Chương 14
“Quý – Minh – Hiên.”
Thẩm Mặc tựa vào cửa sổ, nhìn ra cảnh biển rộng lớn bên ngoài, vô thức lẩm bẩm cái tên này. Vết bỏng trên tay cậu chỉ còn hơi hồng hồng, không có gì nguy hiểm nữa. Cậu cúi đầu nhìn tay mình chằm chằm, sau đó lặng lẽ nắm chặt lại.
Cậu từng nắm được trái tim người nọ trong tay, nhưng cuối cùng vẫn buông ra.
Năm đó sau khi bị ngã cầu thang, Thẩm Mặc được bảo vệ đưa đến bệnh viện – may là cậu không bị thương nặng, chỉ bị chấn động não nhẹ. Cậu hôn mê vài ngày, ký ức trở thành một đám bùi nhùi, tuy nhớ lại được sự kiện bị bắt cóc nhưng lại quên sạch nửa năm vừa qua.
Mà Quý Minh Hiên… cũng thực sự trở thành người xa lạ.
Sau đó là mùa mưa, ngày nào trời cũng mưa tầm tã. Thẩm Mặc ghé vào cửa sổ nhìn dòng xe qua lại, nhận ra có một chiếc xe màu đen thường xuyên đỗ dưới cổng nhà mình Có khi nó chỉ dừng lại một chút rồi đi, có khi lại ở qua đêm.
Người trên xe chưa từng bước xuống.
Có lần Thẩm Mặc xuống tầng đổ rác, thấy xa xa cửa chiếc xe kia mở, một người đàn ông mặc vest bước xuống. Hôm đó trời lắc rắc mưa, người nọ lại không mang ô, chỉ đứng đó nhìn cậu qua màn mưa.
Thẩm Mặc dừng lại, cảm thấy bóng hình kia có phần quen thuộc. Nhưng mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng cậu không bước ra, chỉ xoay người về nhà.
Đêm đó trời vẫn tí tách mưa không ngừng, đến sáng hôm sau, Thẩm Mặc thấy chiếc xe kia đã rời đi.
Rồi không bao giờ đến nữa.
Không bao lâu sau là đến kỳ nộp tiền thuê nhà, vì không trả nổi nên Thẩm Mặc bị đuổi ra ngoài, chỉ có thể ở tạm trong một nhà nghỉ nhỏ. Tiền tích cóp càng ngày càng vơi đi, tay phải của cậu lại không thể vẽ, nhất thời không biết kiếm tiền kiểu gì. Khi cậu sắp phải dọn ra đường sống thì ngài Quý từng đến thăm cậu ở bệnh viện kia lại xuất hiện.
Quý Minh Hiên ném cho cậu một bản hợp đồng.
Thực ra lúc ấy Thẩm Mặc vẫn chưa đến nỗi phải uống gió mà sống – nhưng cậu vẫn nhớ ngài Quý là ân nhân cứu mạng của cậu, còn trả hết tiền thuốc men khi cậu còn ở bệnh viện. Số tiền ấy cậu không trả nổi, mà nếu ngài Quý muốn đảm bảo cho hạnh phúc của em gái mình bằng cách này thì cũng được thôi, cậu sẽ phối hợp.
Sau khi ký hợp đồng, Thẩm Mặc liền dọn vào nhà của Quý Minh Hiên. Lần đầu hai người lên giường, vì qua căng thẳng nên cậu cứ nằm đơ ra như cá ch.ết, anh lại không nói gì, làm xong liền ra khỏi phòng. Ngài Quý thân kinh bách chiến như thế nhất định là đã coi thường mình rồi – Thẩm Mặc nghĩ bụng.
Hôm sau, Quý Minh Hiên bảo thư ký đi mua một đôi nhẫn tình nhân.
Thẩm Mặc ngẩn ra, không biết có nên đeo hay không. Quý Minh Hiên tự tay lồng chiếc nhẫn vào ngón vô danh của cậu, không bận tâm nói: “Đã diễn thì phải diễn cho đủ bộ.”
Ba năm sau đó, hai người vẫn mang cùng một kiểu nhẫn, chưa bao giờ tháo xuống.
Giờ đây đã khác – tay trái Thẩm Mặc trống rỗng, mà Quý Minh Hiên…
Anh đã có vợ hiền con ngoan rồi.
Nếu năm đó cậu đến khu biệt thự Cẩm Tú sớm hơn một chút, thấy phòng sách đầy tranh kia sớm hơn một chút, có phải tất thảy sẽ khác đi không?
Thẩm Mặc thở dài, buông lỏng nắm tay ra. Có lẽ số phận chính là như thế, cậu luôn yêu đúng người vào sai thời điểm và ngược lại.
Trong đêm khuya yên tĩnh, đảo S vẫn náo nhiệt mà xinh đẹp như vậy. Thẩm Mặc vốn định chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng giờ thì có lẽ cậu không còn tâm trạng nữa rồi.
—
Sáng hôm sau, Thẩm Mặc lên mạng đặt vé về nước. Đang online thì có người gõ cửa phòng cậu. Cậu vẫn mặc đồ ngủ, nên vội vàng chạy vào thay đồ rồi ra mở cửa.
Người bên ngoài là Quý Minh Hiên. Anh đã sửa soạn xong xuôi, thấy cậu liền hỏi: “Tay em sao rồi?”
Thẩm Mặc ngẩn ra – khi tỉnh lại thì cậu thấy mình đã giơ tay ra trước mặt anh tự bao giờ.
Quý Minh Hiên cầm tay cậu, lật qua lật lại, sau khi xác định vết bỏng chỉ còn màu hồng thì mới yên tâm: “Cũng ổn rồi, hôm nay bôi thuốc 2 lần nữa là được.”
Cậu vâng một tiếng.
Anh lại hỏi: “Hôm nay em có bận không?”
Thẩm Mặc nghĩ anh lại hẹn mình ăn cơm nên đành kiếm cớ từ chối: “Sáng em ở phòng vẽ tranh, chiều thì đi dạo bãi biển một chút.”
“Thế là không bận đúng không.” Quý Minh Hiên gật gật đầu: “Giúp tôi một việc nhé.” Anh thò tay ra phía sau, lôi một đứa trẻ tóc đen mắt đen đến trước mặt cậu.
Hôm nay Quý Ninh mặc đồ bóng chày, trên đầu còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, trông cực hoạt bát đáng yêu. Bé thấy Thẩm Mặc liền toét miệng ra cười: “Cháu chào chú ạ~”
Trái tim Thẩm Mặc lập tức nhũn ra, vội chào lại bé: “Sao cháu dậy sớm thế?”
Quý Ninh ngẩng lên, nhìn ba mình bằng cặp mắt cún con.
Quý Minh Hiên nhấc tay nhìn đồng hồ: “Hôm nay tôi phải gặp đối tác, 10 phút nữa sẽ khởi hành.” Rồi nói với cậu: “Trông Quý Ninh giúp tôi một lúc.”
“… Hả?” Thẩm Mặc nghĩ mình nghe nhầm, mãi sau mới phản ứng được: “Nhưng em đâu biết trông…”
Ngài Quý sao có thể cho phép người khác từ chối mình được, lập tức nói: “Có người trông trẻ ở đây, em chỉ cần đứng một bên nhìn là được.” Rồi xoa xoa đầu Quý Ninh.
Thằng bé liền nắm lấy tay Thẩm Mặc, đôi mắt mở to, mềm mại nói: “Chú ơi, chú chơi với cháu nha~”
Cực kỳ ngoan luôn.
Sao Thẩm Mặc có thể hất tay thằng bé ra được? Cậu còn đang do dự, Quý Minh Hiên đã một tay dắt Quý Ninh một tay lôi cậu ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đến chỗ của tôi đi, ở đấy tiện nghi hơn, có gì thì có thể gọi người trông trẻ. Bây giờ tôi phải ra biển, đến chiều tối mới về, vừa lúc có thể ăn cơm cùng nhau.”
Tuy anh đi không nhanh, nhưng dù sao cũng là tốc độ của người trưởng thành, Thẩm Mặc sợ Quý Ninh không theo kịp sẽ bị ngã nên vội vàng đóng cửa đuổi theo.
Mỗi tay Quý Ninh nắm tay một người, lạch bạch đi giữa Thẩm Mặc và Quý Minh Hiên, nhìn vui vẻ cực kỳ.
Anh quay lại nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên, bước chân cũng chậm lại: “Có việc gấp thì gọi cho tôi, Quý Ninh biết số, đúng không con?”
Bé liền nói dõng dạc bằng tiếng Anh.
Quý Minh Hiên cười: “Nói chuyện với chú thì phải dùng tiếng Trung.”
Bé nhìn Thẩm Mặc một lúc, ngực ưỡn lên, kéo dài giọng: “A —”
Giọng nói trẻ con non nớt làm Thẩm Mặc không nhịn được cười phá lên – cậu bắt đầu thấy việc trông bé con này một ngày có vẻ không tệ rồi đấy.
Phòng của Quý Minh Hiên nằm ở một tầng khác – một phòng có ba gian, phòng khách siêu rộng kèm theo sân phơi quần áo. Nội thất trong phòng không xa hoa nhưng lại vô cùng tinh xảo, mỗi chi tiết đều được tỉ mỉ tạo thành. Còn cảnh biển ngoài cửa sổ… đương nhiên là hơn đứt phòng của cậu rồi.
Người trông trẻ của Quý Ninh chính là người phụ nữ trung niên Thẩm Mặc gặp hôm qua, nhìn rất cẩn thận chững chạc, lại không nói nhiều lắm – thấy cậu đến thì chỉ lễ phép gật một cái.
Quý Minh Hiên đang vội, chỉ kịp nói với chị vài câu rồi quay sang cậu: “Quý Ninh bị chiều quá sinh hư, nó mà có phá phách quá thì em cứ thẳng tay trừng trị nhé.”
Thẩm Mặc chỉ ậm ừ.
Quý Minh Hiên vừa đi, Quý Ninh đã như chim sổ lồng, lập tức cởi giày ra rồi nhảy thẳng lên sô pha. Lúc này Thẩm Mặc mới hiểu vì sao anh lại nói là đầy đủ hơn – hóa ra là vì trên ghế tràn ngập đồ chơi cho trẻ con.
Trừ một ít đồ ăn ra, trong phòng không hề có dấu vết của phụ nữ.
Người trông trẻ của Quý Ninh họ Trần, Thẩm Mặc liền gọi người ta một tiếng chị: “Vợ ngài Quý đâu hở chị? Cô ấy không đến đây sao?”
Miệng chị Trần rất kín, chỉ nói: “Ngài Quý đến đây để bàn chuyện làm ăn, chỉ dẫn cậu chủ theo.”
Thẩm Mặc không hỏi nổi nữa.
Quý Ninh đang nằm sấp trên sô pha ở bên kia, giơ rô bốt transformer lên vẫy vẫy cậu: “Chú đến đây đi~”
Thẩm Mặc vô thức nở nụ cười, vội đến chơi cùng bé. Cậu nhớ hồi trước mình cũng thích transformer lắm, không ngờ qua nhiều năm như thế, trẻ con bây giờ vẫn thích loại đồ chơi này.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Quý Ninh ngoan ngoãn nghe lời, còn có chị Trần bên cạnh, thành ra Thẩm Mặc cũng không mất công lắm.
Đến giữa trưa, phục vụ phòng mang đồ ăn lên. Quý Ninh đã có thể tự ăn, nhưng chưa dùng đũa được mà chỉ dùng thìa. Hình như bé rất thích món trứng hấp trên bàn, liền vươn tay xúc một muỗng lớn, nhưng không để vào bát mình mà giơ đến bên miệng Thẩm Mặc.
Cậu ngạc nhiên.
Ánh mắt đen láy của bé nhìn cậu: “Chú ăn ăn ~!”
Thẩm Mặc thụ sủng nhược kinh, vội ăn một miếng hết sạch. Trứng vẫn còn nóng, ăn vào miệng rồi, đến lồng ngực cậu cũng dần nóng lên.
Lúc này Quý Ninh mới hài lòng, vui vẻ ăn mấy món khác. Cuối cùng bé ăn được gần nửa bát cơm, còn nhiều hơn bình thường nữa. Chị Trần nói đó là vì thằng bé thích cậu, cậu nghe thế thì chỉ cười cười.
Quý Ninh có thói quen ngủ trưa, đến đầu giờ chiều cứ ngáp liên tục. Tối qua Thẩm Mặc ngủ không ngon nên cũng hơi mệt, liền ôm bé vào phòng đi ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, khi hai người tỉnh lại thì đã là hơn ba giờ chiều. Chị Trần pha sữa cho Quý Ninh, bé ôm bình sữa tu ừng ực rồi hãnh diện giơ cái bình trống không lên khoe Thẩm Mặc, làm cậu xoa xoa đầu bé khen ngợi một hồi.
Quen hơi Thẩm Mặc rồi, Quý Ninh mới lộ ra một ít tính tình tiểu thiếu gia, nằm lỳ trên giường không chịu đi giày. Cậu dỗ dành nửa ngày, bé mới nằm sấp lên lưng cậu, nói nhỏ bên tai: “Chú, cháu muốn chơi game.”
Thẩm Mặc thấy buồn cười: “Chơi cái gì? Để chú chơi cùng cháu.”
Mặt mày Quý Ninh rạng rỡ hẳn lên, lăn một vòng đến đầu giường, sờ soạng lung tung dưới gối. Thẩm Mặc cứ nghĩ là bé đang tìm transformer, không ngờ thứ bé lấy ra lại là một cái điện thoại cũ.
Loại di động này giờ đã lỗi mốt rồi, nhưng Thẩm Mặc nhớ khi nó mới được đưa ra thị trường mấy năm trước, Quý Minh Hiên cũng có một cái thế này. Nghĩ một chút, cậu liền hiểu ra: “Là di động của ba cháu?”
“Vâng.” Quý Ninh gật đầu: “Chú mở giúp cháu đi~”
Thẩm Mặc không ngờ trẻ con bé thế mà cũng thích chơi game trên máy, cảm thấy không ổn lắm. Nhưng khi thấy ánh mắt cún con đầy mong chờ của bé, cậu lại không nỡ cự tuyệt: “Chỉ được chơi một lúc thôi nhé… Mười phút đấy.”
Quý Ninh chỉ để ý đến cái máy: “Nhanh lên chú ơi~”
Thẩm Mặc liền mở cho bé.
Trong di động vẫn còn rất nhiều thứ, giống như người thường hay giữ lại máy đã dùng để làm dự bị. Thẩm Mặc thấy lạ – Quý Minh Hiên nghèo túng như thế từ bao giờ vậy?
Thẩm Mặc không muốn xen vào việc riêng tư của anh, nên không dám ấn lung tung.
Nhưng Quý Ninh thì không nghĩ nhiều thế, nhào lên cướp lấy cái điện thoại rồi nằm lăn ra chơi. Nhìn dáng vẻ thế này chắc bé cũng dùng quen rồi, chẳng mấy chốc đã mở ra một đống phần mềm. Thẩm Mặc thấy rất nhiều thư mục rỗng – hẳn là đã được dọn dẹp rồi – không hiểu sao lại thở phào ra.
Trò Quý Ninh chơi là khám phá mê cung – cậu chẳng thấy nó thú vị chút nào, nhưng bé thì lại thích mê.
Mười phút sau, Thẩm Mặc cứng rắn thu điện thoại, bé vẫn chưa chơi đủ, liền nằm bò lên người cậu làm nũng. Nhớ đến lời Quý Minh Hiên nói, cậu không chiều theo bé nữa, đóng từng ứng dụng trong máy vào một. Đến mục tin nhắn, cậu thoáng thấy tên mình trong đó.
Trái tim Thẩm Mặc nhảy thót lên, vô thức nhấn vào. Tin nhắn trong đó cũng đã bị xóa đi hết, chỉ còn lại tên của cậu.
Trong trí nhớ của cậu, Quý Minh Hiên rất ít khi nhắn tin, nhưng trong hộp thư lại có mấy chục cái tin nhắn gửi cho cậu, ngày gửi đều là ngày nào đó vào bốn năm trước, trải dài từ sáng đến chiều.
Xem từng cái một, mắt Thẩm Mặc dần nhòe đi.
“Thẩm Mặc, em đang ở đâu?”
“Em đi cùng Chu Dương sao?”
“Về đi.”
“Thẩm Mặc, về đi mà.”
“Ở lại.”
“… Ở lại bên tôi.”