Chương 95
Trước trận chiến cuối cùng, Harry từng hỏi Draco, chuyện mà hắn muốn làm nhất sau khi chiến tranh kết thúc là gì.
Lúc đó, Draco đang bày bản vẽ chiến lược lên đầu gối, trên mặt đeo một cái kính gọng bằng bạc, cây bút lông trong tay không ngừng vẽ vời sửa chữa, nhìn qua còn nghiêm túc lãnh khốc hơn cả ngày thường.
Nhất thời Harry cũng hơi hối hận vì câu hỏi thuận mồm của mình, cậu cảm thấy hơn phân nửa sẽ bị Draco qua loa tẻ nhạt đáp lại.
Nhưng Draco đã không làm như thế.
Hắn thuận tay sờ sờ mái tóc đen ngổn ngang của Harry, khóe miệng ngậm lấy ý cười, nói: "Kết hôn."
Nhất thời cả người Harry đều thấy không tốt.
Nhiều kế hoạch lớn phù hợp với khí chất của cậu chủ nhà Malfoy như vậy mà hắn lại không chọn, một mực chọn lấy một cái nhạt nhẽo như thế, như thể hắn đã nhiều năm không tìm được bạn gái, thật vất vả lắm mới cua được một em nên suốt ngày phải tính toán làm sao để lừa được người về nhà.
Harry hầu như muốn hỏi Draco có phải đang đùa hay không, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói rõ là không phải.
Cặp mắt màu bạc ẩn sau gọng kính của hắn vô cùng nghiêm túc, mang theo ý cười ấm áp khó gặp, một chút cũng không thấy có ý đùa giỡn, trái lại như nói đây là tâm nguyện nhiều năm của hắn.
Harry đột nhiên nhớ lại nhiều năm về trước, cái lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cả hai người lúc đó đều là học sinh mới của Hogwarts, hắn là cậu chủ nhà Malfoy cao cao tại thượng, kiêu ngạo, tự đại, lạnh lùng, mà cậu chỉ là một cậu bé phù thủy vừa mới rời khỏi giới Muggle, lòng đầy hiếu kỳ, khiếp đảm, nhưng lại không có sợ hãi.
Bọn họ giao lưu rất ngắn ngủi, chỉ có đôi ba câu, nhưng thành công khiến hai người kết thù, ngay ngày đầu tiên tiến vào Hogwarts, họ đã bắt đầu đối chọi gay gắt với nhau.
Khi đó, chỉ sợ rằng có mơ họ cũng chẳng ngờ, sau sáu năm, họ sẽ trở thành người yêu, sẽ yêu nhau, hiểu nhau, sẽ muốn ở bên nhau suốt cả cuộc đời.
Không biết tại sao, trong lòng Harry bỗng bốc lên một cảm giác chua xót không tên, con mắt khô khốc, nhưng khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Anh biểu hiện đủ tốt nên em đáp ứng anh."
....
Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, Voldemort đã ch.ết, nhóm Tử Thần Thực Tử đã tan tác, Giới Phù Thủy nghênh đón cảnh hòa bình đã chờ đợi từ lâu.
Nhìn qua tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Nhưng cái người mà cậu muốn thực hiện lời thề đã mất.
....
Cậu đứng ở trong nghĩa trang trang viên nhà Malfoy, đối diện là cái bia mộ lạnh lẽo màu trắng khắc tên người cậu yêu – Draco Malfoy.
Lễ tang đã xong.
Người chủ trì tang lễ là Grindelwald, có rất nhiều người đến, không chỉ có Slytherin, những người trong học viện khác cũng đến tham dự, còn có Bộ Pháp Thuật, Nhật Báo Tiên Tri.... Rất nhiều, rất nhiều.
Vẻ mặt của mỗi người đều nghiêm trang, mặc bộ lễ phục màu sắc ảm đạm, mang theo bó hoa trắng noãn, khi đi qua cậu, họ đều muốn an ủi vài câu, nhưng rồi lại thôi.
Harry biết hình tượng lúc này của mình là cái dạng gì, gầy gò trắng xám, hốc mắt hãm sâu, cậu không cười, mặc bộ lễ phục màu đen tuyệt đối phù hợp với thẩm mỹ nhà Malfoy, trên ngực cài một bông hồng màu trắng, như một hồn ma tối tăm đáng sợ.
Vào giây phút Draco được chôn cất, cậu có thể cảm giác được mọi người đều đang lặng lẽ nhìn cậu, bao gồm vợ chồng Malfoy, như đang lo lắng một giây sau, cậu sẽ cho nổ tung quan tài, đoạt Draco ra ngoài.
Nhưng cậu không có làm vậy, cậu thậm chí không có khóc, chỉ đứng thẳng tắp ở chỗ kia, vẫn đứng im ở đó, mãi cho đến khi lễ tang kết thúc, tất cả mọi người đều đã tản đi, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu động.
Hôm nay là một ngày đầy mây, nhưng không có trời mưa, chỉ có những đám mây nặng nề bao trùm khắp bầu trời. Thỉnh thoảng cũng có gió thổi qua, mang theo mùi hoa cực nhạn, là loài hoa sắc vi màu trắng ở bên cạnh nghĩa trang.
Đây là nghĩa trang nhà Malfoy, nơi đây là nơi ở của tất cả các thành viên nhà Malfoy đã ngủ say mấy trăm năm, nếu như không vì chuyện bất ngờ kia, Harry vốn sẽ được chôn ở chỗ này cùng với Draco sau mấy trăm năm nữa.
Nhưng bây giờ Draco đã bội ước, hắn không thực hiện lời thề của mình, cái hôn lễ được hắn lên kế hoạch từ lâu ở trong lòng không có cử hành, hắn và Harry ở trên pháp luật vẫn như cũ, là hai cá thể không có liên quan gì đến nhau.
Harry đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bia mộ màu trắng lạnh lẽo kia.
Tay của cậu rất gầy, khớp xương rõ ràng, trắng đến mức có thể nhìn thấy những mạch máu màu lam nhạt ở dưới da.
Mà trên ngón áp út của tay trái của cậu, là một chiếc nhận màu vàng óng tao nhã, hào hoa phú quý, trên nhẫn là những viên kim cương cùng rubi chói mắt, trải qua tầng tầng cắt lát, khảm dày đặc trên thân nhẫn, một vòng rồi lại một vòng, như cánh hoa bao lấy chữ "M" làm bằng đá quý màu đen ở giữa kia.
Lúc trước Harry vẫn luôn cho rằng, cái chuyện Draco nói chiếc nhẫn này bắt đầu đặt làm ngay từ lúc hắn sinh ra, mất chín năm mới hoàn thành là có ý khuếch trương nhằm lừa cậu thành người của hắn.
Nhưng sau này, cậu từ chỗ vợ chồng Malfoy biết được, chuyện đó là thật.
Chiếc nhẫn này được bắt đầu chế tạo ngay vào giây phút mỗi một thành viên mới của gia tộc Malfoy ra đời, hòa tan nó vào dòng máu đầu tiên của bọn họ, có một không hai, chỉ dùng để tặng cho người quan trọng nhất của mình, tượng trưng cho sống ch.ết không rời.
Có thành viên Malfoy cả đời cũng chưa từng tặng nó cho ai, Lucius cũng đợi sau khi Draco được sinh ra mới giao chiếc nhẫn này cho Narcissa.
Nhưng Draco lại không chút do dự mà giao cho cậu.
Lúc phu nhân Narcissa kể chuyện này cho Harry, bà khóc liên tục, người phụ nữ đã từng là người đẹp nhất nhà Slytherin vào giờ phút này đã biến thành một người mẹ bình thường. Sự tao nhã khéo léo bà giữ vững nhiều năm đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại một người mẹ đang bi thương, tiếng khóc trầm thấp vẫn quanh quẩn vang khắp phòng, một tiếng rồi lại một tiếng đập vào trái tim của tất cả mọi người.
Lucius đứng ở bên cạnh bà, hai tay ôm lấy đôi vai của người vợ, người đàn ông luôn tự kiêu, bình tĩnh, nắm giữ của cải lớn nhất Giới Phù Thủy, vào giờ khắc này chẳng qua cũng chỉ là một người cha bình thường, ông không giống như người vợ của mình, trắng trợn không kiêng dè toát ra vẻ đau lòng, bởi vì ông là một Malfoy, là chủ nhân của một gia đình, ông không thể ngã xuống được.
Nhưng đôi mắt lại không che giấu được ai, chỉ cần nhìn một chút, Harry biết rõ Lucius Malfoy cũng đang rất đau khổ.
Draco là niềm kiêu ngạo cả đời của ông, được ông sủng ái từ nhỏ, cả đời này chuyện ông đắc ý nhất không phải ở chỗ có bao nhiêu thành tựu trong những cuộc buôn bán lớn, hoặc là vì danh hiệu Malfoy này đã tăng thêm bao nhiêu vinh quang, mà là vì ông có một người con trai như Draco. Giả sử Draco có không ưu tú, không quả quyết, không hơn bạn cùng lứa như thực tế, ông vẫn có thể yêu hắn như thế, lấy hắn làm vinh, bởi vì ông là cha của hắn.
Nhưng bây giờ, đứa bé này đã mất.
Ông có một tòa trang viên cao quý nhất, có số của cải to lớn khiến ai ai cũng khao khát, có một dòng họ cổ xưa lâu đời.
Nhưng ông đã mất đi người thừa kế.
....
Harry thậm chí không nói ra được lời xin lỗi.
Cậu che giấu nguyên nhân cái ch.ết của Draco, nói là do Tử Thần Thực Tử tập kích. Kỳ thật không nói đến bọn Tử Thần Thực Tử, cho dù Voldemort có tự mình ra tay, thì người thua hơn phân nửa không phải là Draco.
Bởi vì hắn đã thức tỉnh dòng máu thần linh ngủ đông nhiều năm trong huyết mạch nhà Malfoy.
Hắn không làm chiến sĩ ch.ết ở trên chiến trường, mà là ch.ết một cách không quang minh lỗi lạc, bị người đâm lén vào tim – vào giây phút hắn không hề phòng bị.
Mà tất cả những căn nguyên này, lại là do chính Harry.
Là cậu đưa Andrea tới.
Tất cả những chuyện này, đều là lỗi của cậu.
....
Harry không biết sau này mình nên làm cái gì, trước chiến tranh, cậu đã từng có rất nhiều ý tưởng về tương lai của mình, mỗi một cái đều có Draco.
Nhưng giờ Draco đã mất, tất cả kế hoạch đều tan biến.
"Anh là một tên lừa gạt, Draco Malfoy." Harry cúi người hôn lên tên bia mộ, đôi môi mềm mại chạm lên mặt đá lạnh lẽo thô ráp, chen lẫn cảm giác đâm nhói nhỏ bé, trộn đều những giọt nước mắt cay đắng, "Anh đã nói là sẽ luôn bồi em, rõ ràng chính anh đã yêu cầu, nói sau khi chiến tranh kết thúc liền làm đám cưới, vẫn luôn tranh luận với em nên lấy loài hoa gì để trang trí cho hôn lễ, còn cười nhạo tính thẩm mỹ của em nữa."
"Bây giờ em không cãi với anh nữa đâu, Draco, em không cãi anh nữa.... Anh thích màu gì, thích hoa văn gì đều được hết, đều được hết.... Van cầu anh trở lại đi, có được không...."
Harry ngã khuỵu trên đất, cảm xúc luôn đè nén cuối cùng cũng đã tan vỡ hoàn toàn, cậu không hiểu vì sao chuyện lại thành ra như thế này, mấy ngày ngắn ngủi trước, cái người đang ngủ say dưới lòng đất kia còn đang sống ở cạnh cậu, quản cậu cái này cái kia, ôm ấp hôn môi, đồng thời còn lên kế hoạch cho tương lai của hai người.
Cậu cho là họ sẽ ở bên cạnh nhau cực kỳ lâu, cậu còn vô số lần đùa giỡn nói muốn nhìn dáng vẻ tóc bạc trắng xóa khi về già của Draco.
Cậu luôn cho rằng tình yêu của Dumbledore và Grindelwald đã đủ bi thương rồi, phí nhiều năm tháng như vậy, biến hai thiếu niên thầm mến lẫn nhau trở thành hai ông lão trầm mặc kiên định.
Nhưng giờ cậu mới phát hiện, tuy rằng hai ông lão kia có bỏ lỡ nhiều thời giờ như vậy, nhưng ít ra họ đều sống sót, cho dù có tách ra, cũng có thể biết được tin tức của đối phương, biết được cuộc sống của đối phương dù họ không được tận mắt thấy, nhưng dù sao, trong lòng vẫn biết đang có một người lo lắng cho mình, có một lý do để cố vượt qua từng ngày còn lại trong cuộc đời.
Nhưng cậu và Draco thì không phải.
Bọn họ đã không còn bất kỳ khả năng nào, kết cục đã được định sẵn. Draco an nghỉ dưới lòng đất, còn cậu thì cô độc đến cuối đời, như một câu chuyện hí kịch bi thương thô sơ.
Đây là kết cục tình yêu của đời cậu.
++++++++
Lại sau đó, sau một quãng thời gian rất dài, mọi người phát hiện, Chúa Cứu Thế Harry Potter đã biến mất rồi, không có để lại bất kỳ câu gì, ngay cả hai người bạn thân nhất của cậu cũng không biết chuyện này.
Thật ra người chân chính rõ ràng là hai vợ chồng Malfoy, bởi vì hàng năm, vào ngày mất của Draco, Harry đều sẽ lặng lẽ đi tới trang viên Malfoy, ở trong phòng Draco một vài ngày, đến trước mộ của hắn trò chuyện với hắn một lúc, kể cho Draco nghe cậu đã đi tới những nơi nào.
Khi đến sinh nhật của vợ chồng Malfoy, họ hầu như đều thu được quà mà Harry gửi tặng cho bọn họ.
Nhưng họ ai cũng không để lộ tin tức, dù chỉ nhỏ tí tẹo ra bên ngoài, bởi vì Harry là người yêu của con trai bọn họ, cũng là người nhà của bọn họ.
....
Sau hai năm vừa đi vừa nghỉ ở bên ngoài, Harry quyết định định cư ở Trung Quốc.
Đây là một quốc gia xa lạ, đưa mắt nhìn, không có một người quen, cũng chẳng có một phong cảnh quen thuộc.
Nơi này hoàn toàn khác xa nước Anh, khác xa Giới Pháp Thuật.
Câu đến ở một thành phố tên là Tứ Xuyên, thành phố này không lớn, nhịp điệu cuộc sống rất chậm, thường thường có thể thấy mọi người hóng gió dưới bóng cây rậm rạp, nói chuyện phiếm về việc nhà, công việc.
Tiếng Trung của Harry còn không tốt lắm, nhưng cậu rất thích tản bộ nghe mọi người hóng gió trò chuyện, đại khái là vì, lúc họ tán gẫu, họ đều đang cười, không phải nụ cười lạnh lẽo xã giao, mà là nụ cười mang theo sức sống tràn trề, cong đến khóe mắt, đến đuôi lông mày.
Cậu ở chỗ này mua một cái biệt thự nhỏ hai tầng theo kiểu châu Âu ở gần ven sông, có một cái hoa viên nho nhỏ, bên trong trồng hoa sắc vi màu trắng, ở giữa có một con đường nhỏ làm bằng đá cuội, nối đến một cái ao nhỏ, bên cạnh là một ngọn núi giả tạo hình đặc biệt, vào mùa hè, trên mặt đá thường sẽ có rêu xanh mọc lên.
Có lúc cậu sẽ ngồi trong vườn hoa một lúc, dùng phép thuật ngăn cách tạp âm từ bên ngoài, trên bàn bày ra một bình trà hoa nhài, bên cạnh đặt một quyển sách mà Draco thích, ngồi ở đó từ buổi trưa, mãi cho đến khi hoàng hôn, mặt trời lặn về phía tây, bóng đêm hoàn toàn bao phủ.
Nhưng cậu vẫn một mình ngồi ở đó, lặng im như một bức tượng điêu khắc.
Cậu đã rất lâu không còn cười nữa, cặp mắt xanh lục sáng óng ánh như hai viên đá quý giờ đã trở nên ảm đạm, như một ông lão gần đất xa trời, khó có gì có thể làm dao động nó được.
Bởi vì cái người thắp sáng sinh mạng của cậu đã mất.