Chương 40
Đến tháng Mười Hai, tuyết bắt đầu rơi. Bên ngoài lâu đài, nơi nơi đều là màu trắng xóa, che kín thềm đá như một cái thảm dày đặc. Thỉnh thoảng sẽ có lá khô rơi từ trên cây xuống, nhưng rất nhanh sẽ bị tuyết rơi vùi lấp, không có cách nào nhìn ra.
Rốt cuộc tóc của Harry cũng khôi phục lại dáng vẻ vốn có, hiện giờ tâm tình của cậu không tệ đứng ở bên cửa sổ, nhìn hai anh em sinh đôi nhà Weasley đang chơi ném tuyết với một vài Gryffindor khác. Không biết sao lại nhớ tới kiếp trước, lúc họ chế tạo bom lửa phép thuật mạnh mẽ trào phúng Umbridge, cậu không tự giác bật cười.
"Cậu thích tuyết rơi sao?" Bên người đột nhiên truyền đến một giọng nói âm trầm nhưng còn hơi non nớt.
Harry cả kinh, quay đầu lại, phát hiện người kia là Alvin. Cậu ta mặc bộ đồng phục màu đen, trên cổ còn quấn khăn quàng cổ màu lam đậm, miễn cưỡng che đi nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt màu lam cực kỳ sâu thẳm. Mặc dù cậu ta hỏi, nhưng vẫn không nhìn Harry, trái lại đi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Harry có chút không hiểu vì sao cậu ta lại hỏi vấn đề này, nhưng cậu vẫn trả lời: "Rất thích."
"Tôi có một người bạn, phi thường thích tuyết rơi. Khí trời như thế này, rất hợp với tâm ý của cô ấy, vừa có thể bơi trong hồ, vừa ngắm nhìn từng mảng từng mảng tuyết rơi trên mặt hồ. Quả thực rất ngốc." Alvin vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Harry không chắc rằng có phải cậu ta đang lẩm bẩm không.
Nhưng mà, bơi trong hồ? Trong thời tiết lạnh lẽo như thế này? Harry có chút không thể hiểu nổi, người đó không sợ sinh bệnh sao.
"Tối muộn phải cẩn thận chút, chớ có đi đêm." Alvin nói xong câu này rồi rời đi, để lại cho Harry một bóng lưng thẳng tắp, cho dù có lẫn vào đoàn người thì vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra.
....
Bởi vì phải cùng Blaise chơi bài phủ thủy, nên hôm nay Harry về ký túc xá hơi trễ. Từ lúc cậu bắt đầu chơi, Draco vẫn luôn ở bên đảm nhiệm chức vụ quân sư, tự nhiên từ hai biến thành một.
"Hai người đấu một người, hai cậu không thấy xấu hổ sao?" Blaise thua bài bi phẫn chỉ trích.
"Bắt nạt một người mới, cậu không thấy xấu hổ sao?" Draco mắng trả lại, kéo Harry cùng bỏ chạy, chỉ để lại một mình Blaise thu dọn tàn cục.
Khi đi trên hành lang trở về ký túc xá, lúc Harry đang thảo luận với Draco về Quidditch, đột nhiên cảm thấy mặt đất hơi run lắc.
Lúc đầu cậu còn tưởng là ảo giác, nhưng lập tức, cậu liền phát hiện đèn treo trên đầu đang đung đưa cực mạnh, mà chính cậu gần như sắp đứng không vững nữa.
"Tối muộn phải cẩn thận chút, chớ có đi đêm." Trong nháy mắt, lời nói của Alvin hiện lên trong đầu.
Lẽ nào người đó đã sớm biết?
Nhưng cậu nhanh chóng không có thời gian để nghĩ thêm, phạm vi chấn động càng ngày càng lớn, y như động đất ở giới Muggle, khiến cậu ngã xuống mặt đất.
"Harry," Draco nâng cậu dậy, đem người bảo hộ vào trong ngực, "Về ký túc xá."
"Tại sao?" Gặp động đất như thế này thì hẳn phải chạy ra bên ngoài mới đúng chứ.
Hiển nhiên Draco không định giải thích cho cậu, hắn gần như là nửa ôm, mang Harry chạy về phía trước. Harry hơi mờ mịt, nhưng theo phản xạ có điều kiện, cậu cảm thấy phải tin tưởng Draco, vì thế, cậu chỉ rút đũa phép ra, tạo bộ giáp bảo vệ cho cả hai.
Mãi đến khi tiến vào ký túc xá, Draco mới thanh tĩnh lại, hắn cũng không buông tay, cứ như vậy đè Harry ngã xuống ghế salon.
Dĩ nhiên Harry phát hiện trong ký túc xá không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ có hơi chấn động nhè nhẹ.
Cậu vỗ vỗ ngực của cái tên tóc bạc kim, "Giờ có thể giải thích chưa?"
Draco đứng dậy, thoáng thay đổi tư thế, nhưng một cánh tay vẫn vững vàng ôm lấy bả vai Harry, nói: "Bốn người sáng lập đã tạo phép thuật bảo vệ cho Hogwarts, trình độ chấn động như thế này căn bản sẽ không tạo thành mức độ nghiêm trọng gì, hồi nãy cậu không phát hiện trên vách tường ngay cả một vết nứt cũng không có sao, đèn cũng không bị rơi xuống."
"Vậy sao cậu phải vội vã chạy về ký túc xá?"
"Xuất phát từ ý bảo vệ phù thủy nhỏ, phòng học và ký túc xá là hai nơi vững chắc nhất, cho dù có tai nạn gì, mức độ nguy hiểm ở hai nơi này đều là ít nhất. Hơn nữa, trong phòng chúng ta đều có một bộ đầy đủ đá bảo vệ phép thuật đang vận hành, có thể nói đây là một không gian riêng biệt, như vậy càng không có chuyện gì."
Harry hơi hơi yên lòng, nhưng rất nhanh cậu lại sốt sắng hỏi: "Thế còn bọn Blaise thì phải làm sao đây?" Lúc đó, trong phòng sinh hoạt, còn sót lại vài người nữa.
"Cậu thật lắm chuyện," Draco oán giận nói, "Năng lực ứng biến của bọn Blaise rất tốt, chắc là sẽ tùy tiện chui vào ký túc xá của ai đó."
Harry triệt để bình tĩnh lại, cũng không muốn động, cùng Draco ngồi trên ghế salon, đầu sát bên đầu, hai đầu tóc hai màu đối lập đan xen vào nhau, bạc kim cùng màu đen, phảng phất như vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra.
Khi nào thì đã bắt đầu, trở nên thân mật với cái tên khốn kẻ thù truyền kiếp ở kiếp trước như vậy, còn giống như đây là chuyện đương nhiên, bất luận lúc nào họ đều nên cùng nhau. Harry mơ mơ màng màng thầm nghĩ.
....
Bọn họ cứ nằm như vậy gần mười phút, mãi tận khi giọng của Dumbledore vang lên trên bầu trời, thông báo mỗi một học sinh đều phải ở trong ký túc xá, tuyệt đối không được ra ngoài, đồng thời yêu cầu giáo sư cùng Huynh Trưởng đến từng phòng kiểm tra.
Harry từ trạng thái sắp ngủ gật tỉnh lại, vỗ vỗ Draco, "Mau đứng lên, về phòng mình mà ngủ."
Draco chậm rãi đứng dậy, ở trong lòng mắng 180 dòng họ của Dumbledore, nhưng trên mặt một chút cảm xúc cũng không có, thậm chí còn đàng hoàng trịnh trọng tự cho là đúng, nói với Harry: "Hôm nay cậu ngủ với tôi."
(Editor: Thật mờ ám a!)
"Tại sao?!" Harry cảm thấy mình bị kinh hãi.
"Bởi vì năng lực ứng biến của cậu rất kém."
"Tớ từ chối." Đó là vì tôi chưa từng gặp qua động đất a, chứ năng lực ứng biến của tôi đã được huấn luyện rất tốt từ trên chiến trường đó! Harry rít gào trong nội tâm.
"Bác bỏ, việc này không thể thương lượng, mau đi tắm rửa đi." Draco không nhịn được ra lệnh.
Harry rất có cốt khí, tiếp tục kiên quyết kháng nghị.... Mới là lạ.
Mãi cho đến khi nằm trong bồn tắm, Harry vẫn không hiểu tại sao mình lại phản xạ có điều kiện đáp ứng như vậy.
Là ma xui quỷ khiến đi, nhất định là vậy. Harry tự giận bản thân, trượt xuống bồn, đem cằm ngâm hoàn toàn vào trong nước.
Chờ đến lúc đi ra khỏi phòng tắm, Harry đứng trước cửa phòng mình một hồi lâu, mình có nên nghe lời qua chỗ Draco ngủ hay không.
Trong đầu như có thiên sứ và ác ma đang đánh nhau, thiên sứ thì nói rằng cậu đã đáp ứng rồi không thể nuốt lời, ác ma thì lại nói tại sao phải nghe theo, năng lực của cậu rõ ràng mạnh hơn hắn!
Chờ chiến tranh đủ, Harry dừng lại một giây, vào lúc này, năng lực của mình đúng thực là mạnh hơn Draco, vì lẽ đó, dưới tình huống như hôm nay, mình ngủ với hắn thật ra là để bảo vệ hắn.
(Editor: =_= Cưng đánh giá quá thấp năng lực của gia chủ tương lai nhà Malfoy rồi đó.)
Harry chợt cảm thấy được thông suốt, mang theo cảm giác ưu việt khó nói nên lời chuẩn bị đi qua phòng ngủ của Draco. Kết quả, cửa phòng đột nhiên được mở ra, lộ ra Draco mặc áo ngủ màu đen, tóc còn ướt nhẹp, tình cờ còn có giọt nước nhỏ xuống, lăn một đường trên xương quai xanh, cho đến khi biến mất vào trong áo ngủ.
Harry đột nhiên cảm thấy cậu khó mà có thể nhìn thẳng vào Draco như vậy.
(Editor: Draco, anh đã thành công sắc dụ em nó!)
"Cậu định đứng ở đó đến khi nào?" Draco đi tới, kéo Harry vào trong.
Trong đầu Harry vẫn còn ám ảnh hình ảnh khi nãy, một chút cũng không phản kháng, mãi cho tới khi ngồi lên trên cái giường mềm mại của Draco, cậu mới hơi hơi lấy lại tinh thần.
Nhắc mới nhớ, cậu đúng là chưa từng tham quan phòng ngủ của Draco, Harry đánh giá chung quanh. Vách tường bốn phía màu lam đậm, dựa vào tường là một cái giá sách thẳng đứng khổng lồ, trên đó, lít nha lít nhít bày đầy sách cùng một ít dụng cụ phép thuật. Trước kệ sách là một cái ghế sofa màu lam nhạt, phía dưới là tấm thảm lông dê màu trắng được đặt nghiêm chỉnh, trên khay trà bày đủ một bộ đồ dùng trà cùng sách được chủ nhân tiện tay bỏ lại.
"Nhìn thỏa mãn rồi thì nằm xuống đi." Draco lầu bầu, hắn đã nằm lên giường, cánh tay dài duỗi ra một cái rồi kéo Harry nằm xuống.
Harry không kịp chuẩn bị liền ngã xuống, cũng lười nói thêm cái gì, ngoan ngoãn chui vào chăn nằm xong, còn không quên hỏi một câu, "Người kiểm tr.a đâu, đã tới chưa?"
"Lúc nãy đã tới. Phòng của chúng ta nếu không được cho phép thì người khác không thể xông vào được." Draco nhìn qua thật có chút buồn ngủ, nhắm hai mắt lại niệm "Lumos Nox", căn phòng trong nháy mắt lâm vào hắc ám.
"Ngủ ngon." Draco nói, sau đó không còn vang thêm tiếng gì nữa.
Tuy rằng Harry không nhìn thấy cái gì, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Draco.
"Ngủ ngon." Cậu nhỏ giọng nói, cũng nhắm hai mắt lại.
++++++++
Harry luôn cho rằng tư thế ngủ của mình cũng không tệ lắm, thế nhưng khi đến ngày thứ hai, khi...tỉnh lại...cả người cậu đều chui vào trong lồng ngực của Draco, một tay còn khoát lên lưng người ta.
"Tỉnh rồi?" Harry định lặng lẽ chuồn ra ngoài, ai dè giọng của Draco đã từ phía trên truyền đến.
Harry phản xạ có điều kiện "Ừ" một tiếng, một lát sau mới phản ứng lại, hơi quẫn bách, vội vàng tránh ra.
"Mấy giờ rồi?" Draco như không cảm giác được có cái gì không đúng, sắc mặt vẫn như thường hỏi.
Harry nhìn vào đồng hồ đeo tay, "Bảy giờ hai mươi.... Hôm nay là thứ mấy?"
"Thứ ba."
"Mau rời giường," Harry lập tức nhảy xuống giường, "Tiết đầu tiên là tiết Độc Dược!"
....
Nhờ vào Harry một khắc không ngừng thúc giục mà thời gian hai người xuất hiện trên bàn Slytherin cũng chưa muộn lắm, lúc này, mọi người đang bận rộn thảo luận chuyện bất ngờ ngày hôm qua.
"Toàn bộ sinh vật trong Rừng Cấm đều chạy đến," nói chuyện là Huynh Trưởng Slytherin, "Lần đầu tiên, anh nhìn thấy nhiều con nhện tám mắt như vậy. Nhóm giáo sư phải đánh một trận mới đuổi được chúng chạy về, còn có mấy người bị thương."
Người chung quanh xì xào bàn tán, đúng như Draco từng nói, có mấy người dứt khoát không về phòng ngủ của mình, mà chạy đại vào chỗ gần nhất, tỷ như Blaise.
"Hôm qua Goyle chậm một bước, cậu ấy đang ăn vụng trong phòng bếp, lúc chạy trên hành lang thì bị một bộ giáp sắt đập trúng. Vì thế, cậu ta phải ở trong phòng y tế nguyên đêm qua." Blaise nói vậy.
"Cuộc đời của cậu ấy trừ ăn ra còn có những thứ khác để theo đuổi sao." Pansy lầm bầm, tràn ngập cảm giác hơn người, ăn một miếng bánh pudding.
Harry nhìn Pansy, đột nhiên phát hiện năm nay cô gái này hình như không còn quấn quít lấy Draco như năm trước nữa. Nhưng mà cậu cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về hướng khác trên bàn dài, Alvin vẫn như thường ngày ngồi ở đằng kia, lễ nghi dùng cơm tiêu chuẩn đến mười điểm.
Harry không tự chủ nhăn mày lại, cậu luôn cảm thấy Alvin không giống một học sinh năm nhất bình thường, nhất là lời nhắc nhở ngày hôm qua.
Bởi vậy, trước buổi trưa đi tới Đại Sảnh, cậu chặn Alvin ở trên hành lang.
"Cậu biết trước chuyện hôm qua sẽ có động đất ở sân săn bắn?" Harry nói thẳng.
"Không phải động đất, tất nhiên tôi đã biết trước." Alvin vẫn như cũ, mặt không có chút cảm xúc.
"Vì sao cậu lại biết?" Harry nhìn chăm chú vào đôi mắt của Alvin.
"Không liên quan đến cậu," Alvin cong khóe môi, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, "Đừng nghi ngờ tôi như vậy. Yên tâm đi, tôi không phải đến để làm kẻ địch với cậu."
Harry không biết nên nói cái gì, trực giác của cậu cho thấy Alvin tuyệt đối không phải là học sinh năm nhất vô hại gì. Nhưng nếu muốn nói có ác ý, ách, cậu cũng không tìm thấy, vì lẽ đó, nội tâm cậu đang cực kỳ xoắn xuýt.
Alvin thu hết vẻ mặt của cậu vào đáy mắt, không khỏi cười khẽ. Khi cậu ta đánh giá Cứu Thế Chủ này khá là thú vị, thì đột nhiên nhìn thấy một đoạn dây màu đen treo trên cổ cậu, phía dưới hình như còn có cái gì đó. Thuận lợi lôi ra, cái nhẫn mà Draco cho liền bại lộ ra không khí.
"Cậu làm cái gì thế?" Harry lui về phía sau một bước, có chút không vui.
"Nhẫn bụi gai," Alvin một bộ suy tư, sau đó, nhìn phản ứng của Harry liền biết cậu chẳng biết cái gì cả, lắc đầu nói, "Cậu cũng thật là uổng phí tài nguyên."
"Đặt cái nhẫn đó ở dưới ánh trăng, nhỏ máu của cậu lên rồi xem thử đi." Alvin nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Harry sững sờ tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, bởi vì hôm qua lười không viết, vì thế, hôm nay sẽ có hai phần nha. [Lại nói theo tốc độ viết văn của tôi, có phải rất chậm không?]
PS: Tôi vốn định đặt tên chiếc nhẫn kia là nhẫn Artemis, nhưng sau đó lại nghĩ tới Artemis là vị thần Hy Lạp, hiển nhiên không cùng loại với chúng thần tiên trong truyện này, vì thế, chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ.... [Thật là không thể tan nát cõi lòng hơn]