Chương 12
‘Cô ấy tỉnh lại rồi. Ruby, cô có nghe thấy chúng tôi không?
Tầm nhìn mờ mịt của cô đang dần trở nên rõ ràng và những đường nét lờ mờ của những bóng người mặc áo trắng phác họa lên hai y tá và một bác sĩ, cả ba người họ đều đang mỉm cười trấn an Ruby. Bệnh viện. Cô đang ở bệnh viện ư? Bất giác, cô bắt đầu hoảng sợ.
‘Mọi chuyện ổn rồi, Ruby. Cô vừa bị ngã một cú đau điếng, nhưng giờ thì cô ổn. Chúng tôi sẽ giữ cô lại để theo dõi một vài ngày, để cơ thể cô có thời gian phục hồi, và chúng tôi vừa tiến hành một vài xét nghiệm, thế nên chắc chắn cô sẽ cảm thấy chóng mặt và bối rối. Chỉ cần thư giãn thôi.’
Thư giãn! Ruby đặt tay cô lên mép tấm chăn màu trắng phẳng lỳ được kéo sát vào cơ thể cô.
‘Con của tôi?’ Cô hốt hoảng hỏi lại.
Cô ý tá đang đứng sát bên cô quay sang vị bác sĩ.
Cô đã mất con rồi. Cú ngã đó – giờ thì cô đã nhớ ra nó – đã giết ch.ết con cô rồi. Nỗi xót xa bủa vây cô. Cô đã bỏ rơi con mình. Cô đã không bảo vệ nó một cách chính đáng, khỏi cú ngã của cô cũng như khỏi sự chối bỏ của cha nó. Cô ch.ết lặng với nỗi đau đến phát khóc.
Cô y tá vỗ nhẹ vào tay cô. Vị bác sĩ mỉm cười với cô.
‘Đứa bé vẫn an toàn, Ruby ạ.’
Cô nhìn cả hai người họ trong ngờ vực.
‘Có phải ông đang nói với tôi không, thưa ông? Tôi thật sự đã mất con rồi, phải không?’
Vị bác sĩ quay lại nhìn vào cô y tá. ‘Tôi nghĩ chúng ta nên để Ruby tự mình kiểm chứng điều đó.’ Quay sang Ruby, ông nói với cô, ‘Y tá sẽ đưa cô đi kiểm tra, Ruby ạ, rồi sau đó cô có thể tự mắt nhìn thấy con cô tuyệt đối khỏe mạnh. Điều đó sẽ vượt quá những gì tôi có thể hứa hẹn với cô, nếu như cô cứ tiếp tục giày vò mình như thế.’
Một giờ sau, Ruby đã quay lại phòng bệnh, vẫn đang nhìn chăm chú trong niềm hạnh phúc xen lẫn kinh ngạc vào tấm ảnh mà cô nhận được – bức ảnh cho thấy khá rõ là con của cô thực sự an toàn.
‘Cả cô và con cô đều rất may mắn,’ cô y tá nói với cô khi quay lại một vài phút trước để kiểm tr.a lại cho cô. ‘Cô bị một vết thương nặng ở đầu, và khi cô được đưa vào bệnh viện ở Theopolis họ đã lo sợ rằng cục máu đông đang lớn dần. Điều đó đồng nghĩa với việc họ buộc phải chấm dứt thai kỳ của cô. Chồng cô đã không đồng ý. Anh ta đã thu xếp để cô được đưa tới đây, một bệnh viện ở Athen, và mời đến một chuyên gia từ Mỹ để điều trị cho cô. Chồng cô đã nói rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta và anh ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình nếu như cái thai của cô buộc phải phá bỏ.’
Sander đã nói như vậy ư? Ruby không biết phải nghĩ gì nữa.
‘Tôi dám chắc là anh ta sẽ sớm ở đây thôi,’ cô y tá tiếp tục. ‘Lúc đầu anh ta một mực đòi ở lại bệnh viện với cô, nhưng Giáo sư Smythson đã bảo anh ta về và nghỉ ngơi một chút khi cô bị cách li.’
Như thể được sắp đặt trước, cánh cửa phòng bệnh mở ra và Sander đang đứng đó. Cô y tá kín đáo rời khỏi phòng, để họ ở lại với nhau.
‘Bọn trẻ…’ Ruby bắt đầu đầy lo lắng.
‘Cả hai đứa đều biết chuyện em bị ngã và phải đến bệnh viện để được “khâu lại”. Bọn trẻ nhớ em, tất nhiên rồi, nhưng Anna đang cố hết sức để giữ chúng bận rộn.’
‘Cô y tá vừa mới nói với tôi rằng nhờ có anh mà tôi vẫn giữ được con của mình.’
‘Con của chúng ra,’ Sander lặng lẽ sửa lại.
Ruby không biết phải nói gì – hay nghĩ gì nữa – vì thế cơn xúc động của cô đã làm hộ cô cả hai việc đó. Những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt cô.
‘Ruby, đừng,’ Sander van vỉ, rời phía chân giường cô – nơi anh đứng nãy giờ, để đến bên và nắm tay cô, gạt những gọt nước mắt mà cô không còn cần đến nữa. ‘Khi anh chứng kiến cảnh em ngã xuống những bậc thang đó, anh hiểu ra rằng bất kể anh đã nói gì, hay nghĩ gì, thì sự thật luôn là anh yêu em. Anh nghĩ anh đã nhận ra điều đó vào cái đêm cuối cùng chúng ta ở Athen nhưng anh đã tự nhủ rằng việc xóa hết mọi nghi ngờ của anh đối với em phải là một quá trình lâu dài và thận trọng. Chính cái nhận thức rằng anh có thể đã mất em đã chỉ ra cho anh sự thật. Anh đã quá mù quáng về những gì là thực, đúng như em từng nói. Anh từng chỉ muốn tin và phải tin vào những điều tồi tệ nhất về em, và vì thế - vì sợ rằng anh đã yêu em và vì tính tự cao của anh – mà em và con chúng ta đã suýt mất mạng.’
‘Cú ngã chỉ là một tai nạn thôi.’
‘Một tai nạn xuất phát từ sự phủ nhận một cách mù quáng những gì em đang cố nói với anh. Em có thể tha thứ cho anh được không?’
‘Em yêu anh, Sander. Anh biết mà. Điều em mong muốn cho anh lúc này là tha thứ cho chính bản thân mình.’ Ruby ngước nhìn anh. ‘Và không chỉ tha thứ cho bản thân anh vì em.’ Có phải cô đã dám nói ra những gì cô luôn muốn nói không? Nếu cô không nắm lấy cơ hội này, cô sẽ phải hối hận, Ruby tự cảnh báo mình, vì lợi ích của Sander hơn là của chính cô.
‘Em biết mẹ anh đã làm anh tổn thương, Sander ạ.’
‘Mẹ anh chưa từng yêu bất cứ ai trong số bọn anh. Bọn anh chỉ là một nghĩa vụ mà bà ta phải chịu đựng – cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em trai và em gái anh và cả anh là cái giá mà bà ta phải đánh đổi cho sự giàu có của cha anh, cho việc sống một cuộc sống mà bà ta hằng mong ước – một cuộc sống với những cuộc vui phù phiếm và nông cạn, sống xa hoa bằng tiền của người khác. Lần duy nhất anh nhìn thấy bà ta là khi bà ta muốn bố anh đưa tiền cho bà. Không có khoảng trống nào trong trái tim bà ta cho bọn anh, cũng như nguyện vọng giữ chỗ cho bọn anh ở đó.
Trái tim Ruby đau đớn vì thương hại anh.
‘Đó không phải là lỗi của anh khi bà ta chối bỏ anh, Sander ạ. Lỗi là ở bà ta, không phải ở anh.’
Cái nắm tay của anh siết chặt một cách dữ dội.
‘Anh đoán là anh đã luôn mất lòng tin vào phụ nữ - có thể đó là hậu quả của mối quan hệ giữa anh với mẹ mình. Khi anh nhìn thấy em ở hộp đêm ấy anh đã thấy em trong hình ảnh của mẹ anh. Anh không muốn nhìn sâu hơn vào bên trong lớp vỏ ấy nữa. Anh tin là về sau một phần trong anh đã nhận ra khi đó em quá vô tội và yếu đuối, nhưng anh kiên quyết phủ nhận điều đó. Anh đã lợi dụng em như một phương tiện để giải tỏa cơn phẫn nộ của anh với ông mình. Cách hành xử của anh thật không thể tha thứ.’
‘Không.’ Ruby lắc đầu. ‘Trong hoàn cảnh đó nó thể được thông cảm. Nếu em là cô gái làng chơi đầy kinh nghiệm mà anh nghĩ, em đoán là em đáng lẽ phải nhận ra thứ gì đó đằng sau nỗi ham muốn đang điều khiển anh. Cả hai chúng ta đều có lỗi, Sander ạ, nhưng nó không có nghĩa là chúng ta không thể tha thứ cho nhau và quên đi những lỗi lầm đó. Cả hai chúng ta đều quá cảnh giác khi chúng ta kết hôn. Anh vì mẹ mình, và em vì quá hổ thẹn về cái cách mà em đã cư xử với anh – trao đi sự trong trắng cho một người đàn ông nóng lòng ném em ra khỏi giường của anh ta cũng như ra khỏi cuộc đời của anh ta khi mà anh ta đã có được cái mình muốn.’
‘Đừng…’ Sander rên rỉ đầy ân hận. ‘Anh xin lỗi vì những gì anh đã nói về đứa trẻ này, Ruby. Khi em bị ngã, ngay trước khi em mất đi sự tỉnh táo, em đã thì thầm với anh – ‘con của tôi’ – và anh hiểu rằng dù anh có nói gì hay nghĩ gì đi nữa, đứa bé trong bụng em là con của anh, và nó không thể được tạo ra bởi bất kỳ ai khác. Liệu chúng ta có thể bắt đầu lại không em? Em có thể vẫn yêu anh sau cái cách anh đã đối xử với em được không?’
Để trả lời cho câu hỏi của anh, Ruby nâng mình trên những chiếc gối và dịu dàng hôn anh, trước khi nói với anh, ‘Sẽ là không thể để em ngừng yêu anh, Sander.’
Mới chỉ hơn một tháng kể từ khi Ruby, hoàn toàn bình phục sau cú ngã, trở về đảo, và mỗi ngày niềm hạnh phúc trong cô lớn dần. Hay là dường như đối với cô là vậy. Sander đã hoàn toàn thuyết phục được cô rằng anh là một ông bố giàu tình thương của hai đứa nhỏ, và giờ, ngoài việc tỏ ra là một ông bố tuyệt vời không kém cho đứa con mà cô đang mang trong mình, anh còn nỗ lực hết mình để chứng tỏ cho cô thấy anh là một ông chồng yêu vợ mẫu mực.
Nằm kề bên anh trên chiếc giường của họ, Ruby cảm nhận trái tim cô đang căng tràn tình yêu và hạnh phúc. Mỉm cười trong bóng tối, cô quay mặt về phía Sander, đặt một nụ hôn âu yếm lên chiếc cằm của anh.
‘Em thừa biết điều gì sẽ diễn ra nếu như em cứ tiếp tục làm thế,’ anh cảnh báo cô bằng cái giọng giả vờ đứng đắn.
Ruby toe toét. ‘Em tưởng em mới là người không thể cưỡng lại anh chứ không phải điều ngược lại,’ cô trêu chọc khi rúc vào anh sát hơn, những đường cong của cơ thể trần trụi của cô là một sự cám dỗ ngọt ngào và nguy hiểm đối với anh.
‘Nó có giống như anh có thể kháng cự em không?’ Sander hỏi cô.
Đôi tay anh đã đang vuốt ve làn da cô; hơi thở anh ấm nóng trên môi cô. Ruby tiến gần anh một cách háo hức. Nó vẫn y như thế - trái tim ấy – như ngừng đập để cảm nhận sự chờ đợi và khao khát lấp đầy cô khi cô biết rằng anh sắp hôn cô.
‘Anh yêu em…’
Những từ ngữ ấy được thì thầm bên tai cô và rồi được nhắc lại trên môi cô, trước khi Sander cuối cùng cũng trượt đầu lưỡi chậm rãi một cách cố ý vào giữa chúng, cho đến khi Ruby không thể đợi được nữa và đặt tay cô lên cả hai bên đầu anh. Môi cô hé mở, và một cái rùng mình khao khát gợn lên trong cô.
Hơi thở hổn hển của họ hòa quyện với âm thanh của da thịt cọ xát vào mặt vải, những tiếng thì thầm êm ái vì thỏa mãn và khao khát.
Vẫn luôn là thế, sự ngọt ngào trong cơn kích động của Ruby gia tăng ham muốn của chính Sander. Cô chứng minh tình yêu của mình cho anh một cách quá tự nhiên và công khai, bằng nỗi khao khát được thì thầm trong những lời nói êm ái đầy yêu thương và ham muốn, thở ra trên da anh những lời tường thuật sống động và gợi tình. Giờ thì anh có thể thú nhận rằng một phần nào trong anh đã hưởng ứng tình yêu của cô từ buổi đầu, rồi sau đó đến lượt nó yêu lại cô, kể cả khi anh đã cố gắng ngăn nhận thức đó quay lại.
Thân hình cô đang thay đổi, và việc thai nghén khiến nó trở nên đầy đặn hơn để anh vuốt ve một cách dịu dàng trước khi hôn vào phần đang nhô lên của cô.
Nhìn xuống mái tóc sẫm màu của anh, Ruby mơn trớn phần da thịt trơn nhẵn phía sau gáy anh. Cô nhận ra rằng cả cô và sinh linh mới này có ý nghĩa nhiều như thế nào đối với anh.
Ngả mình xuống bên cạnh cô, Sander khum lấy ngực cô, cho phép môi anh trêu chọc núm ɖú của cô một cách khêu gợi, những ngón tay anh lần xuống bụng dưới của cô một cách láu lỉnh trong cái vuốt ve mà anh biết rằng cô yêu thích. Ruby nhắm mắt lại và áp sát vào anh, cưỡi lên ngọn sóng khao khát của cô khi nó lớn dần và cuồn cuộn trong cô, mỉm cười trước sự giày vò quen thuộc của những khoái cảm đang hình thành trong cô, của ham muốn nhục dục nguyên thủy mà Sander biết chính xác phải làm sao để thổi phồng nó cho đến khi nó trở nên gần như không thể chịu nổi.
Sander biết rằng nếu bây giờ anh đặt tay lên gò nhỏ sưng phồng của cô, anh sẽ cảm nhận được sự rộn ràng mà nó ẩn chứa – cũng như anh biết những nhịp thở đứt quãng ngày một dồn dập của cô đồng nghĩa với cái vuốt ve của những ngón tay anh bên trong cô sẽ đưa cô lên đỉnh gần như ngay lập tức, và sau cao trào khoái lạc ấy anh sẽ khơi lại đam mê trong cô để anh có thể thỏa mãn cả hai người bằng cú đẩy của vật khuấy động của anh vào nơi nữ tính của cô. Anh có thể cảm thấy sự kiềm chế của anh đang bắt đầu rời bỏ anh.
Tay anh trượt xuống thấp hơn trên cơ thể cô. Sự ẩm ướt mềm mại và thơm tho nơi nữ tính của cô và cái cách cô dâng nó cho anh với sự hào phóng gợi tình đã làm trái tim anh chao đảo trong lồng ngực. Anh ngước nhìn cô khi anh tách những nếp gấp trên cánh môi ngoài của cô. Một cơn run rẩy lóe lên trong mắt cô, sẫm lại và hoang dại vì ham muốn. Những ngón tay của anh từ từ trượt vào nơi ẩm ướt đó và rồi lùi lại để chà xát vào nơi khởi nguồn đam mê của cô, cứng lại và sưng phồng lên bên dưới đụng chạm của anh, khiến vật đàn ông của anh rộn ràng trong nhu cầu đang ngày càng gia tăng. Đôi môi anh âu yếm núm ɖú của cô dữ dội hơn, cái nhìn chăm chú của anh ghi nhận nét ửng hồng đang nhuốm trên da cô và mức độ mãnh liệt của những cái rùng mình đang giam giữ cô.
‘San-der…’
Đó là cách cô gọi tên anh mà chính nó – lời thỉnh cầu êm ái của khao khát được thắt nút bởi một sợi chỉ giày vò của tình trạng kích động đã phá vỡ mọi mảnh còn lại của sự kiềm chế của anh.
Ruby giật nảy lên một cách hoang dại dưới nhận thức về miệng Sander trên cơ thể cô – trên ngực cô, bụng cô, đùi cô, rồi cuối cùng là nơi nữ tính của cô, nơi đầu lưỡi anh mơn trớn rồi thăm dò và chiếm hữu cho đến khi cực khoái làm cô thở hổn hển rồi hét lên.
Sander không thể chịu đựng thêm được nữa. Vốn dĩ anh đã phải đấu tranh với chính mình để kéo dài những khoái cảm mà họ đang cùng chia sẻ thay vì đầu hàng đòi hỏi của vật đàn ông của anh và nhu cầu được chôn vùi trong cô của nó, giữ họ trôi theo khao khát của cả hai trước khi cuối cùng cũng đi vào cô thật chậm rãi, để những thớ cơ nhạy cảm của cô đón nhận anh và giam giữ anh cho đến khi họ bồng bềnh cùng nhau trong sự thỏa mãn và ngây ngất của tình yêu và sự giải thoát được chia sẻ.
‘Anh yêu em.’
‘Em yêu anh.’
‘Em là cuộc sống của anh, là tất cả đối với anh, là ánh sáng trong những ngày tăm tối của anh, là Ruby vô giá của anh.’
Bình an trong vòng tay của Sander, Ruby nhắm mắt lại, biết rằng khi cô tỉnh giấc vào sáng mai, cũng như mọi buổi sáng trong suốt quãng đời họ cùng chung sống, cô sẽ thức dậy trong cảm giác bình an và được yêu.
EPILOGUE
‘Ồ, Ruby, con bé thật xinh xắn.’
Mỉm cười đầy hãnh diện, Ruby nhìn lên khi các chị cô xuýt xoa cô cháu gái của họ, lúc này mới chỉ hơn một tháng tuổi.
Đó là một bất ngờ tuyệt vời khi Sander bảo với cô rằng anh đã thu xếp cho các chị gái cô và chồng của họ đến thăm hòn đảo, và Ruby nghĩ rằng đó là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng tặng cô – tất nhiên là ngoại trừ tình yêu của anh và con gái mới sinh của họ.
‘Con bé là hình ảnh của Sander,’ Lizzie tuyên bố, với vẻ chuyên quyền của người chị cả mà Ruby không hề muốn bác bỏ.
Dù sao thì đúng là Hebe là hình ảnh của cha con bé và các anh trai song sinh của nó, và, mặc dù Sander đã nói trước khi cô sinh rằng nếu họ có một cô con gái, anh muốn con bé trông giống mẹ nó, Ruby nghĩ rằng anh sẽ chẳng phiền lòng chút nào khi con bé có mái tóc và màu mắt sẫm của cha nó.
‘Nó trông như thể là nó có thể xoay Sander và hai cu cậu quanh ngón tay út của mình vậy.’ Charlotte tham gia vào cuộc trò chuyện, đế vào một cách thèm thuồng, ‘Em đang nóng lòng được ôm con bé đường đường chính chính, nhưng thứ này-’ cô vỗ nhẹ lên cái bụng bầu bảy tháng của mình một cách tiếc nuối ‘-rõ ràng không muốn em làm thế. Thằng bé đạp tướng lên mỗi khi em thử.’
‘Ah, vậy ra nó là một cậu bé sao.’
Ruby và Lizzie bật lại đồng thanh, cười phá lên khi người chị em của mình cật lực phản đối rồi đưa mắt nhìn chồng cô, Raphael. Anh ta đang đứng cạnh Sander, và chồng của Lizzie – Ilios, người đang bế trên tay cậu nhóc Perry hai tháng tuổi với sự khéo léo của một ông bố đầy kinh nghiệm. Ba người đàn ông đang cười nói với nhau.
‘Ồ, phải, em cho là thế, dựa vào những gì em thấy từ lần kiểm tr.a gần đây nhất.’ cô thú nhận một cách rầu rĩ. ‘Tất nhiên em có thể nhầm, thật ra Raphael sẽ chẳng bận tâm chuyện chúng em sinh có con trai hay con gái, mặc dù cá nhân em thì…’ Cô thở dài khe khẽ và nói thầm, ‘Em biết điều này thật ngớ ngẩn, nhưng em không thể ngừng hình dung ra con trai bé bỏng với những đường nét của Raphael.’
‘Điều đó không hề ngớ ngẩn tí nào,’ Ruby an ủi cô ngay lập tức. ‘Nó chỉ là tự nhiên thôi. Em thích cái thực tế là cả hai đứa sinh đôi lẫn Hebe đều giống Sander.’
‘Chị cũng cảm thấy y hệt về Perry,’ Lizzie đồng tình, và thêm vào, ‘Đó là những gì tình yêu trao tặng cho em.’
Cả ba người tự động quay lại để nhìn những ông chồng của họ. ‘Thật đáng yêu khi ba đứa trẻ của chúng ta sàn sàn tuổi nhau – đặc biệt là khi hai đứa sinh đôi có thêm một đứa em gái,’ Ruby thêm vào.
‘Sander rất tự hào về chúng, Ruby ạ. Và cả về em nữa, về cái cách mà em một mình nuôi nấng chúng.’
‘Em không hề đơn độc,’ Ruby phản đối, chỉ ra một cách xúc động, ‘Cả hai đứa nhỏ và em đều có các chị yêu thương và giúp đỡ. Em sẽ chẳng thể xoay sở nổi mà không có hai người.’
‘Và chúng ta cũng chưa từng muốn em làm như thế - phải không Charlotte?’ Lizzie nói với cô.
‘Chưa hề.’ Charlotte đồng ý, nắm chặt lấy tay Ruby.
Trong giây lát chỉ còn lại ba người họ, những chị em gái được kết nối với nhau bởi bi kịch mà họ cùng san sẻ, và bởi tình yêu thương và lòng trung thành họ dành cho nhau, nhưng rồi Charlotte phá vỡ sự yên lặng, ôm lấy tất cả họ và nói thật dịu dàng, ‘Em nghĩ rằng chúng ta chắc hẳn đã có những thiên thần hộ mệnh đặc biệt đang dõi theo.’
Một lần nữa, họ lại nhìn về phía những người chồng, trước khi quay lại nhìn nhau.
‘Chắc chắn là chúng ta đã may mắn vì được gặp và phải lòng những người đàn ông quá đặc biệt như thế,’ Ruby nói.
‘Và tất cả họ còn đặc biệt hơn bởi vì bọn họ đều nghĩ rằng họ mới là những người may mắn vì đã gặp được chúng ta.’ Lizzie lắc đầu và nói một cách buồn bã, ‘Không ai trong số chúng ta từng nghĩ rằng mọi thứ sẽ đi đến đâu khi chị quá lo lắng về việc phải bay tới Thessalonica.’
Cái nhìn mà cô gửi đến Ilios khi cô nói ra điều đó đã tuyên bố rất hùng hồn với hai người em gái rằng cô yêu chồng mình nhiều như thế nào, khiến cả hai cũng quay lại nhìn những người chồng của họ với cảm xúc tương tự.
‘Có một vấn đề ngoài chuyện lúc này chúng ta hạnh phúc như thế nào mà chúng ta thực sự cần thảo luận,’ cô tiếp tục, giải thích khi Charlotte và Ruby nhìn cô, ‘Ngôi nhà. Ilios khăng khăng xóa bỏ khoản thế chấp cho chị, bởi vì ở thời điểm đó chị nghĩ rằng cả hai đứa đều cần nó, và chị đã chuyển nó đứng tên của hai đứa. Vì hiện giờ không ai trong số chúng ta sử dụng nó, chị gợi ý là chúng ta sẽ quyên góp nó để làm từ thiện. Chị đã tiến hành một vài cuộc điều tra, và có một quỹ từ thiện đóng tại Cheshire cung cấp sự trợ giúp cho các bà mẹ đơn thân. Nếu chúng ta chuyển nhượng căn nhà cho quỹ từ thiện đó, họ có thể hoặc là trưng dụng nó để cung cấp chỗ ở hoặc là bán nó và sử dụng khoản tiền đó cho những mục đích khác. Hai đứa thấy sao?
‘Em nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời.’
‘Em đồng ý.’
‘Vậy quyết định như thế nhé.’
‘Nhưng có thể vẫn còn một vấn đề nho nhỏ,’ Ruby cảnh báo. ‘Vì Ilios là người xóa bỏ khoản thế chấp, em sợ là Sander và Raphael sẽ không nhận lòng hảo tâm của anh ấy đâu.’
Một lần nữa cả bà người họ lại nhìn về phía chồng mình, trao cho họ những nụ cười khi những người đàn ông nhìn lại.
Ba người đàn ông đó đều mạnh mẽ và nồng nhiệt – nồng nhiệt đủ để thừa nhận rằng họ đã bị chinh phục bằng tình yêu và đủ để bày tỏ một cách công khai tình yêu có ý nghĩa nhiều như thế nào đối với họ.
‘Chúng ta thật may mắn,’ Ruby tuyên bố, biết rằng cô đang nói thay cho các chị của cô cũng như cho chính cô.
Sander, người vừa tách ra khỏi Ilios và Raphael và đang tiến về phía họ, đã nghe lỏm được điều đó, và rồi anh dừng lại để nói với cô một cách chắc chắn, ‘Không, chính bọn anh mới là những người may mắn. May mắn và được ban phước bởi chúa trời và số mệnh để chiếm được tình yêu của những cô gái nhà Grace đích thực.’