Quyển 1 - Chương 14: Quá tam quan
Cái lão này ra oai thật đúng là không chút lưu tình a. " Mập mạp nói thầm trong lòng rồi đi ra ngoài.
Vừa tới doanh trại đã bị một trận dằn mặt, mập mạp cảm thấy có chút không thoải mái, cái gã doanh trưởng hai trăm năm mươi này có phải là rèm cửa không vậy? Nói cuốn là cuốn nói thả là thả. Thật là muốn lấy mạng người ta mà. Bát cơm này đúng là không thể ăn rồi. "
Đi tới trước chiếc robot xập xệ của mình, mập mạp vừa ngẩng đầu lên thì thấy một gã trung uý lưng hùm vai gấu đang tươi cười đi về phía mình.
"Ngươi là liên đội phó Điền trung uý mới tới phải không? Hoan nghênh! Ta là Rashid liên đội trưởng liên đội 1 " Nói xong hắn liền vươn cánh tay to lớn của mình ra, hung hăng bắt tay mập mạp. Nếu không nhờ có mấy tháng tập luyện trong phòng trọng lực, mập mạp chắc chắn sẽ bị người này bóp thành mấy khúc rồi.
Mập mạp rút tay ra hành lễ, tươi cười nói: "Cám ơn, ta cũng vừa mới đến, sau này mời liên đội trưởng chỉ huy, ta cam đoan sẽ phục tùng mệnh lệnh. "
Rashid thấy mập mạp mặt không đổi sắc, bộ dạng như không có gì xảy ra thì thầm tán thưởng, cười ha hả vỗ vai mập mạp, nói: "Tới nơi này rồi thì chính là anh em sống ch.ết có nhau, cái gì mà chỉ thị với chả chỉ huy chứ. Vừa rồi bị doanh trưởng dằn mặt phải không? Ha ha. "
Rashid là người tính tình hào sảng tính, cũng không chờ mập mạp trả lời đã kéo tay hắn lôi đi, vừa nói: "Ngươi đừng để bụng, doanh trưởng là người thô lỗ, hắn chỉ có mỗi một chiêu đó để ra uy thôi, ai tới cũng bị hắn cho một trận thế cả. Đi, ta dẫn chú em đi một vòng quanh liên đội, làm quen với mọi người. "
Mập mạp đành phải để lại robot của mình, đi theo Rashid. Trên đường đi Rosetta vừa chỉ chỏ giới thiệu vừa nói: "Bọn ta nghe nói sẽ có một người lập được quân công hạng nhất tới làm liên đội phó, đợi mãi, cuối cùng thì ngươi cũng tới. Qua vài ngày nữa là nơi này chuẩn bị đánh nhau tiếp rồi. Mẹ kiếp, đám bộ đội đặc chủng của Đế quốc gần đây lại giở trò, tiêu diệt một trạm hậu cần tiền tiêu của chúng ta, tính cả nhân viên bàn giấy và vệ binh thì ch.ết hơn hai trăm người. Bây giờ đại quân hai bên đều đang tập kết, nếu có thể đánh một đường về phía tây Catho thì chúng ta có thể chia cắt Đế quốc quân thành hai khối. Chính vì thế cấp trên ra lệnh trinh sát doanh chúng tá phải thăm dò thật rõ động tĩnh và tình huống của địch, tiện thể xử lý vài bộ chỉ huy địch, đả kích sĩ khí của bọn chúng một chút. "
Diệt một cái bộ chỉ huy đã là quá khó rồi, lại còn đòi hai ba cái, gã nào ra lệnh mà dở hơi vậy. Những bộ chỉ huy đều không gần tiền tuyến, lại có trọng binh bảo vệ, xung quanh cũng chẳng thiếu quân địch đóng trại. Tiêu diệt bộ chỉ huy, nói nghe thì dễ lắm!. " Mập mạp thầm tính toán trong lòng.
"Doanh chúng ta là doanh trinh sát đặc chủng duy nhất của toàn Liên bang, là nòng cốt xây dựng Sư đoàn 16. Quân bộ cũng đã vài lần muốn triệt tiêu cách xây dựng này, nhưng mà doanh chúng ta từ cuộc chiến tranh giành độc lập tới nay vẫn là anh hùng doanh nên vẫn không bị triệt tiêu. Mấy đại đội robot của liên đội trinh sát và doanh bộ đội đặc chủng của sư đoàn từ lâu đã không thích chúng ta. Liên đội trinh sát cảm thấy công việc của họ và chúng ta đều như nhau, nhưng trang bị và đãi ngộ của chúng ta lại tốt hơn bọn họ. Doanh bộ đội đặc chủng thì vẫn hận chúng ta cản đường bọn chúng, các sư đoàn thiết giáp khác vẫn lấy doanh bộ đội đặc chủng làm nòng cốt xây dựng, chỉ có Sư đoàn 16 chúng ta bởi vì có doanh trinh sát đặc chủng làm nòng cốt cho nên biên chế của lính đặc chủng vẫn chỉ có một doanh, nếu có thể vượt qua chúng ta, doanh bộ đội đặc chủng bọn họ có thể được thăng cấp lên binh đoàn. Phi, thật đúng là cái đám ngu ngốc không biết trời cao đất dày là gì. "
Cái gã Rashid này hoàn toàn chẳng có giác ngộ của một sĩ quan gì cả, nói chuyện vừa được vài phút đã đem toàn bộ tình huống của doanh trinh sát đặc chủng nói hết cho mập mạp, cả một đống thông tin ấp tới khiến mập mạp chóng hết cả mặt.
Hai ngươi đang nói chuyện thì đã tới nơi đóng quân của liên đội 1, nơi đóng quân này cũng không lớn, gồm vài chiếc lều lớn và hai sân huấn luyện tạo thành, khắp nơi trong doanh trại là các loại robot và ôtô, thậm chí còn có vài chiếc máy bay chiến đấu nữa. Ở cửa lớn của doanh trại đang có ba gã trung đội trưởng đứng chờ. Mập mạp vừa muốn theo Rosetta vào cửa thì bị hắn cản lại.
Rashid cười một cách kì quái, nói: "Chúng ta là lính trinh sát đặc chủng, có một số quy củ ngươi phải biết, ngươi là liên đội phó do cấp trên phân tới, khi lên chiến trường sinh mệnh của các anh em đều giao vào tay hai chúng ta, một tướng vô năng hại ch.ết ba quân, phải qua ba của là không tránh được đâu. Người anh em, tha lỗi nhé. " Hắn nói xong liền để Điền Hành Kiện ở trước cửa, chạy tới chỗ ba gã trung đội trưởng.
"Mẹ kiếp, cái gã liên đội trưởng hỗn đản này trở mặt còn nhanh hơn lật sách. " Mập mạp cảm thấy đau đầu, quan hệ với cái đám này, sử dụng miệng lưỡi là vô dụng, chỉ khi được bọn họ thừa nhận thực lực thì mới nhận được sự tôn trọng của những người này.
"Được rồi, hôm nay ta đành liều mình bồi tiếp. Mau nói đề mục ra đi. " Nếu người ta đã không để cho còn mặt mũi thì cũng không cần phải giấu diếm, có bao nhiêu bản lãnh hôm nay đều lôi ra hết, nếu không qua được cửa này thì sau này đến thời khắc mấu chốt thì người đầu tiên bị vứt bỏ sẽ chính là hắn mà thôi.
Đứng ở phía trước là một trung đội trưởng da đen đang cười hắc hắc, lộ ra một hàm răng trắng bóc, nói: "Xin thay mặt các anh em lĩnh giáo kỹ thuật chiến đấu tay không của liên đội phó. " Nói xong, hắn liền tiến lên phía trước, cởi phăng áo ngoài, để lộ ra một thân thể cường tráng, màu da đen bóng khiến hắn trông như được đúc từ thép ra vậy.
Điền Hành Kiện đi tới trước mặt gã trung đội trưởng, nhéo thử cánh tay cứng như sắt đá của y, cả kinh nói: "Sức bộc phát của ngươi nhất định là rất mạnh. " Anh chàng da đen đó nghe vậy thì cười hắc hắc nói: "Liên đội phó cần phải cẩn thận nắm đấm phải của ta đó, lực đánh của cánh tay này là 500 kg, đánh vào trên người thì chẳng hay ho gì đâu. "
Mập mạp nghe xong thì thầm than, hỏi: "Vậy khả năng chịu đòn của ngươi chắc cũng rất mạnh phải không? " Gã trung đội trưởng da đen lại cười gật đầu.
"Bốp! " Mập mạp bật mạnh lên, xoay người tung ra một cước thẳng vào đầu đối phương. Chỉ thấy gã da đen đó bị đá tung lên trời, người quay một vòng 360 độ rồi té xuống đất như một cái bao cát, lập tức hôn mê.
Mập mạp vỗ vỗ ống quần, vẻ mặt giả ngốc tươi cười nói: "Phản ứng hơi chậm rồi. "
Mặc dù tương đối hèn hạ, nhưng đây cũng là một trong những kỹ thuật đánh tay không, cũng không bị tính là phạm quy. Hơn nữa, trung đội trưởng Barack này là người có kỹ thuật chiến đấu tay không hạng nhất của toàn doanh trinh sát đặc chủng, chưa từng có ai có thể một chiêu đánh bại hắn, dù là đánh lén cũng chưa từng có! Huống hồ, mọi người đều biết, phản ứng của Barack tuyệt đối không chậm. Chỉ có điều mập mạp quá nhanh, hơn nữa vẻ mặt của hắn lại quá có tính lừa gạt.
Xem ra,cái gã mập mạp hèn mọn này cũng không dễ bị bắt nạt như tưởng tượng, thậm chí có một số người nghĩ đến cảnh cái gã tiếu lý tàng đao này sẽ trở thành cấp trên của mình thì trống ngực đập thình thịch.
Hai binh lính chạy tới, khiêng trung đội trưởng Barack đang hôn mê xuống. Rashid và hai trung đội trưởng còn lại nhìn nhau, xem ra gã liên đội phó mập mạp mới tới này không hề vô dụng chút nào.
"Ha ha, không ngờ thân thủ của chú em lại tốt như vậy! Cú đá đó vừa nhanh vừa chuẩn vừa hiểm. Chỉ chừng này thôi cũng đủ để chú em qua cửa rồi! “ Rashid trầm mặc một chút rồi lại cười ha ha ngay, xem ra tốc độ đổi sắc mặt của gã này thật đúng là không gì sánh bằng.
"Đi tiếp nào, chúng ta tới trường bắn, hãy cho đám không biết trời cao đất dày kia xem tài bắn súng của ngươi đi, cho bọn chúng biết súng phải chơi như thế nào. ".
Vốn muốn cho mập mạp một cái hạ mã uy, kết quả là bị mập mạp một cước đá ngã, mặc dù không phải là thâm cừu đại hận nhưng cũng làm cho Rashid thấy mất mặt, trong hai mục thi sau nhất định phải thắng dược một trận, không thể để cho mập mạp còn chưa vào cửa đã có thể coi thường doanh trinh sát đặc chủng được.
Ở trường bắn ngoài trời có để sẵn hai cái bàn, trên đó để rất nhiều các linh kiện súng ống, còn ở cách đó hai trăm mét là hai cái bia bắn đường kính chỉ khoảng ba mươi cm, đứng từ đây nhìn hồng tâm của bia cơ hồ chỉ lớn bằng hạt vừng.
Lần này bước ra là một hạ sĩ tiểu đội trưởng vóc người thấp bé. Quy tắc của trận đấu rất đơn giản, trên bàn là linh kiện của năm loại súng được trộn lung tung, người tham gia phải lắp ráp lại rồi dùng năm khẩu súng đó bắn năm phát, ai lắp nhanh nhất, bắn chuẩn nhất là thắng.
Người được phái ra đấu với mập mạp là người đạt hạng nhất trong hội thao của sư đoàn thiết giáp số 16, tiểu đội trưởng tiểu đội 1 Torik.
Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu. Torik sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể, ở lĩnh vực này, hắn tự tin rằng không ai có thể nhanh chuẩn hơn hắn. Khi hắn sắp lắp ráp xong khẩu súng thứ ba thì bên tai đột nhiên vang lên năm tiếng súng. "Không có khả năng! ! " Torik kinh ngạc ngẩng đầu lên, ở bên cạnh mập mạp bắn xong phát súng cuối cùng vừa đặt lại súng lên bàn .
Từ xa truyền đến tiếng hô kinh ngạc của trọng tài: "Năm phát trúng tâm, năm mươi điểm!"
Toàn liên đội 1 hít vào một hơi khí lạnh, cái tên mập này có phải là người không vậy?
Rashid cảm thấy hơi chán nản, phần thi còn lại thì chắc cũng thua đến chín phần rồi, thật là một tên biến thái! Nhưng khi nghĩ đến việc mập mạp sau này sẽ cùng chiến đấu với mình, hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn, không biết cái tên mập mạp này còn có năng lực gì nữa đây chứ.
Hắn trừng với đám binh lính, quát: "Mẹ kiếp, tản ra xem nào. " Quay đầu lại, hắn đã lại cười tươi như hoa, nói: "Trình độ của chú em không ngờ lại cao như vậy, ông anh này cũng đành nhận thua thôi! "
Đột nhiên có một tiếng nói từ phía sau truyền đến: "Cái bản lãnh cùi bắp này của các ngươi cũng đừng lôi ra làm gì cho mất mặt. Phần thi robot chiến đấu này để doanh đặc chủng bọn ta tới giúp cho. "
Rashid và Điền Hành Kiện sắc mặt đồng thời biến đổi, quay đầu nhìn lại thì thấy một trung tá cao to anh tuấn mang theo một nhóm người đi tới, đi theo phía sau gã trung tá là một người quen của mập mạp.
Đó chính là cô nàng Elise vừa bị mập mập đùa giỡn, giờ đang nhìn hắn đầy vẻ tức giận.