Chương 64
Nửa đêm, đèn trong phòng hồ sơ của Sở công an vẫn sáng, trong từng ô đều lưu giữ lại tất cả hồ sơ của mấy chục năm qua, những hồ sơ gần đây đã được lưu vào vi tính, nhưng những hồ sơ vụ án trước đây thì vẫn nằm im trong ô cùng lớp bụi thời gian.Diệp Tiêu phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy hồ sơ vụ án mất tích của mẹ Đồng Niên.
Anh giở tập hồ sơ dày cộm, giống như hít thở thấy mùi thời gian.
Trước tiên, anh xem những ghi chép đầu tiên.Ngày 12 tháng 6 năm 1988, cha Đồng Niên là Đồng Gia Hưng đến đồn cảnh sát khu vực nơi họ sinh sống báo án.
Theo như lời khai của Đồng Gia Hưng, vợ ông là Tô Tiểu Vân sáng ngày 12 tháng 6 năm 1988 đi làm, nhưng tối hôm đó lại không về nhà.
Đồng Gia Hưng đã đến học viện mỹ thuật nơi Tô Tiểu Vân làm việc hỏi, nhưng người trong trường bảo hôm đó Tô Tiểu Vân không hề đến trường.
Ông đợi hai ngày, cuối cùng phải đến đồn cảnh sát khu vực báo án mất tích.Lúc đó, cảnh sát đến nhà Đồng Niên xem xét, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường về phía Đồng Gia Hưng cũng không có điều đáng nghi ngờ.
Nhưng, khi cảnh sát đến học viện Mỹ thuật nơi Tô Tiểu Vân làm việc điều tra, có người nói với cảnh sát, quan hệ giữa Tô Tiểu Vân và chồng cô không được tốt lắm, bởi Đồng Gia Hưng nghi ngờ vợ mình có mối quan hệ mờ ám với đồng nghiệp của cô.
Nhưng những người quen biết Tô Tiểu Vân đều cho rằng đây là suy đoán vô căn cứ của Đồng Gia Hưng.
Nhưng, không lâu sau, Đồng Gia Hưng lại không may ngã từ mái ngôi nhà đen xuống mất mạng, nên vụ án cũng chấm dứt luôn.Còn về cái ch.ết của Đồng Gia Hưng, có người suy đoán là ông tự tử, nhưng rốt cuộc là tự sát hay sự cố thì cũng không ai dám chắc.
Sau khi mẹ mất tích, bố lại bị tai nạn qua đời, cậu Đồng Niên liền đưa đứa cháu đáng thương đến một thành phố nhỏ sinh sống.
Từ đó ngôi nhà đen bị đóng cửa bỏ trống, đã từng có người muốn mua ngôi nhà này, nhưng cuối cùng không hiểu vì lý do gì mà bỏ cuộc.Diệp Tiêu lấy hồ sơ cá nhân của Tô Tiểu Vân ra xem, khi anh nhìn thấy ảnh của Tô Tiểu Vân, anh chợt ngẩn người, bởi vì người trong ảnh giống hệt Vũ Nhi.Diệp Tiêu chớp mắt mấy cái, xác định rõ mình không bị hoa mắt nhìn nhầm, ảnh thẻ chứng minh thư đen trắng trước mắt như thể chính là ảnh chụp của Vũ Nhi.
Trên đời này, ngoài anh chị em sinh đôi, thực sự có hai người giống y hệt nhau sao? Diệp Tiêu gật đầu, anh tin như vậy.Có lẽ, đây là một việc duy nhất La Tư biết mà chưa nói với Diệp Tiêu.
Rõ ràng La Tư đã sớm nhận ra gương mặt của Vũ Nhi rất giống với mẹ Đồng Niên.
Nhưng tại sao La Tư lại không nói cho anh biết nhỉ? Diệp Tiêu thở dài.Anh lại nhìn tấm ảnh đó, Tô Tiểu Vân trông vẫn còn rất trẻ, chắc bức ảnh này bà chụp khi mới hơn hai mươi tuổi, trong ánh mắt dường như còn ẩn chứa điều gì đó, là duy mỹ hay thê lương? Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt bà trong bức ảnh, Diệp Tiêu từ từ tưởng tượng ra dáng vẻ của người phụ nữ đó lúc còn sống.