ gì nữa người đó chính là Hứa Ngạn Thâm.
Bị vợ chỉ trích trước mặt mọi người, Hứa Cẩn Lễ có chút bối rối, tuy mặt ông sầm xuống nhưng vẫn ra hiệu cho luật sư tuyên bố tiếp những điều khoản bổ sung.
Luật sư gật đầu, bỏ qua các nội dung khác, tuyên bố những điều khoản bổ sung trước.
“Tôi Hứa Cẩn Lễ rất thận trọng quyết định, con trai thứ ba Hứa Ngạn Thâm sẽ được giao quyền điều hành công ty, song…” Luật sư dừng một chút, nhìn ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong hội trường bỗng chốc trở nên rất căng thẳng, sau đó tiếp tục đọc tiếp, “trong quá trình điều hành với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, con trai thứ ba Hứa Ngạn Thâm mỗi năm có thể dựa theo tỉ lệ cổ phần phân chia phúc lợi công ty, nhưng, trong vòng 30 năm không được chuyển nhượng hay bán số lượng cổ phần được thừa kế cho người khác, nếu có thay đổi, sẽ thông qua sự giám sát của đại hội cổ đông, tự mình rời khỏi Hứa thị, toàn bộ số cổ phần được thừa kế sẽ được chuyển tên cho con trai trưởng Hứa Ngạn Quân.” Điều khoản bổ sung này vô cùng hà khắc và không công bằng.
Hứa Ngạn Thâm cũng có chút bất ngờ, không ngờ, cha cảnh giác với anh đến như vậy.
Trái tim anh buốt giá.
Đây chính là Hứa gia.
“Năng lực của Ngạn Thâm rõ như ban ngày, điều khoản bổ sung bà cũng đã nghe rồi, nó chỉ có thể một lòng đưa Hứa thị lên đỉnh cao huy hoàng.” Câu này của Hứa Cẩn Lễ nói cho vợ cả nghe, cũng là nói cho tất cả mọi người có mặt nghe.
Mọi người đều thông minh bắt đầu vỗ tay, chào đón chủ tịch hội đồng quản trị mới.
Trong tiếng vỗ tay đó, ánh mắt Hứa Ngạn Thâm sa sầm như đang suy nghĩ điều gì, Tống Tiêu Phong bế Hứa Lãng, nở nụ cười đắc ý.
Còn mẹ lớn nhếch miệng cười lạnh lùng, “Bây giờ, các người đang ép tôi thỏa hiệp?”
Hứa Ngạc Quân nhíu mày, tuy không tán đồng nhưng cũng không muốn làm mẹ mất vui, còn Hứa Ngạn Ý lập tức đứng về phía chiến tuyến của mẹ, “Tôi cũng phản đối, phản đối cha chia tài sản không công bằng.”
“Các người…” Hứa Cẩn Lễ vô cùng không vui, mặt sa sầm, tim bắt đầu đau tức, “Các người hiểu cái gì là gia đình hòa thuận vạn sự thành không hả?!” Ông cảm thấy mình phân chia tài sản có gì không công bằng? Đa số tài sản không phải đã vào tay bà lớn rồi sao?
“Cha, cha lấy ba bà vợ nhỏ, sau khi sinh nhiều con trai riêng như vậy, đã không còn tư cách nói câu ‘gia đình hòa thuận vạn sự thành’ nữa!” Dù gì cũng đã tới nước này, Hứa Ngạn Ý chẳng còn gì để mất, bắt đầu công kích cha mình.
Hứa Cẩn Lễ trợn mắt nhìn đứa con trai thứ thường ngày rất biết lấy lòng người khác của mình.
Hứa Ngạn Thâm bình thản ngả lưng vào ghế.
Kiểu đấu đá đả kích lẫn nhau này, anh đã quá quen rồi.
“Vẫn ổn chứ?” Hạ Hà đi lại chỗ anh.
Anh gật đầu, tỏ ý mình không sao.
Thật ra, anh lờ mờ đoán ra, hôm nay cha sắp xếp cho Hạ Hà đến tham dự là vì Hạ Hà mặc nhiên được xem là vợ chưa cưới của anh.
“Ông dựa vào cái gì mà cảm thấy nó có tư cách?” Mẹ lớn chất vấn chồng trước mặt tất cả mọi người.
“Ngạn Thâm sao lại không có tư cách? Năng lực của nó mọi người đều công nhận, trước đây vì sức khỏe của Chức Tâm, tất cả mọi người đều lo lắng nó sẽ không có con nối dõi, Hứa thị sẽ rơi vào tay người ngoài, nhưng, Lãng Lãng là sự đảm bảo tốt nhất của Ngạn Thâm đối với Hứa gia chúng ta! Huống hồ sáu ngày nữa, Ngạn Thâm sẽ đính hôn với Hạ Hà…”
Ở đây đều là người đáng tin cậy, Hứa Cẩn Lễ nói ra một bí mật lớn trước mặt mọi người, để tất cả cổ đông được yên tâm.
“Lãng Lãng?” Mẹ lớn cười thành tiếng.
Tiếng cười đó, rất kỳ lạ, như thể vừa nghe thấy một chuyện nực cười, cũng như thể đã đợi “câu chuyện cười” này từ lâu.
Tống Tiêu Phong nhìn họ bằng đôi mắt sắc, còn ánh mắt lạnh lùng của Hứa Ngạn Thâm cũng nhìn sang.
Tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nụ cười của Hứa Ngạn Ý rộng tới mang tai, chỉ thấy anh ta lấy ra một xấp giấy tờ đắc ý nói với mọi người, “Các vị, đây là thủ tục ly hôn của Hứa Ngạn Thâm và Thẩm Chức Tâm mười ngày trước, Thẩm Chức Tâm vốn đã chuẩn bị nộp cho hội đồng xét xử kết quả xét nghiệm ADN của Hứa Ngạn Thâm và Lãng Lãng.”
Quả nhiên, tối đó, cô không phải là hồi tâm chuyển ý mà là đến để lấy mẫu xét nghiệm ADN.
Nét mặt anh vẫn rất cứng cỏi, dường như tất cả mọi lời mỉa mai, xúc phạm đều không thể thâm nhập được vào thế giới cảm xúc của anh.
“Bên trong có kết quả giám định, Hứa Ngạn Thâm không phải là cha ruột của Lãng Lãng.” Mẹ lớn thong thả tuyên bố.
“Thằng Thâm không phải là cha ruột của Lãng Lãng? Sao có thể như thế?!” Tống Tiêu Phong kinh ngạc không dám tin vào tai mình. “Không thể nào! Lúc Lãng Lãng vừa sinh ra, tôi đã từng giám định quan hệ cha con giữa Ngạn Thâm và Lãng Lãng.” Nhan Hiểu Tinh từ cấy phôi cho đến lúc mang thai, suốt cả quá trình bà đều cho người theo dõi, huống hồ gì là lúc sinh con, bà tuyệt đối không thể lơ là.
“Lúc đó làm thế nào? Hứa Ngạn Thâm không xuất đầu lộ diện đúng không? Cho nên, cô sao có thể khẳng định không lấy nhầm tiêu bản?” Mẹ lớn lạnh lùng, “Nếu tôi đoán không lầm, Hứa Lãng là đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, nếu đã là thụ tinh trong ống nghiệm, dĩ nhiên sẽ có khả năng bác sĩ nhầm lẫn! Ai bảo lúc đầu nó giả vờ làm thánh sống, không chịu quan hệ với cô gái mang thai hộ đó?”
Khả năng nhầm lẫn?
Hứa Ngạn Thâm kinh ngạc, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại.
Ai cũng đều nghe ra, hàm ý trong lời nói của mẹ lớn.
Trong phút chốc bỗng hiểu ra.
Đột nhiên, anh muốn cười, rất muốn cười, cười mình tính toán kín kẽ, cuối cùng mất đi người vợ yêu thương nhất để đổi lấy sự thảm hại này. “Có thể cho tôi biết, cha ruột của Lãng Lãng là ai không?” Chẳng trách, đứa trẻ đó, từ đầu đến cuối, anh không có một chút cảm tình nào.
Anh vốn tưởng rằng tâm trạng không vui mới dẫn đến ảo giác này.
Thì ra, anh luôn là con rối trong tay mẹ lớn, từ lúc họ bắt đầu tìm người mang thai hộ, người của mẹ lớn đã biết, cũng đã chuẩn bị hành động rồi.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, mẹ lớn trước giờ không phải là người dễ qua mặt.
Ánh mắt anh nhìn sang anh cả đang nhíu mày, rồi lại nhìn sang Hứa Ngạn Ý đang đắc ý, để không có bất kỳ khe hở nào, cha đẻ của Lãng Lãng chắc chắn là một trong hai người họ.
“Khục khục…” Tình hình mất kiểm soát, cả gia đình đang vạch áo cho người xem lưng, khiến Hứa Cẩn Lễ ôm chặt lấy ngực, thở dốc, cơn nhồi máu cơ tim bộc phát nghiêm trọng.
Gia đình hòa thuận vạn sự thành, lúc này, chỉ là một trò cười cho thiên hạ.
“Lão gia, khẩn cầu ông cho thái độ đi, chuyện chia cổ phần, ông nên biết nhìn xa trông rộng.” Mẹ lớn vờ như không thấy chồng mình đang lên cơn đau tim, gằn từ câu từng chữ “khẩn cầu”.
“Các người, các người…” Tống Tiêu Phong bị ức hϊế͙p͙ đến không thốt nổi nên lời, suýt chút nữa bật khóc.
Đứa cháu nội vốn đắc ý bế trong tay, bây giờ trở thành cục nợ, trở thành trò cười, trở thành mảnh xương mắc trong cổ họng.
Thấy anh phải đối diện với tình huống khó xử trước mắt, Hạ Hà cũng lo lắng, xót xa. Cô đứng dậy, hùng hồn, “Chuyện chia cổ phần có gì phải bàn bạc lại chứ? Tôi và Hứa Ngạn Thâm đã sắp kết hôn rồi, mà năng lực sinh đẻ của tôi bình thường, có hay không có Lãng Lãng chẳng ảnh hưởng gì đến Ngạn Thâm cả!”
Bác Hạ cũng đứng về phía Hứa Ngạn Thâm, tỏ thái độ ủng hộ con rể tương lai.
Mẹ lớn và anh hai mặt bỗng biến sắc.
Hạ Hà nở nụ cười vô cùng nhạt, nói với mẹ lớn, “Cô, không chỉ là Hứa thị mà cha cháu đã quyết định sau khi kết hôn sẽ giao Hạ thị cho Ngạn Thâm, mong cô chúc phúc cho chúng cháu ạ.”
Tình huống thay đổi đột ngột, Tống Tiêu Phong vui sướng đến phát điên.
Nhưng, lúc Hạ Hà tự tin khoát tay Hứa Ngạn Thâm, thì anh lại gỡ từng ngón tay của cô ra.
Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, anh bước tới trước, điềm nhiên tuyên bố, “Tôi Hứa Ngạn Thâm xin tuyên bố ở đây, chính thức từ bỏ quyền thừa kế, bắt đầu từ hôm nay, rút lui khỏi Hứa thị, tự mình lập nghiệp.”
Bỗng nhiên, danh vọng, quyền lợi mà anh theo đuổi bao lâu nay chẳng còn ý nghĩa gì với anh nữa.
Dù sao anh chẳng còn gì, thế thì cũng chẳng cần gì nữa.