Chương 51: Tỏi toàn tịch
Mặt trời lên, Tranh Phù nằm trên bãi cỏ trong hoa viên. Cây xa cúc đung đưa trong gió, con chó nhỏ nhà cô đang nhàm chán đuổi theo chơi đùa với bông hoa nhỏ màu lam tím lắc tới lắc lui.
Thời tiết tháng mười một hơi lạnh, nhưng thật thoải mái.
Cô suy tư trọn một ngày, cuối cùng trong lòng cũng có kết quả.
“A! Trời chiều đáng ch.ết, Hạ Tranh Phù ta ra lệnh cho ngươi tối nhanh một chút!” Cô ngồi dậy, nhìn mặt trời dần hạ về phía tây hét to.
Đến con chó nhỏ cũng bị cô dọa sợ trốn trong bụi hoa nhìn cô, hoài nghi chủ nhân có phải điên rồi hay không.
Tay chống nạnh, nhìn trời chiều ngoan ngoãn nghe lời cô vui tươi hớn hở cười to. Oa cắt cắt cắt, xem đi, trời chiều cũng ngoan ngoãn nghe lời cô. Kỳ thực, dù cô có vui hay không, thì địa cầu vẫn quay. Một khi đã như vậy, Hạ Tranh Phù cô vì cái gì mà phải buồn bực rối rắm?
“Tốt! Quyết định vậy đi! Lão tử Hạ Tranh Phù muốn tiếp tục làm cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu!”
Một tay chống nạnh, một tay chỉ trời chiều đỏ rực, Tranh Phù dùng phương thức của mình cởi bỏ nút thắt trong lòng. Cô từng gặp những chuyện còn rắc rối hơn bây giờ, nhưng rồi vẫn có thể quay lại bình thường đấy thôi. Một khi cô điều hành xí nghiệp Hạ thị, chỉ sợ những gì nghe thấy nhìn thấy còn rắc rối hơn cả hiện tại.
Cứ cho là khảo nghiệm đi, qua tháng Bảy sang năm tốt nghiệp, cô sẽ đến công ty nhà mình rèn luyện.
Vì phụ họa cho niềm vui của chủ nhân, con chó nhỏ nấp ở nơi nào đó sủa vang, cây xa cúc lay động, thật sự là phi thường náo nhiệt.
Ít nhất Triệu Hành Uy, Hạ Lan Thấm cùng Hồ Địa Hưng nhìn thấy tình cảnh này, ba người nháy mắt đều biến thành pho tượng, không hiểu nổi cô gái nhỏ mấy ngày hôm trước còn buồn bực không vui thế nào lập tức lại thay đổi trở nên sáng sủa.
“Nghĩ thông suốt rồi?” Triệu Hành Uy tiến lên lên trước một bước, nắm tay cô gái nhỏ.
Vừa nhìn thấy người nào đó sáng nay còn ép cô ăn điểm tâm, hai mắt Tranh Phù lập tức cười như hai vầng trăng non, tuy nhiên ý cười bên khóe miệng cô lại cho người ta cô vừa nghĩ ra trò đùa dai nào đó.
“Hừ hừ hừ, cháu là nhân vật bậc nào, nhân sinh của cháu do cháu làm chủ.” Vậy nên, hễ ai bắt buộc cô ăn điểm tâm đều là trứng thối, cô phải đại diện cho ánh trăng để tiêu diệt người đó!
“Được rồi Tranh Phù, đừng tìm dượng cháu gây náo loạn, nhanh về rửa sạch bùn đất trên người đi, rồi ra ăn cơm.” Hạ Lan Thấm cũng khôi phục dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của ngày xưa, thúc giục Tranh Phù đi tắm rửa.
Tránh thoát bàn tay của Triệu Hành Uy, Tranh Phù sôi nổi chạy vào đại trạch, lên lầu chuẩn bị tắm rửa. Tuy nhiên trước đó, cô không quên nháy mắt với quản gia. Quản gia được nhìn một cái mà hết hồn, bắt đầu nghĩ đến chén cơm của mình sắp không bảo vệ được nữa rồi.
Cởi bỏ váy áo dính đầy bùn đất, để vòi hoa sen xả nước ấm xuống làn da cô, gương mặt vui vẻ bỗng lại trở thành buồn bã. Ở trước mặt mọi người ngụy trang mình rất vui vẻ, thật sự mệt ch.ết đi. Cô cũng hi vọng bản thân mình thật sự có thể vui vẻ như thế, rồi cô nhỏ và dượng đều trở lại như trước kia, hết thảy đều không có gì phát sinh.
Tranh Phù tắm giặt xong bước xuống lầu, thân mật khoác tay Hạ Lan Thấm đi vào nhà ăn. Mọi người cuối cùng nụ cười lúc nãy của cô có ý gì, cô muốn mở một bữa tỏi toàn tịch.
“Đến đến đến, giao mùa dễ sinh bệnh, nghe nói tỏi là thức ăn sát trùng tốt nhất. Cháu đã dặn riêng phòng bếp chuẩn bị những thức ăn này, trong mỗi món ăn đều có tỏi.” Hừ hừ hừ, cô không tin không chỉnh ch.ết được anh! Cho anh ép cô ăn điểm tâm này, nhìn xem anh còn dám ức hϊế͙p͙ cô nữa không!
Triệu Hành Uy trấn định ngồi xuống, có trời mới biết trong lòng anh thật sự đã bại trong tay tiểu nha đầu thù dai này rồi.
“Đừng khách khí, ăn nhiều một chút nga.” Ngồi xuống bên cạnh Triệu Hành Uy, Tranh Phù lập tức nhiệt tình gắp một đũa đồ ăn cho vào chen của người nào đó, thậm chí tự động xem nhẹ hai hàng lông mày của người ấy nhíu lại như sắp dính vào đến nơi.
Ánh mắt sắc bén bắn về quản gia đứng đằng sau, lão quản gia của Triệu gia run lên như lá rụng, trong lòng bắt đầu tính toán rốt cuộc bản thân mình sẽ phải tạm rời cương vị công tác hay là lặng lẽ biến mất.
Nhưng, ông chủ đã dặn, tất cả mọi người phải nghe theo biểu tiểu thư. Nếu ông mà không nghe đi, bát cơm cũng khó giữ được. Nhưng bây giờ nghe cô, có vẻ như cũng không tốt hơn chỗ nào.
“Bác quản gia cũng mệt mỏi đi? Mau đi nghỉ ngơi đi, không cần lo cho mọi người đâu, cháu sẽ tự tiếp mọi người.” Tranh Phù đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tự mình, hiển nhiên nếu có cái gì vấn đề thì tìm một mình cô, người khác vô can.
Quản gia xém chút lệ nóng tung hoành, lập tức tuân lệnh chuồn mất, miễn cho phải đối mặt với Godzilla nổi giận.
“Tranh Phù, em đang trả thù anh sao?”
Anh bình tĩnh và cơm cùng thịt bò xào tỏi vào trong miệng, kỳ thực anh hoàn toàn có thể chọn ăn thịt bò không. Nhưng đây là cô tự gắp cho anh, mỗi miếng đều cảm giác mĩ vị vô cùng. Tuy rằng, chỉ sợ đêm nay dạ dày chắc sẽ không chịu nổi.
“Trả thù? Cần chứ. Ngài làm chuyện đại nghịch bất đạo, nên cháu phải trả thù.” Hừ hừ hừ, nhìn anh còn dám bức bách cô nữa không. Cẩn thận mỗi ngày cô đều hầu hạ anh ăn tỏi toàn tịch.
“Nói thế, nghĩa là em làm thế này hoàn toàn vì hiếu kính anh?” Nhìn đồ ăn trong chén như sắp tràn ra ngoài, anh biết khóe miệng mình đang run lên.
Dáng vẻ muốn cười không dám cười của cô trông y như một con mèo nhỏ ăn vụng, đôi mắt lung linh tràn đầy sắc màu, cong cong hình trăng non. Cô vừa dùng đũa gắp thức ăn, vừa liếc trộm anh, giống như thật hưởng thụ biểu tình nhăn mặt nhíu mày của anh.
“Ừ hừ, nhất định. Dù thế nào cháu cũng phải hiếu kính với người đối tốt với cháu chứ.”
“Một khi đã như vậy, vì báo đáp ý tốt của em, anh sẽ nhớ mỗi ngày đều hầu hạ em ăn điểm tâm.” Triệu Hành Uy cũng không giận, đột nhiên thay đổi mục đích.
Cắt, Tranh Phù nháy mắt cắt điện. Một đôi mắt to nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang có vẻ rất thoải mái, bình yên dùng bữa.
“Thật sự là cám ơn ngài nha, cám ơn cả nhà ngài nga.” Lần sau cô phải thử nước ép tỏi, nếu không chỉnh ch.ết anh, nhất định cô sẽ mang họ anh!
“Tiểu Tranh Phù của anh đúng là khách khí, thưởng cho em miếng thịt bò, nào.” Nói rồi, anh vô cùng thân thiết trực tiếp gắp miếng thịt bò nhét vào cái miệng nhỏ đang nhếch lên vì tức giận của Tranh Phù.
Không thể không nói, giờ phút này trong lòng Triệu Hành Uy rất cao hứng. Chỉ cần cô có thể vui vẻ khôi phục bình thường, anh không để ý đến chuyện đau dạ dày cả đêm.
Trút căm phẫn ăn thịt bò, Tranh Phù không có chú ý tới Hồ Địa Hưng đã hóa đá còn Hạ Lan Thấm thì cúi đầu.
Người đàn ông cười như đang yêu kia, thật sự là người bạn tốt quen biết từ nhỏ của Hồ Địa Hưng sao? Không ai biết rõ hơn anh ta việc Triệu Hành Uy không thể đụng vào tỏi, chỉ cần ăn vài miếng đã bị ói mửa, nhưng anh phát hiện ăn hết bữa tỏi hôm nay, chỉ sợ cũng có thể đi rửa ruột.
Cuối cùng Tranh Phù thoáng nhìn gương mặt hơi trắng bệch của Hạ Lan Thấm có, mới ngừng vui đùa ầm ĩ.
Nói toạc ra, cô còn cảm thấy Hạ Lan Thấm kỳ quái. Nếu không phải tại cô nhỏ, sao cô và dượng lại phát sinh quan hệ. Nhưng Hạ Lan Thấm là cô nhỏ của cô, chẳng lẽ cô thật sự hận cô ấy hay sao? Thôi, thống khổ của cô nhỏ hôm nay coi giúp thương tổn của cô bình phục đi.
Ăn cơm tối xong, Tranh Phù lập tức tìm kẹo cao su xua đi vị tỏi trong miệng.
“Vì để cháu vui vẻ, Hành Uy đúng là ch.ết còn không sợ.” Hồ Địa Hưng như vô tình đi qua bên người Tranh Phù, bỏ lại một câu nhẹ nhàng như đang thì thào tự nói.
“Hả?” Tranh Phù không hiểu vì sao liếc anh ta một cái.
“Dạ dày của Hành Uy không thể đụng vào tỏi, bữa cơm hôm nay lại ăn nhiều như vậy, chỉ sợ phải đi rửa ruột.”
Anh ta cũng là một người ích kỉ, nên hi vọng Triệu Hành Uy và Tranh Phù nhanh ở bên nhau một chút, thì anh ta và Hạ Lan Thấm mới có cơ hội. Từ lúc anh ta thấy rõ tình cảm của Triệu Hành Uy, dần dần cũng có ý nghĩ này.
Nhìn Tranh Phù lập tức nhảy dựng khỏi ghế sofa, vội vàng lên lầu, Hồ Địa Hưng than nhẹ.
Tranh Phù, cháu không cách nào thoát khỏi Triệu Hành Uy được đâu. Người đàn ông này yêu cháu, sẽ vì cháu làm hết thảy, lại tuyệt đối sẽ không cho phép cháu rời đi. Chung quy sẽ có một ngày, cháu vẫn sẽ động tâm với người đó.