Chương 18: Thức ăn và giảm béo

Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Khung cảnh cực kỳ tĩnh lặng, Lý Viện Viện sờ sờ bụng, nghĩ rằng nếu đã là sự hiểu lầm do chính mình gây ra, vậy cô phải tự mình giải quyết mới được. Ngay sau đó, Lý Viện Viện nắn nắn phần thịt trên bụng, bóp lấy nó rung lên mấy lần:


“Bác trai, đây là thịt. Không có đứa bé. Bác hiểu lầm rồi.”
Yến Thành Quốc ngớ người, Ông không dám tin nhìn Yến Tư Thành, dường như bị chấn kinh còn hơn cả ban nãy:
“Mày…” Ông nhất thời nghẹn cứng họng, “Mày mày…”


Một hồi chuông truyền đến từ chỗ cách sau lưng Lý Viện Viện không xa, là chiếc điện thoại di động mà vừa rồi Yến Thành Quốc lấy ra đánh trong cơn tức giận.


Lý Viện Viện lộp cà lộp cộp chạy qua, nhặt chiếc điện thoại lên phủi phủi bụi đất, thổi thổi, hai má căng phồng thành vòng cung tròn trịa, thổi xong, cô lại lộp cộp chạy đến trước mặt Yến Thành Quốc:
“Bác trai, điện thoại của người.”


Yến Thành Quốc nhìn Lý Viện Viện chằm chằm hồi lâu, mới trông giống như đang tiếp đón con dâu dâng trà, run rẩy nhận lấy chiếc di động.
“Được rồi…”


Ông cầm di động trong tay mặc cho nó đổ chuông, cũng không bắt điện thoại, tiếp tục quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới hệt như đang nhìn một thứ hiếm lạ.


available on google playdownload on app store


Lý Viện Viện duy trì vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh thản nhiên để ông quan sát. Mãi đến khi tiếng chuông đã ngừng một lúc lâu, sau đó lại reo lên lần nữa, Yến Thành Quốc mới bắt máy, xoay người sang chỗ khác.


Nụ cười trên gương mặt của Lý Viện Viện vẫn giữ nguyên độ cong, cho tới lúc Yến Thành Quốc và đầu dây điện thoại bên kia dường như phát sinh tranh chấp, ông vội vã móc chìa khóa xe, vừa đi về phía chiếc xe vừa quay đầu chỉ vào Yến Tư Thành, răn đe:
“Hôm nay bận, hôm khác lại tới sửa trị mày.”


Ông đóng sập cửa, trong nháy mắt liền lái đi.
Sau khi nhìn theo Yến Thành Quốc rời khỏi thật lâu, nét cười bên môi Lý Viện Viện mới giảm xuống một chút.


Cô cúi đầu, lôi lôi kéo kéo vạt áo của mình, kỳ thực cô cảm thấy hôm nay bản thân bị mất thể diện vô cùng, mặc dù quần áo bị rách đấy, mặc dù nút thắt bắn thẳng vào mặt trưởng bối đấy, ai ngờ còn bị coi là đang có thai…Lý Viện Viện khẽ thở dài.


“Đi thôi.” Cô ỉu xìu vẫy tay gọi Yến Tư Thành.


Yến Tư Thành lặng lẽ đuổi kịp, trên gương mặt vẫn còn lưu lại vết tích sưng vù do bị Yến Thành Quốc đánh, Lý Viện Viện thoáng nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác ngày hôm nay bọn họ đặc biệt thảm hại, nhưng muốn giải thích tại sao bây giờ chật vật như thế này, Lý Viện Viện không thể không hỏi một câu mấu chốt:


“Sao lại đánh nhau với người khác vậy?”
Hỏi là hỏi thế, nhưng Lý Viện Viện biết rõ, tuy rằng Yến Tư Thành tập võ từ nhỏ, tính tình lại hết sức trầm ổn, cách xử sự luôn rất đáng tin cậy, tuyệt đối sẽ không vô cớ gây chuyện, hắn làm như vậy, khẳng định có nguyên do của hắn.


Yến Tư Thành nghe xong câu hỏi, không trả lời, Lý Viện Viện chỉ nhìn hắn một chút:
“Anh không nói em đại khái cũng có thể đoán được.”
Chẳng qua là vài câu đồn đãi bình phẩm về cô bị Yến Tư Thành nghe thấy mà thôi. Lý Viện Viện thở dài:


“Sau này Tư Thành đừng làm vậy nữa, nói cho cùng đây không phải Đại Đường…Cho dù là Đại Đường, lúc nào cần ẩn nhẫn thì nên chịu khó ẩn nhẫn một chút.”
“Vâng.”


Giờ tý, qua mười một giờ đêm, cho dù là thế giới này, lượng người trên phố cũng đã ít đi rất nhiều. Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đi dọc theo con đường lớn ngẫu nhiên mới có một chiếc xe chạy qua, những gì còn lại chính là sự thanh tĩnh hiếm thấy của thế giới này.


Trông theo bóng lưng của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành hồi tưởng lại mọi chuyện trong ngày hôm nay, ánh mắt càng không thể tự chủ mà nhuốm lên một chút ấm áp.


Lý Viện Viện không biết, trong cái khoảnh khắc cô dang tay che chắn trước người hắn đó, trái tim Yến Tư Thành gần như mềm nhũn. Trước đây công chúa không phải không có cứu hắn, thời điểm hắn bị quý nhân quan lớn quấy rối, thời điểm hắn bị khách quý chế giễu, Lý Viện Viện đều luôn nói giúp cho hắn, nhưng chưa từng có lần nào giống với hiện tại, khiến hắn chấn động, khiến hắn…


Yến Tư Thành chợt dừng bước, hắn ấn chặt ngực trái của chính mình, nhịp đập kì lạ trong tim khiến hắn cảm thấy có chút không biết làm sao.
Giữa lúc đáy lòng hắn hỗn loạn, Lý Viện Viện đi đằng trước đột ngột dừng chân:
“Tư Thành.”
Cô nghiêm túc gọi hắn, sau đó quay đầu lại:


“Anh nói, có phải em trông hơi đẫy đà quá mức không?”
Yến Tư Thành ngẩn người, che giấu cảm xúc trong lòng, hắn vô thức gọi:
“Điện hạ.”


Hai chữ, giờ đây, dường như chỉ có như vậy, hắn mới có thể giữ vững được tâm trạng. Cho dù cách xưng hô này, lúc trước Lý Viện Viện đã ra lệnh không cho hắn sử dụng nữa.
Nhưng hiện tại Lý Viện Viện cũng không còn tâm tình sửa lỗi sai của Yến Tư Thành, cô mải mê nói:


“Trước kia em nghĩ rằng, em phải sống thật tốt trong thế giới này, chỉ cần cố gắng học hỏi tri thức của bọn họ, hiểu quy củ của bọn họ, thế là có thể sống vô cùng tốt rồi.” Đèn đường vẽ nên từng tia sáng khi mờ khi tỏ trên gương mặt cô, khiến người khác không dò được vui buồn, “Nhưng bây giờ xem ra, gầy, cũng là một loại học vấn và quy củ của bọn họ, em phải tuân theo mới đúng.”


“Điện hạ không nên tin lời kẻ khác mà tự coi nhẹ mình.”


“Không phải tự coi nhẹ mình.” Lý Viện Viện tiếp chuyện, “Em đi căn-tin ăn cơm, muốn xin thêm, bác đầu bếp sẽ tiện thể trêu em mấy câu, vào lớp, ngồi trúng cái ghế vốn bị hỏng, sẽ có bạn học cười bảo em ngồi hỏng nó, đến thư viện, đi giữa hai giá sách, người khác đều sẽ vô thức nhường lại không gian lớn nhất, còn hỏi em có thể đi lọt qua hay không. Đây căn bản đều là mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, em vốn cũng không giữ trong lòng, nhưng hôm nay còn xảy ra chuyện…” Lý Viện Viện day trán, thở dài liên tục, “bị cha của Tư Thành ngộ nhận là đang mang thai…”


Khuôn mặt của Yến Tư Thành bị đánh sưng đỏ giờ càng đỏ hơn, chẳng qua vì đứng dưới ánh đèn đường nên nhìn không rõ mà thôi.
“Việc này sẽ làm nhục danh dự, xem ra chuyện vóc dáng là em không thể không sửa lại rồi.”


Vì sự tình liên quan đến trong sạch, Lý Viện Viện bèn đưa ra quyết định cuối cùng:
“Bắt đầu ngay từ sáng mai, giảm thức ăn của em xuống phân nửa!”
“Điện hạ suy xét lại…”


“Tư Thành, anh cũng biết rõ em mà, nếu có chuyện gì tạo thành phiền nhiễu cho em, hoặc là em thay đổi nó, hoặc là em thay đổi chính mình. Trước đây em nói người nơi này tầm nhìn thiển cận, em có ý định thay đổi thẩm mỹ của bọn họ, không ngờ thiển cận thật sự lại chính là em, là em bảo thủ, suy nghĩ về mọi thứ đơn giản quá mức.”


Lý Viện Viện nói vô cùng kiên định, Yến Tư Thành im lặng rất lâu, sau đó chỉ nhẹ giọng bảo:
“Sáng mai anh làm chè trân châu( ) với hạt sen và sữa.”
Sống lưng Lý Viện Viện cứng đờ.
“A…” Cô cắn răng, “Giảm phân nửa.”


Lần thứ hai nói ra cụm từ này, Lý Viện Viện tức khắc tự cảm nhận được, cô xác thực suy nghĩ về mọi thứ quá mức đơn giản rồi.


Rạng sáng ngày hôm sau, tuy rằng Lý Viện Viện bày ra vẻ mặt đau khổ, nhưng cô quả thật chỉ ăn một nửa phần chè trân châu mà Yến Tư Thành nấu! Nhìn thức ăn còn thừa trong chén, Yến Tư Thành hơi ngẩn người, đến khi Lý Viện Viện vội vội vàng vàng chạy đi học, Yến Tư Thành mới cầm lấy cái chén nhỏ đựng phần chè dư, gói kín lại cất vào trong tủ lạnh, sau đó ấn tay lên cửa tủ, lo lắng trầm tư.


Lý Viện Viện đói bụng cả ngày, đến tối, cô đã bắt đầu suy xét một cách sâu sắc về vấn đề so sánh giữa “thay đổi thẩm mỹ của thế giới này” và “giảm béo”, rốt cuộc thì cái nào đơn giản hơn.


Tối hôm đó Yến Tư Thành đi huấn luyện ở câu lạc bộ vẫn chưa về, Lý Viện Viện đói tới mức phải ôm bụng, cả người lăn lộn trên ghế sofa. Lăn tới lộn lui mấy vòng, cuối cùng cô không nhịn được định bước qua mở cửa tủ lạnh, ngay lúc này điện thoại di động chợt đổ chuông, là Trương Nam gọi.


Vở kịch đã kết thúc, bữa cơm giải tán cũng ăn rồi, Trương Nam còn tìm cô làm gì nhỉ? Lý Viện Viện nghi hoặc:
“Alo?”
“Lý Viện Viện, mấy tháng tới cô có rảnh không?”
Lý Viện Viện ngơ ngác:
“Chắc là có.”


“Vở kịch lần trước của chúng ta được đoàn thể giáo sư khen ngợi, có giáo sư đặc biệt thích cô, vừa hay nhà trường cũng đang chuẩn bị lễ hội văn hóa cho sinh viên, trong lễ hội cũng phải diễn một vở kịch, giáo sư cho tôi tham gia diễn xuất rồi, còn bảo tôi tới hỏi cô một chút, có hứng thú nhận một vai trong vở hay không.”


Lý Viện Viện vịn cửa tủ lạnh, hỏi:
“Lần này là diễn vở gì vậy?”
“Khổng tước đông nam phi.”( )


Ánh mắt Lý Viện Viện sáng lên, mấy ngày nay đọc sách cô có xem qua, “Khổng tước đông nam phi” tên cũ là “Thê tử Tiêu Trọng Khanh”, lúc còn ở Đại Đường, Lý Viện Viện nhàn rỗi tới mức buồn chán cũng đã từng đọc bản nhạc phủ( ) này. Nhất thời, cô lại có loại văn tự vượt qua ngàn năm thời không, đem đến cho cô cảm giác kì dị khi có mối liên kết với con người hiện đại. Cô hứng khởi gật đầu:


“Câu chuyện này tôi biết tôi biết. Thế muốn tôi diễn ai?”
“Tiêu mẫu.” (Mẫu thân Tiêu Trọng Khanh)
“…” Lý Viện Viện có cảm giác đau dạ dày, “Lại là người phụ nữ độc ác à, hơn nữa còn là bậc nguyên lão…”


Trương Nam ở đầu dây điện thoại bên kia hình như đang khúc khích cười:
“Có nhận không?”
Lý Viện Viện suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:


“Được rồi, nhận. Tôi đoán lúc trước anh đã làm đạo diễn rồi, lần này nếu muốn tham gia diễn xuất khẳng định sẽ diễn vai chính, đến thời điểm tôi diễn mẹ ruột của anh, được trả thù riêng một tí, ngẫm lại vẫn còn thấy có chút kích động đây.”


“Tốt, vậy để tôi trở về báo lại với giáo sư.”
Trương Nam nói xong định cúp máy, Lý Viện Viện nhìn nhìn bàn tay đặt trên cửa tủ lạnh của mình, trước khi bản thân kịp nhận ra, cô đã buột miệng hỏi:
“Nghe nói, trước kia tôi từng thích anh, xin hỏi tại sao anh lại không thích tôi vậy?”


Đầu dây bên kia im lặng một hồi, giống như đang phải cân nhắc rất lâu, sau đó trả lời:
“Cảm thấy không thích hợp.”
Lý Viện Viện dẫn dắt từng bước:
“Là dáng người không thích hợp đúng không?”
“Cũng có nguyên nhân này…”


“Cảm ơn anh!” Lý Viện Viện thỏa mãn cúp điện thoại.
Cảm ơn hắn đã cho cô động lực buông tay khỏi cánh cửa tủ lạnh…
Khi Yến Tư Thành huấn luyện xong về tới nhà, Lý Viện Viện đã dựa theo cái ý nghĩ ‘ngủ say sẽ không đói’ mà nằm ngay đơ ở trên giường.


Nghe thấy tiếng đóng cửa, mắt cô nheo lại, hé ra một chút nhìn Yến Tư Thành:
“Tư Thành về tới rồi.”
“Đánh thức Điện…Đánh thức em sao?”
Lý Viện Viện lắc đầu:
“Anh cũng mau rửa ráy đi ngủ đi.”
Cô mơ mơ màng màng thì thầm:
“Ngủ rồi sẽ không đói bụng nữa.”


Yến Tư Thành thính tai, nghe rất rõ câu lẩm bẩm này của cô, hắn cau mày bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn thử, Lý Viện Viện không hề động tới thức ăn mà buổi chiều hắn đã làm sẵn trước khi đi, thậm chí cả chén chè nhỏ từ sáng sớm vẫn còn nguyên xi trong tủ.


Yến Tư Thành thò đầu nhìn Lý Viện Viện hơi co người nằm ngủ trên giường, chân mày càng nhíu chặt hơn.


Sáng hôm sau, Lý Viện Viện gần như bị mùi thơm của hoành thánh câu ra khỏi chăn. Cô ngồi thẳng dậy, tóc tai bù xù, đầu óc đình trệ, nhưng ánh mắt đã nhận ra tên gọi của tất cả thức ăn trên bàn trà:
“Hoành thánh thịt heo! Bánh bao hấp nước dùng( )! Cháo thịt nạc trứng muối!”


Lý Viện Viện trước tiên là hô to tên gọi của từng món. Yến Tư Thành ngồi ngay ngắn cạnh bàn trà:
“Viện Viện, mấy thứ này là anh mới mua. Nhân lúc còn nóng mau ăn thôi.”


Bao tử của Lý Viện Viện kêu to tới mức Yến Tư Thành cũng nghe thấy. Cô nhanh chóng nhảy xuống giường đi rửa mặt, song khi ngồi vào bàn, cô chỉ ăn một cái bánh bao hấp, nửa bát hoành thánh và một ít cháo nóng, sau đó liền bất động luôn rồi.
“No rồi?” Yến Tư Thành hỏi cô.
Lý Viện Viện lắc đầu.


Yến Tư Thành có phần dè dặt đẩy chén cháo về trước mặt Lý Viện Viện:
“Điện hạ có thể dùng thêm một ít mà.” Trong giọng điệu của hắn mang chút ý vị thỉnh cầu, ngay cả xưng hô cũng không tự chủ được mà gọi ra hai chữ Điện hạ.


Lý Viện Viện cắn răng chịu đựng một lát, cuối cùng chỉ nhét một cái bánh bao nhỏ vào trong miệng rồi nói:
“Không ăn nữa.”
Một bàn đồ ăn hoàn toàn vô hiệu khiến Yến Tư Thành trông càng lúc càng ưu sầu.
Ai, bé hư không ngoan ngoãn ăn cơm, người nào đó rầu muốn ch.ết…


Tác giả có lời muốn nói:
Đồ ăn và giảm béo không thể chiếm được cả đôi ╮(╯▽╰)╭


Nội dung Khổng tước đông nam phi: Năm Kiến An đời Hán mạt, tiểu lại phủ Lư Giang là Trọng Khanh có vợ họ Lưu, vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi, thề không tái giá. Bị nhà bức ép, nhảy xuống nước tự vẫn. Khanh nghe tin, cũng tự thắt cổ ở cây trước sân. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng ổ bên núi Hoa sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên tả bên hữu trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương. (theo Wikipedia và website Sài Môn Thi Đàn)






Truyện liên quan