Chương 34: Dịu dàng với một người
Một khi Tranh Phù chìm trong tình yêu với cổ kính, cô hoàn toàn bất chấp hai vị đại nhân phía sau có phản ứng gì, sôi nổi tiêu sái đi phía trước.
Triệu Hành Uy tạm thời quên mất xao động vừa rồi, không có biểu tình đặc biệt gì đi theo Tranh Phù, mà Hạ Lan Thấm lặng lẽ theo sau anh.
“Oa! Có thuyền nhỏ nha! Chúng ta đi ngồi thuyền đi!”
Từng chiếc thuyền nhỏ chở du khách du lãm cảnh sông, Tranh Phù thấy vậy lập tức xoay người hưng phấn yêu cầu. Lúc này mới phát hiện cô đã bỏ xa hai người kia, một người dẫn đầu phía trước.
“Nhà đò, tôi muốn ngồi thuyền!”
Tranh Phù nhanh chóng chạy đến bên bờ tìm một con thuyền nhỏ vừa vặn bỏ neo, dè dặt cẩn trọng bước lên thuyền.
“Đi thôi!”
“Không đợi các bạn của cô sao?”
Nhà đò dừng lại một chút, phía sau cô bé này hẳn là còn hai người lớn đi cùng nhau.
Tranh Phù nhìn cô và dượng đang bước nhanh về phía mình, lập tức lắc lắc đầu.
“Không cần, hai người bọn họ có thế giới riêng, tôi cũng không nên làm bóng đèn!”
Cô thúc giục nhà đò nhanh chèo đi, lúc Triệu Hành Uy và Hạ Lan Thấm đến bên bờ, thuyền nhỏ đã đến giữa sông.
“Hai người cứ đi chơi đi, cháu đi một mình! Không cần lo lắng, cháu sẽ an toàn về khách sạn, bye bye!”
Tranh Phù vẫy vẫy tay với hai người, vui vẻ quay người lại thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Nhà đò chỉ cho Tranh Phù con của hai người đứng bên bờ, một nhà ba người đi du lịch, đứa nhỏ săn sóc để cha mẹ lại với nhau. Nhà đò cười thấu hiểu, tiếp tục chèo thuyền nhỏ đi về phía trước.
Nhìn quán trà bên bờ, nhìn mọi người hoặc ngồi hoặc dựa vào lan can bên cạnh. Bởi vì không phải ngày nghỉ, hôm nay ít người hơn.
Tranh Phù thoải mái tán gẫu trên trời dưới đất với nhà đò, nhà đò thấy cô đúng là trẻ con, cũng nhiệt tình giới thiệu lộ thẳng cổ kính với cô. Nói cho cô biết nơi nào có bánh hấp ngon nhất, nơi nào có quán trà tốt nhất, nơi nào có cửa hàng tiện lợi.
Triệu Hành Uy cùng Hạ Lan Thấm nhìn Tranh Phù rời đi mà ngây ra mất một lúc, bọn họ không nghĩ tới Tranh Phù đi một mình như thế.
Triệu Hành Uy hơi lo một mình cô không biết có thể lạc đường hay không, còn Hạ Lan Thấm cũng lo lắng nếu Tranh Phù xảy ra chuyện cô ta không biết nên ăn nói thế nào với anh trai và chị dâu.
Đến tận khi di động của Triệu Hành Uy vang lên, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của Tranh Phù.
“Cháu chạy đi đâu rồi?”
Triệu Hành Uy đi thẳng vào vấn đề, chỉ muốn biết vị trí của Tranh Phù giờ phút này.
“Dượng không cần lo lắng, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho mình. Yên tâm, cháu có mang tiền, nếu như không tìm thấy đường về đến lúc đó sẽ tìm dượng hoặc là cô. Hiện tại, dượng và cô chỉ cần vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người là được.”
Tranh Phù biết cô nhỏ cũng nghe được, nên càng thêm lớn tiếng.
“Tranh Phù!”
Hạ Lan Thấm quả nhiên nghe được, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Dưới yêu cầu của Tranh Phù, Triệu Hành Uy đưa di động cho Hạ Lan Thấm.
“Đừng càn quấy, nhanh chút trở về. Một mình cháu đi lạc thì biết làm sao?”
Hạ Lan Thấm dù sao vẫn rất lo lắng, biết là không còn nhìn thấy cô nữa nhưng vẫn không tự chủ nhìn theo dòng sông uốn lượn.
“ Cô đừng lo lắng, cháu không vấn đề gì. Hiện tại cháu đã hai ngươi rất xa, cô phải nắm chắc cơ hội, ở cùng dượng nhé. Được rồi, không nói nữa, cứ như vậy đi, bye bye!”
Nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, Hạ Lan Thấm chỉ có thể lại cho Triệu Hành Uy.
Tuy cô ta rất vui khi có thể ở một mình cùng anh, nhưng cũng càng thêm lo lắng cho an nguy của Tranh Phù.
Nhưng thật ra Triệu Hành Uy từ từ bình tĩnh lại, không phải không biết anh không biết năng lực của Tranh Phù. Nhìn cô giống trẻ con, nhưng thực ra đã sớm trưởng thành, xém chút anh đã quên điểm này.
“Hiện tại, làm sao đây?”
Hạ Lan Thấm không có chủ ý gì.
“Cô bé biết tự chăm sóc cho mình, vậy không cần lo lắng.”
Nói rồi, Triệu Hành Uy lập tức xoay người trở về. Tự nhiên, Hạ Lan Thấm cũng lập tức đi theo.
Thấy chồng mình bình tĩnh như thế, cô ta cũng bắt đầu tỉnh táo lại, đầu óc cũng từ từ thanh minh. Dựa theo năng lực của Tranh Phù, quả thật không có vấn đề gì, hơn nữa cô bé đã mười tám tuổi rồi.
Nghĩ như thế, cô ta cũng yên tâm hơn.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nhớ tới vừa rồi Tranh Phù nói để lại thế giới riêng cho hai người, trong lòng Hạ Lan Thấm vẫn thật chờ mong. Đối với sự săn sóc của Tranh Phù, trừ cảm động ra cô ta thật sự không biết nên làm cái gì.
“Về khách sạn.”
Nhưng lời nói lạnh lùng của Triệu Hành Uy lại phá tan tâm tình tốt đẹp của Hạ Lan Thấm.
“Nhưng…”
Hạ Lan Thấm còn muốn nói thêm cái gì, đã thấy chồng im lặng quay lưng đi. Cô ta đi sau anh, cảm động trong lòng cũng bị bi thương thay thế.
Nhìn bóng lưng vĩ ngạn kia, người đó là chồng cô ta, nhưng thái độ của anh dành cho cô ta còn lạnh lùng hơn cả với người xa lạ.
Nhìn bộ quần áo thoải mái trên người, đây là lúc trước Tranh Phù mua riêng cho cô ta. Nhìn anh đang đi phía trước cũng mặc quần áo như vậy, Tranh Phù nói đây là đồ tình nhân.
Hạ Lan Thấm cười khổ, nếu là bình thường anh nhất định sẽ không mặc, nhưng sáng sớm vì câu nói của Tranh Phù nên anh mới thay cả bộ.
Kỳ thực, với cá tính của anh loại quần áo này sẽ không xuất hiện trong tủ quần áo, chớ đừng nói là xuất hiện trong hành lý.
Có phải là vì Tranh Phù mua, cũng là Tranh Phù tự tay bỏ vào, nên anh mới không có cự tuyệt?
Hạ Lan Thấm không biết mình đang nghĩ cái gì, cũng không biết giờ phút này mình đang ghen tị hay là hâm mộ. Chỉ nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào da thịt trong lòng bàn tay.
Nhưng thế thì sao, chồng cô ta chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đó!
“Anh…thích Tranh Phù sao?”
Hạ Lan Thấm không biết mình lấy đâu ra dũng khí, dám hỏi vấn đề này.
Triệu Hành Uy đã ngồi trong xe hơi nhíu mày, nhưng trong lòng lại sửng sốt. Vấn đề này đến với anh quá đột ngột, tựa như quăng xuống một trái bom.
“Ý của em là, anh sẽ không cảm thấy Tranh Phù như thế này là rất không nên sao. Con bé vẫn còn con nít, làm việc khó tránh khỏi thiếu suy xét, con bé chỉ có ý tốt.”
Vừa thấy sắc mặt anh không đúng lắm, Hạ Lan Thấm lập tức sửa miệng, cố gắng giải thích theo cách người ta chấp nhận được lí giải cho câu hỏi vừa rồi với Triệu Hành Uy.
Triệu Hành Uy trầm mặt, bảo lái xe lái đi.
Hắn không suy tư Hạ Lan Thấm hỏi vấn đề rốt cuộc có ý gì, cũng không cần biết là cố ý hay là vô ý.
Hắn chỉ đang tự hỏi câu hỏi vừa rồi có ý nghĩa gì với anh, càng tự hỏi vừa rồi trong lòng xém đã chút thốt ra đáp án.
“Tranh Phù vẫn chỉ là đứa bé.”
Những lời này không biết là đang trả lời ai, là cho anh, hay là cho Hạ Lan Thấm?
Anh không có cảm thấy hành vi của Tranh Phù là vô lễ, lại cũng không thích cô làm như vậy.
Bởi vì giây phút Hạ Lan Thấm hỏi câu ấy…
…
…
Giây phút ấy, trong lòng anh nảy ra một chữ thích!