Chương 8
‘Tôi sẽ chỉ cho mọi người phòng của mỗi người trước,’ Anna nói với Ruby, ‘và sau đó có thể cô sẽ muốn dùng trà trước khi cô đi xem phần còn lại của ngôi nhà?’
Có điều gì đó thực sự nồng hậu và tốt bụng và, uhm, giống như một bà mẹ ở Anna đã khiến thái độ cảnh giác ban đầu của Ruby tan chảy khi họ sải bước cùng nhau lên những bậc đá hoa, với hai cậu nhóc đi giữa họ.
Khi họ lên đến những bậc trên cùng và nhìn thấy cầu thang trải dài trước mắt họ, bọn trẻ quay sang Ruby một cách hào hứng.
Lắc đầu, cô bắt đầu, ‘Không – không chạy bên trong-’ Chỉ có Anna đang cười rạng rỡ với cô.
‘Đây là nhà của chúng, chúng có thể chạy nhảy nếu cô cho phép điều đó,’ bà bảo cô.
‘Tốt quá,’ Ruby bảo lũ trẻ, cảm thấy nhẹ nhõm bởi sự thấu hiểu của Anna về nhu cầu được xả hơi của hai cậu bé, và cả hai người phụ nữ quan sát chúng chạy dọc theo hành lang.
‘Ngắm nhìn chúng thật giống như đang nhìn thấy Sander khi cậu ta cũng ở tầm tuổi đó, ngoại trừ việc-’ Anna chợt ngừng lại, nụ cười của bà nhạt đi.
‘Ngoại trừ điều gì ạ?’ Ruby hỏi bà, cảnh giác một cách thận trọng trước bất kì lời chỉ trích nào có thể nhằm vào những cậu bé yêu quý của cô.
Như thể bà đoán được những gì Ruby đang nghĩ, Anna vỗ nhẹ lên tay Ruby.
‘Cô là một người mẹ tốt – ai cũng có thể nhìn ra điều đó. Lòng tốt và tình yêu của cô dành cho bọn trẻ được phản chiếu trong chính nụ cười của các con cô. Mẹ Sander đã không như vậy. Con cái đối với bà ta chỉ là một nghĩa vụ mà bà ta phải cam chịu, và tất cả chúng, đặc biệt là Sander, đã học được từ khi còn nhỏ rằng không được tìm đến mẹ của chúng vì tình yêu hay sự an ủi.’
Những lời thủ thỉ của Anna đã dựng lên một bức tranh trong đầu Ruby mà cô không hề muốn xem – một hình ảnh Sander nhỏ bé và bị tổn thương, một đứa trẻ với nỗi buồn trong đôi mắt của cậu, cô độc và đau khổ bởi thiếu vắng tình yêu thương từ mẹ mình.
Hai cậu nhóc chạy thi về phía họ, đặt dấu chấm hết cho bất kỳ lời tiết lộ thêm nào từ Anna về tuổi thơ của Sander, và sự cảm thông của Ruby dành cho đứa trẻ đã từng là Sander lập tức bị gạt sang một bên khi cô phát hiện ra rằng hai người họ sẽ dùng chung một căn phòng ngủ và một chiếc giường.
Vì lẽ gì mà cô lại cảm thấy mất hết can đảm và quá sợ hãi đến thế? Ruby tự hỏi mình sau đó, sau khi Anna đã giúp cô đặt bọn trẻ lên giường và cô đang ở trong bếp, uống một tách trà xanh mà Anna nhất định làm riêng cho cô. Sander đã chỉ rõ ra rằng cô phải chấp nhận là cuộc hôn nhân của họ bao gồm cả sự thân mật về mặt thể xác. Cả hai người họ thừa hiểu rằng cô muốn anh, và cô đã chịu đựng sự bẽ mặt mà điều đó mang đến cho cô, vậy thì còn điều gì khiến cô phải sợ hãi?
Đó là điểm yếu về tình cảm, Ruby thừa nhận. Điểm yếu nhục dục của cô về Sander sẽ ẩn chứa nguy cơ rằng cô có thể trở nên lệ thuộc về mặt ȶìиɦ ɖu͙ƈ vào anh, và nó đã đủ tệ rồi. Nếu cô cũng có điểm yếu về mặt tình cảm đối với anh thì liệu sau đó cô có thể không trở nên dựa dẫm về mặt cảm xúc vào anh hay không? Ý nghĩ đó nảy ra từ đâu vậy? Cô còn cách việc có bất cứ tình cảm nào với Sander cả triệu dặm, phải vậy không?
Xin phép cáo biệt Anna, Ruby giải thích rằng cô muốn lên lầu và kiểm tr.a xem bọn trẻ có đang ngủ hay không vì họ vừa để lại hai đứa trẻ, không muốn chúng tỉnh giấc đơn độc ở một nơi lạ lẫm.
Phòng ngủ của bọn trẻ, giống như căn phòng cô sắp chia sẻ với Sander, nhìn ra một cái sân nhỏ với một cái bể bơi như vô tận với mặt biển ở phía xa xa. Nhưng trong khi phòng ngủ của Sander có những tấm của kính trượt ra sân trong được bao quanh bởi cái bể bơi, phòng của bọn trẻ chỉ có một cánh cửa sổ - một đặc điểm an toàn mà cô vô cùng đồng ý. Những cánh cửa phòng ngủ bằng kính, một cái bể bơi, và hai đứa trẻ 5 tuổi hiếu động sẽ là một sự kết hợp gây nên nỗi bất an cho bất cứ người mẹ cẩn thận nào.
Cô không cần phải lo về hai đứa nhỏ. Chúng đều đang ngủ ngon lành, những khuôn mặt quay về phía nhau. Tình yêu dành cho chúng tràn ngập trong cô. Thế nhưng khi cô cúi xuống để hôn lên chúng, đó không phải là khuôn mặt của chúng mà những gì cô thấy là một đứa trẻ khác, một đứa bé với đôi mắt sẫm, rất giống với những đôi mắt của các con cô, đang chìm ngập trong tổn thương và tự ái đầy giận dữ. Đôi mắt của Sander. Giờ chúng vẫn luôn chất chứa sự phẫn nộ đó, khi đã trưởng thành, khi anh nhìn vào cô. Và nỗi đau nữa? Câu hỏi đó làm Ruby cau mày. Nỗi đau về mặt tình cảm không phải là thứ gì đó mà trước đây cô từng san sẻ với Sander. Nhưng những sự kiện mà một đứa trẻ trải qua khi nó lớn lên sẽ tác động đến nó trong suốt cuộc đời. Tận đáy lòng cô tin vào điều đó. Nếu cô không từng nếm trải điều đó cô sẽ không kiên quyết để Sander trở thành một phần trong đời của các con mình. Vậy thì điều gì đã gây nên nỗi đau cho Sander? Liệu nó có bị chôn giấu đâu đó sâu thẳm trong anh? Ở một vị trí nào đó ch.ết chóc và đau khổ mà không bao giờ có thể hàn gắn? Một vết thương chí mạng nhất đối với một đứa trẻ - đó là thiếu vắng tình yêu của chính mẹ của nó?
Bối rối bởi chính những suy nghĩ của mình, Ruby rời đi để lại các con đang ngủ. Cô thấy mệt mỏi và sẵn sàng lên giường của chính mình. Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp. Mệt mỏi và sẵn sàng lên giường ư? Sẵn sàng chia sẻ chiếc giường của Sander ư?
Ngôi nhà được trang hoàng tuyệt đẹp. Dãy phòng ngủ cho khách mà Anna đã dẫn Ruby đến xem, nơi mà cô ưu tiên để ngủ hơn, trông hiện đại một cách thanh lịch, những đường nét sắc sảo của đồ nội thất được làm mềm đi bằng những tấm rèm mềm mại, màu trắng lạnh lẽo và màu nâu sẫm được phá cách kết hợp với màu xanh biển Địa Trung Hải và màu xanh lơ của những họa tiết được trang trí trên những bức tường.
Từ phía căn phòng của bọn trẻ, Ruby sải bước về căn phòng mà cô đang chia sẻ cùng Sander – không phải vì cô muốn nhìn lại chiếc giường cỡ lớn và để trí tưởng tượng của cô chế nhạo mình bằng những hình ảnh về thứ mà họ sẽ chia sẻ ở đó, mà bởi vì cô cần phải dỡ đồ, Ruby tự nhủ một cách chắc chắn. Chỉ khi cô mở cánh cửa phòng những chiếc va ly đã từng ở đó đã biến mất, và từ phía phòng tắm kèm theo qua cánh cửa mở cô có thể ngửi thấy hương cam đặc trưng trong xà phòng tắm dành cho nam giới và nghe thấy tiếng nước chảy.
Có phải Sander đã dời hành lý của cô đi rồi? Hay là anh đã nói với Anna rằng anh không muốn chung phòng với cô? Một sự nhẹ nhõm đấu tranh với sự thất vọng về việc đảm bảo vai trò của cô là vợ anh. Cô quý Anna, nhưng cô không muốn người phụ nữ ấy nghĩ rằng Sander đang chối bỏ cô. Điều đó thật bẽ bàng. Nhục nhã hơn việc buộc phải nín nhịn trong câm lặng để không thốt ra những lời khao khát một người chồng có thể kích động cô trở thành một kẻ phóng đãng mà cô không thể kiểm soát nổi ư?
Ruby di chuyển một cách bồn chồn từ chân nọ sang chân kia, và rồi đông cứng khi cánh cửa phòng tắm mở ra hoàn toàn và Sander bước vào phòng ngủ.
Anh đã quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Cơ thể anh vẫn còn ẩm ướt sau khi tắm, và chiếc khăn tắm làm nổi bật thân hình rám nắng chữ V đàn ông của anh và chiều rộng của vai anh, thuôn hẹp xuống những múi cơ rắn chắc nơi ngực anh, cho đến cơ bụng phẳng lỳ của anh. Sự che chắn của mái tóc sẫm màu được chải mượt vẫn còn ẩm ướt trên da anh càng làm nổi bật vẻ nam tính khiến cho Ruby bị mắc bẫy trong sức quyến rũ gợi tình đó. Cô muốn quay đi khỏi anh. Cô muốn mình không nhớ đến, không cảm nhận, không quá dễ dàng và hoàn toàn bị hạ gục bởi nhu cầu mà chỉ nhìn anh cũng mang đến sức nóng âm ỉ. Nhưng cô không có được sự tự chủ đó. Thay vì xoa dịu cơn khát anh, những gì họ đã từng chia sẻ chỉ càng làm tăng ham muốn của cô với anh.
Ham muốn nhục dục dữ dội khiến cô hoang mang. Cô đã sống suốt sáu năm mà chưa từng thèm muốn sex, thế mà bây giờ chỉ nhìn và Sander là cô đã bị thiêu đột bởi thứ ham muốn lạ lẫm này – thứ dường như đang chiếm hữu cô. Chiếm hữu. Chỉ nghĩ đến từ đó cũng khiến cho tim cô đập hối hả, siết chặt những mạch máu đang phập phồng háo hức sâu trong cô.
Đó là lỗi của Ruby vì khiến cho anh muốn cô, Sander tự nói với chính mình. Chính cô, với cái miệng mềm mại và cái nhìn đói khát, với sự say mê, là người phải chịu trách nhiệm cho sự mất kiểm soát bản tính hoang dã trong nỗi khao khát được chiếm đoạt cô của anh. Vì cô mà anh cảm nhận cơn đau này, ham muốn khổ sở và thụ động đã giải phóng cho thứ gì đó trong anh mà anh vừa mới nhận ra rằng đó là một phần của chính anh.
Giống như một cơn bão hoang dại, một cơn lốc xoáy đe dọa sẽ cuốn họ vào những cánh tay đáng sợ của nó, Ruby có thể cảm nhận được sự cấp bách của đam mê được hòa quyện của họ. Sợ hãi lấp đầy cô. Cô không muốn điều này. Nó khiến cô cảm thấy xấu hổ và yếu đuối. Kéo cái nhìn chằm chằm ra khỏi cơ thể Sander, cô bắt đầu chạy về phía cánh cửa trong sự hoảng loạn một cách mù quáng. Nhưng Sander đã nhanh chân hơn, chạm đến cánh cửa trước cô, và sự thôi thúc trong cơn hoảng sợ đẩy cô vào cơ thể anh, và tác động của nó khiến cô bàng hoàng.
Những giọt nước mắt giận dữ - với chính cô, với anh, và với cả khao khát đến đau đớn đang nhấn chìm cô – dâng đầy trong mắt cô, và cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm và nện vào ngực anh một cách bất lực. Sander chộp lấy eo cô.
‘Tôi không muốn cảm thấy như thế này,’ cô khóc nấc lên một cách tuyệt vọng.
‘Nhưng em muốn. Em muốn điều này, và em muốn tôi,’ anh nói với cô, trước khi lấy đi những lời phủ nhận từ đôi môi cô bằng áp lực tàn nhẫn từ chính môi anh.
Mùi vị của cô giải phóng bên trong anh một kẻ đói khát mà anh không thể kiểm soát nổi. Sự mềm mại của đôi môi cô, âm thanh mà cô tạo ra khi anh hôn cô, cái cách mà cả cơ thể cô run bắn lên với anh vì ham muốn, đẩy anh đến một thứ cảm giác như điên dại, một sự khao khát, đến một nơi mà chẳng có gì khác tồn tại và đáng để bận tâm, nơi đem lại cho niềm khao khát của cô sự kiểm soát của anh để đáp ứng nó như thể đó là thứ mà anh được sinh ra vì nó.
Từng âm thanh mà cô tạo ra, từng cơn run rẩy thỏa mãn mà cơ thể cô gửi đến, từng chuyển động hối hả đáp lại động chạm của anh nài xin anh một cách câm lặng trở thành mục tiêu mà anh phải đặt đến – một bài sát hạch cho bản lĩnh nam nhi của anh mà anh phải vượt qua, để rồi anh sẽ luôn là người đàn ông duy nhất mà cô khao khát, khoái lạc của anh dành cho cô sẽ là sự thỏa mãn duy nhất có thể làm vừa lòng cô. Thứ gì đó ẩn trong làn da trắng mềm như lụa của cô khi anh tước bỏ quần áo cô khỏi nó đã khiến anh muốn chạm vào nó thêm nhiều lần nữa. Tay anh đã biết hình dáng và cấu tạo của bầu ngực cô, nhưng nhận thức ấy chỉ làm anh khao khát được nếm sức nặng mềm mại của chúng thêm nữa. Đôi môi và lưỡi và răng của anh có thể kích thích đôi nụ nhỏ sưng lên và tối sẫm với sự thỏa mãn trước đó, nhưng giờ anh muốn được tái tạo những khoái cảm ấy. Anh muốn lướt bàn tay trên vùng bụng phẳng lý của cô và cảm nhận cô uốn cong khi cô vật lộn để phủ nhận những tác động của những cái vuốt ve của anh, và rồi chịu thua trong trận chiến đó. Anh muốn tách đôi cặp đùi thon gọn của cô và cảm nhận chúng run lên, nghe tiếng gầm gữ khe khẽ trượt ra từ đôi môi cô, quan sát khi cô cố gắng và thất bại trong việc bắt đôi chân cô ngừng mở rộng sẵn sàng chào đón anh vào nơi riêng tư nữ tính của cô. Anh yêu cái cách mà những cánh môi mềm mại và được tạo nên đầy tinh tế của cô, được xếp nếp quá nghiêm túc, mở ra trước sự vuốt ve chậm rãi của những ngón tay anh, sự ẩm ướt của cô chờ đợi anh đầy háo hức.
Một tiếng thút thít kích động vì phản đối vạch ra sự bùng nổ của khao khát nguyên thủy từ cổ họng Ruby khi Sander đầu hàng nhu cầu của chính anh và di chuyển xuống phía dưới cô, để hôn vào vùng da thịt mềm mại bên trong đùi cô và rồi vuốt ve bằng đầu lưỡi của anh dọc theo chiều dài của thung lũng nữ tính mà những ngón tay điêu luyện của anh đã dễ dàng bóc tách cho những cái mơn trớn của anh.
Từng cơn sóng khoái cảm chạy đua nhau ập tới cô, đưa cô đến một mức hưởng thụ mà cô không thể với tới được như thể một tay bơi non nớt bị cuốn đi bởi thủy triều vào một vùng nước xoáy. Mỗi cái vuốt ve bằng lưỡi anh ở nơi nhạy cảm nhất của cô khiến cô chìm sâu hơn, cho tới khi khoái cảm của chính cô nhấn chìm cô, đẩy cô vào vòng xoáy của nó, đến khi những nhịp điệu mà nó tạo nên trong cô là tất cả những gì cô biết, những phản ứng của cô với nó bị kiềm chế và kiểm soát bởi cú ɭϊếʍƈ từ lưỡi Sander khi cuối cùng nó cũng lấp đầy cô và cô chìm đắm trong nó, trao tặng toàn bộ bản thân cô cho nó.
Sau đó, lấp đầy cô bằng vật khuấy động đau đớn của anh, cảm nhận sự khao khát của cô bùng nổ khi cơ thể cô chuyển động cùng anh, khuyến khích anh thực hiện cuộc tàn phá của mình, Sander nhận ra một cách rõ rệt, trong những giây phút trước khi anh gầm lên trong niềm hân hoan vì được giải phóng, rằng những gì anh đang làm không chỉ bẫy cô bằng nỗi khao khát anh mà còn đáp ứng chính ham muốn của anh đối với cô.