Chương 9
Tôi đưa đàn cho Bảo Hy, một tay cầm đàn một tay thả lỏng mặt cúi xuống không dám nhìn thẳng cậu ấy.
-trả bạn
Bảo Hy khó hiểu,
-cô không thích sao?
Tôi lắc đầu -không phải, tại tôi không quen nhận đồ của người khác
Bảo Hy im lặng một lúc
-có phải bạn đã hiểu nhầm tôi không? Tôi biết hết rồi, chuyện ba cô gái kia bắt nạt bạn và đã khiến bạn hiểu nhầm tôi
Cậu ấy biết sao, sao cậu ấy biết?
-à…tôi….tôi…..không có hiểu nhầm gì hết…..dù sao thì mọi chuyện đã rõ rồi
Bổng Hy nắm tay tôi rồi lôi đi như một con búp bê
-bạn kéo tôi đi đâu vậy?
Bảo Hy không nói gì vẫn tiếp tục kéo tôi đi, hình như là kéo vào lớp của ba cô bạn lúc nãy nhưng để làm gì vậy
-bạn…bạn…..thả tôi ra……chúng ta sao lại vào đây?
-đừng có hỏi nhiều. Bảo Hy gằng giọng
Thấy tôi lại đến hơn nữa lại đi cùng với Bảo Hy, ba cô gái đó không khỏi ngỡ ngàng. Cô gái ở giữa cất tiếng
-cô…cô sao lại đến nữa?
Tôi ngại quá chẳng biết nói gì, quả thật là tôi không biết Hy đang định làm gì cả
Bảo Hy nhìn qua một lượt ba cô gái đó rồi cất giọng nói rất đỗi lạnh lùng mà vẻ thường ngày không bao giờ có
-xin lỗi Bảo Ân đi
Cô gái ở giữa cao giọng -không, sao chúng tôi phải xin lỗi con nhà quê này?
Bảo Hy gằng giọng nói lại tiếng nữa
-tôi nói các cô mau xin lỗi
Giọng nói kèm theo khuôn mặt đáng sợ đó làm bọn họ sợ muốn rớt tim ra ngoài. Bọn họ giọng rung rung nhìn vào tôi, riêng chỉ có cô gái ở giữa là nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
Tôi nhìn Bảo Hy và thật sự chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy hung dữ như vậy
-không cần đâu Bảo Hy, thật sự tôi không sao hết.
Bây giờ bọn họ chịu xin lỗi tôi nhưng chắc sau này tôi sẽ rất khó sống đây, nhìn vào ánh mắt của cô gái kia thì đủ biết cô ta rất ghét tôi.
Bảo Hy không để tâm đến lời của tôi nói vẫn tiếp tục bắt ba cô gái kia phải xin lỗi
-xin………lỗi……………chúng tôi…..sai……..rồi…….
Sao nghe câu xin lỗi từ bọn họ tôi thấy rất nghẹn họng, chắc bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi đâu.
Bảo Hy không nói gì rồi lại lôi tôi đi
Sau khi chúng tôi đi khỏi, cô gái ở giữa nghiến răng ken két “nhất định tao sẽ không tha cho nó”
Bảo Hy lôi tay tôi đi được một đoạn thì tôi dừng lại rút tay ra khỏi tay cậu ấy
-bạn không cần làm vậy đâu, tôi không sao hết,……chắc….chắc sau này bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi
Nói đến đây bổng Bảo Hy bước lại gần tôi hơn rồi nói những lời khiến tôi có chút khó hiểu
-nếu bọn họ ăn hϊế͙p͙ cô thì hãy tìm tôi.
-oh.
….…………..
Trên chiếc giường êm ái, tôi đang đắm chìm trong giấc ngủ trưa bổng tôi thấy toàn thân lạnh ngắt giống như mình đang ở trong tủ lạnh vậy, tôi đưa tay đắp chăn lên người nhưng lạ thật sao tôi đắp lên là y như có người đang kéo xuống. Chẳng lẽ …….có…..ma…..
Tôi bừng tỉnh mở hai mắt ra, thì ra có thứ còn đáng sợ hơn ma
-sao cậu lại ở đây? Tại sao ở trong phòng tôi
Tôi nhìn xuống quần áo thì ra lạnh là do hắn bỏ đá lên người tôi, tôi nhìn hắn câm phẫn
Khuôn mặt hắn rõ bực mình,
-rõ ràng cô nói sẽ làm bánh cho tôi cơ mà
À ch.ết tôi quên bén đi mất, tôi làm vẻ mặt của một con cún đáng thương trước mặt hắn nhưng hắn chẳng có vẻ gì tội nghiệp cho tôi cả mà ngược lại còn lườm tôi nhiều hơn. Hix hix giả bộ dễ thương nhưng không thành công.
-tôi chỉ là quên thôi mà, bây giờ tôi làm là được chứ gì
Tôi bước xuống giường đi xuống lầu. Thật đáng ghét, dám phá giấc ngủ của bà.
Giọng hắn văng vẳng bên tai tôi -làm xong nhớ mang lên phòng cho tôi
Hắn làm như tôi là người hầu của hắn không bằng ấy, bởi vậy có tài làm bánh ngon cũng khổ.
Những cái bánh ngon lành được đặt lên bàn trong phòng hắn, hắn đưa tay cho một cái vào miệng rồi nói -cũng không tệ.
phải nói là quá ngon mới phải chứ, đáng ghét! Từ đầu đến cuối không có điểm nào tốt hết trừ khuôn mặt điển trai ra.
-tôi ra ngoài đây. Tôi nói
-khoan đã, cô nghĩ chỉ dựa vào những cái bánh này là đã ơn cho tôi xong rồi sao?
Tôi hơi ngạc nhiên, hắn còn muốn tôi làm gì nữa đây? Lẽ ra ngay từ đầu không nên dính dáng đến hắn mà
-vậy….vậy….cậu còn muốn gì nữa?
Miệng hắn nhồm nhoàm nhai vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, bổng từ phía cửa có hai cô gái trên tay xách một cái hộp vuông vuông nếu tôi đoán không nhầm thì hai cô gái này chính là thợ trang điểm.
-cậu Minh chúng tôi đến rồi.
Hắn mỉm cười -hai cô giúp tôi trang điểm, thay đồ cho cô gái này nhé, trông cô ta hơi quê mùa vậy thôi chứ nhìn kĩ cũng được lắm
What? trang điểm? Thay đồ? Nhưng để làm gì?
Tôi còn đang ngơ ngác mặt tôi ngây ra như con ngốc, hai cô gái kia kéo tôi ra khỏi phòng hắn tôi bị lôi đi không một lý do, họ lôi tôi về phòng của tôi
….……..
Đã xong, tôi nhìn mình trong gương đến tôi còn không nhận ra mình nữa, người trong gương là tôi sao? Mái tóc vốn xoăn bây giờ được kéo thẳng ra, tôi không thấy mình đeo kính cận nữa mà thay vào đó là kính áp tròng, bộ váy tôi đang mặc chắc hẳn rất mắc tiền những đường may tinh xảo tỉ mỉ từng chi tiết, chất liệu vải mềm mại rất thoải mái, khoe được những đường cong trên cơ thể nhưng lại rất lịch sự và có chút dịu dàng của thục nữ.
Hai cô gái trang điểm cho tôi luôn miệng khen ngợi tôi đẹp khiến tôi nở cả mũi. Hắn từ đâu bước vào phòng tôi, hắn nhìn tôi và thoáng ngây người trước sự lột xác này nhưng sự ngây người đó của hắn không lâu và biểu cảm này chỉ thoáng xuất hiện nếu nhìn kĩ mới thấy được điều này trên khuôn mặt vốn lạnh tanh kia.
Hắn lịch sự trong bộ vest được thiết kế riêng cho hắn, vốn đã điển trai nên việc hút hồn các cô gái không còn là vấn đề đối với hắn nhưng hôm nay trông hắn thực sự rất rất đẹp trai, hai cô gái kia nhìn hắn không chớp đến cả tôi cũng bị vẻ đẹp trai hôm nay của hắn hút hồn nữa.
Đôi mắt hắn bây giờ không còn là cái lườm đáng sợ như trước kia mà bây giờ hắn nhìn đôi có vẻ có chút hiền lành hơn, hắn đưa tay về phía tôi
-chúng ta đi
-đi đâu? Đó là câu hỏi nãy giờ trong đầu tôi
-đi mừng thọ chủ tịch Lưu
OMG! Tôi không nghe lầm chứ? Tại sao hắn lại đưa tôi đến đó chắc ở đó có rất nhiều các thương nhân và các nhân vật nổi tiếng khác nữa, tôi vốn đã không biết ăn nói lại ngại đến chỗ đông người nhỡ tôi làm mất mặt hắn thì chắc hắn băm ch.ết tôi mất
Tôi vội xua tay -tôi không đi đâu, tôi sợ……
-cô sợ gì, đi với tôi sẽ không ai dám bắt nạt cô.