Chương 39
Lên đến giữa trung tâm mắt tôi sáng như ngọn hải đăng trong đêm đông.
Có 10 hũ Tào phớ to như như cái thúng!!! Trời ạ, tôi có đang nằm mơ không vậy.
Việc rất đơn giản, 10 đôi may mắn được chọn thì chỉ việc đứng đối diện nhau qua chiếc hũ và ăn. Thế thôi.
Tôi cười híp cả mắt, vênh váo.
- Đấy. Cậu thấy chưa. Không có tớ thì làm sao cậu được ăn Tào phớ miễn phí.
Nói rồi tôi nhanh nhẹn ngó lơ mọi thứ xung quanh tìm thìa để múc tào phớ. Nhưng ngay sau đó, tôi biết là tôi không thể tìm được cái gì để múc trong lúc này.
- Hai bạn trẻ đứng đối diện nhau. Các bạn hãy dùng tay của mình múc tào phớ cho đối phương ăn. Và tất nhiên chúng tôi có gang tay vệ sinh. Đừng có ý nghĩ bỏ phí bất kì một miếng tào phớ nào. Nhớ đấy.
Vài sọc đen chảy dài bên má. Tôi cười trong đau khổ, lén lút liếc mắt lên nhìn người đối diện. Vẻ mặt người phía trước tối sầm, ánh mắt nhìn tôi nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống, có lẽ nếu không có mọi người ở đây chắc cậu ta đã nhảy vào bóp cổ tôi và sẽ hét “ Sao không nghe lời. Sao không nghe lời.”
Nhưng người phía trước đang xỏ gang tay, một cách miễn cưỡng. Tôi cũng chậm rãi xỏ gang tay.
- Các đôi chú ý. Sẽ có phần thưởng cho những cặp đôi có màn ăn Tào phớ đẹp nhất và độc nhất. Phần thưởng là 1 vé trượt cỏ ngoại ô cho 2 người.
Tôi nuốt trọn từng lời người dẫn chương trình, trong mắt lúc này chỉ còn hai chiếc vé trượt cỏ. Ngập ngừng cúi đầu, cười đắc ý.
Gang tay cũng đã xỏ xong, tôi đánh liều nói một câu với người đối diện.
- Cố gắng lát nữa đi trượt cỏ nhé.
Yul hờ hững liếc nhìn tôi, giọng đều đều.
- Ăn hết chỗ tào phớ này chắc thành heo.
Tôi bấm bụng nén nhịn. Sau cười cười, mắt chớp chớp, giả điệu duyên dáng thẹn thùng. Cất giọng nhỏ nhẹ.
- Cố gắng ăn thật đẹp mắt để trượt cỏ nhé.
Người phía trước nhíu mày, rùng mình một cái. Sau nhẹ nhàng ột bàn tay xuống dưới chiếc hũ cầm lên 1 miếng tào phớ to phạc.
Tôi tròn xoe mắt nhìn miếng tào phớ, ấp úng hỏi.
- Mang gang tay nên miếng tào phớ có vẻ to nhỉ.
Đôi mắt người đối diện lóe lên một ánh nhìn kì quái, môi mấp máy.
- Nào. Tôi đút cho cậu ăn.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, mặt xám ngoét như tro, thì thào mặc cả.
- Nhỏ nhỏ thôi có được không?
Yul nhún vai, lắc đầu nói.
- Ăn để trượt cỏ cơ mà.
Tôi cứng họng. Nuốt nước bọt đánh ực. Chậm rãi há miệng.
Tôi thề là từ hồi biết ăn Tào phớ đến giờ chưa bao giờ tôi ăn miếng Tào phớ nào to như thế. Nghẹn muốn ch.ết.
Cố gắng lắm mới đẩy xuôi được miếng Tào phớ vào trong. Giờ thì đến lượt tôi.
Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, lắc đầu, khỏi động bả vai, xoay cổ tay. Được lắm, cậu định chèn ép tôi bằng miếng tào phớ kia có phải không? Hãy xem đây.
Tôi không ngần ngại thọc hẳn tay vào cái hũ tào phớ phía trước, vọc lên một nắm khủng bố, nháy mắt với người đối diện.
- Nào, nào. Nói chữ “A” lên nào. A…A…A…
Vẻ mặt người phía trước như phủ hơi sương, Yul đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, sau miễn cưỡng há miệng.
Rồi, xem nào. Cái bản mặt này tôi đã muốn đấm từ lâu. Giờ thì hãy nhận lấy miếng Tào phớ của tôi đi.
Cậu ta tròn mắt nhìn nụ cười tiểu nhân khoái chí của tôi trong khi miệng căng phồng toàn táo phớ và không thể nói được lời nào. Tôi cưới há há, giờ mà có Hạnh Nhi ở đây chắc cô bạn không thể nào tin được người phía trước là Yul nổi tiếng lạnh lùng và tàn nhẫn trong trường mất. Vậy là cũng có cái ngày con người tàn nhẫn này bại dưới bàn tay Tào phớ của tôi. Nhưng nếu kể thì chắc cô bạn không tin, vậy thì hơi phí.
Ý nghĩ thoáng qua, tôi nhanh nhẹn tháo gang tay, rút điện thoại và “tách”, đã thu được bản mặt khi ăn Tào phớ của tảng băng sống.
- Này. Làm gì đó.
Tôi giả tảng ngó lơ.
- Không làm gì cả. Ăn hết đi rồi hãy nói. Haha.
Gang tay còn chưa kịp xỏ xong, thì người đối đã lên tiếng.
- Lại đến lượt tôi.
….
Chưa bao giờ ăn Tào phớ lại là một cực hình.
Chưa bao giờ bụng tôi lại lo căng Tào phớ như thế.
Tiếng người quản trò vang vang. Hết cuộc chơi.
Tàn trận, nhìn lại cuộc chơi. Quần áo cả hai lấm lem toàn tào phớ. Cảm giác như mùi Tào phớ ở khắp mọi nơi, ngớn đến tận cổ. Có lẽ sẽ cạch mặt đến già không dám bén mảng tới vùng ngoại ô này vì Tào phớ mất.
Tháo gang tay, tôi nhìn thật lâu vào hũ tào phớ, yếu ớt hỏi.
- Yul. Chúng ta có được giải ấn tượng không?
Người phía trước mím chặt môi, trong mắt ẩn ý cười.
- Chắc được giải ăn nhem nhuốc nhất.
Nhưng kết quả chung cuộc là.
- Chúc mừng bạn nữ có chiếc mũ len hồng và chàng trai lung linh bên cạnh. Tuy nhiên, lúc này nên gọi họ là cặp đôi ăn hài hước nhất thì đúng hơn. Thiết nghĩ nên có một bộ quần áo đôi nữa dành cho cặp này. Chúng ta hãy cùng ột tràng pháo tay nào.
Tiếng người quản trò véo von, tiếng những tràng vỗ tay nổ ra như pháo, tôi bẽn lẽn, ì ạch vác cái bụng căng tức lên phía trước.
***
Nhìn hai tờ vé trượt cỏ sáng lấp lánh, tôi cười hí hửng.
Người phía bên cạnh vẫn chú tâm vào bộ quần áo mới được tặng, mãi sau mới hỏi lại.
- Đây là kiểu vải gì vậy?
Tôi vẫn chú tâm vài hai tấm vé, đáp mông lung.
- Tớ cũng không biết được. Nhưng mà ấm đúng không?
- Hi vọng là không gặp ai quen ở chỗ này.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Yul, phì cười.
- Sợ mất hình tượng à?
Yul khẽ nhìn tôi ý vị thâm trường, đáp.
- Thật tình…Ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tôi học theo kiểu cười nhếch môi của Yul, lạnh nhạt đáp.
- Nếu không có bộ quần áo được tặng này chắc cậu vẫn phải mặc nguyên bộ đồ lấm len Tào phớ đó đấy.
Chẳng hiểu nụ cười kiểu nhếch môi tôi học của Yul giống đến mức nào mà bỗng dưng Yul ngừng bước, sắc mặt lạnh tanh.
- Chào mày. Yul. Có vẻ lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
Một giọng nói xa lạ ập đến, tôi lúng túng nhìn quanh. Phía trước một toán người áo trắng ánh mắt dữ tợn và mang đầy gậy gộc. Tôi hốt hoảng đánh rơi hai tờ vé trượt cỏ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trong giây lát vẫn cảm nhận thấy một bàn tay lạnh nắm chặt lấy bàn tay đang run run của tôi.
Trong toán người áo trắng, bất thình một bóng áo đen bước ra. Người này rất quen, thực sự rất quen. Giọng nói ban đầu lại vang lên, đầy giễu cợt.
- Mày còn nhớ tao chứ?
Hơi gầy. Đeo kính cận. Da trắng xanh. Và niềng răng. Đăng Đăng? Đúng. Là anh chàng Đăng Đăng đã bị đuổi học từ những tháng trước. Sao anh ta lại ở đây?
Giọng nói bên cạnh tôi chợt vang lên, lạnh giá, khinh bỉ.
- Tao không dư thời gian để nhớ một thằng như mày. Mày là ai?
Tôi ngẩng đầu nhìn Yul, đôi mắt cậu ấy rực sáng một cách đáng sợ. Bàn tay phía dưới vẫn siết chặt lấy tay tôi, nhưng tay tôi thì vẫn không ngừng run.
- Haha. Mày không nhớ tao nhưng tao thì lại nhớ ra con nhỏ đi cạnh mày đấy.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc chí của Đăng Đăng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu khi hắn gọi tôi là con nhỏ này nọ. Tôi nhướn mày, hắng giọng hỏi lại.
- Đăng Đăng, tránh đường cho bọn tôi về.
Nói xong câu này, bàn tay phía dưới càng siết chặt tay tôi hơn nữa. Tối nín thở, tôi biết rằng Yul đang có ý bảo tôi đừng nói gì. Nhưng mà ít ra thì cũng phải nói cho ra lẽ rằng cái tên Đăng Đăng kia đang chắn đường về chứ.
ĐĂng Đăng nhìn chúng tôi một lượt, sau cười khẩy.
- Tôi vẫn nhớ tên em. Linh Đan lớp 11a . Nếu ngoan ngoãn đứng tránh tên Yul đó ra, tôi có thể tha cho em.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói đầy dữ dằn đã vang lên.
- Thằng khốn.
Vẻ mặt Đăng Đăng thay đổi. Ánh mắt qua mắt kính đỏ ngầu.
- Vì mày mà tao bị đuổi khỏi trường. Những cú đấm tối đó mày nện vào mặt tao, tao không bao giờ quên. Hôm nay gặp mày ở đây, nợ này phải trả. Anh em…
- Ơ….Khoan.
Trong khí thế hừng hực của Đăng Đăng và tiếng những chiếc gậy nện xuống đất chát chúa, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Giọng nữ đó, là của tôi.
Đám người áo trắng ngây ra trong giây lát, Đăng Đăng nhìn tôi như nhìn một kẻ lập di. Tôi cười cười, quay sang phía Yul, nói nhỏ.
- Khi tớ đếm đến số 3. Thì làm theo nhé.
Yul nhíu mày khó hiểu. Tôi vẫn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh. Hô to.
- Đăng Đăng. Nghe đây. 1… ….3….Yul, mình chạy thôi.
Nói rồi, tôi nắm chặt lấy bàn tay bên cạnh, nhanh như một tia chớp, xoay người lại và cả hai bắt đầu chạy.
Có tiếng hét phía sau, tiếng những bước chân uỳnh uỳnh trên mặt đất.
Lúc đầu là tôi kéo tay Yul, sau đó là Yul dẫn trước. Khu vực mà chúng tới là bãi trượt cỏ nên khá vắng người. Chạy hết bãi cỏ thì tới một khu rừng. Chúng tôi vẫn mải miết chạy.
Trong rừng những cành lá lòa xòa, nhưng con đường khi tôi bước luôn có một cánh tay rẽ đám lá nhiều gai, phía xa, những bước chân vẫn đuổi theo dồn dập, tôi nghe thấy tiếng Đăng Đăng quát tháo, tiếng bọn người áo trắng đầy dữ dằn, và tiếng bước chân nện xuống đất “bịch bịch“. Nhưng trong giây lát, cảm giác mọi thứ trước đây vốn rất quen thuộc. Nhưng không phải màu xám xịt, mà là màu vàng chanh của trăng. Tiếng những bước chân không vội vàng đầy lo lắng, mà từng nhịp ổn định. Rất nhẹ, rất nhẹ. Trong khoảnh khắc, tôi thấy cánh tay người phía trước kia chợt đổi màu. Ánh mắt nâu trong veo của ai đó chợt sáng rõ. Thật thân quen.
“ Bịch…Bốp…..Crắc …..A….…a…..a…….”
***
Khi khẽ cựa mình dậy, cảm giác toàn thân đau ê ẩm và cánh tay bên phải đau buốt. Xung quanh mọi thứ tối om và lạnh. Tiếng côn trùng và tiếng lá răng rắc. Mọi thứ xung quanh thật đáng sợ.
Trong đầu loáng thoáng hiện lên những bước chân, tiếng Đăng Đăng, tiếng những người áo trắng đuổi theo. Có phải là cả tôi và Yul đều đã bị bọn họ giết rồi không?
Tôi mếu máo, trực khóc òa, giọng run run.
- Yul. Cậu ở đâu vậy?
Một hơi lạnh rất gần. Tôi mò mẫm bàn tay trên nền đất, và chợt, nắm được một bàn tay lạnh giá. Vội vàng lục trong cặp chiếc điện thoại, dùng chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình rọi xung quanh. Phía trước, Yul nằm bất tỉnh trên nền đất. Tôi hốt hoảng bò tới đỡ cậu ấy dậy, những vệt đất lấm lem trên mặt lẫn trong những vết máu. Chúa ơi, đầu cậu ấy chảy máu. Tôi gọi tên Yul không ngớt.
- Yul à. Cậu làm sao vậy. Tỉnh dậy đi. Yul Yul. Cậu đừng có bỏ tớ. Yul ơi.
Tôi lay cật lực, khóc lóc thảm thiết, sợ hãi tột cùng. Yul khẽ nhíu mày, giọng trùng hẳn xuống.
- Ồn ào quá.
Tôi vẫn lay Yul cật lực, mếu máo giải thích.
- Lay như vậy mới giống như trong phim chứ. Đầu cậu chảy máu kìa. Chúng mình đã bị bọn áo trắng giết rồi đó. Huhu…
Có tiếng thở dài rất khẽ. Yul xoay người, từ từ đứng dậy. Tôi trố mắt nhìn theo dáng người phía trước.
Người phía trước giọng vẫn đều đều.
- Không phải máu. Là nhựa của cây. Và chúng ta chưa ch.ết.
Tôi vẫn khóc lóc sụt sùi.
- Vậy chỗ này không phải địa ngục sao?
Người phía trước như bất lực.
- Cậu nghĩ tôi xấu xa đến mức phải xuống địa ngục sao?
- Thế đây là đâu vậy?
- Một cái hố.
Tôi đứng hình.
Yul chậm rãi cầm lấy chiếc điện thoại trong tay tôi, ánh sáng yếu ớt đủ giúp mắt tôi lờ mờ nhận ra một miệng hố phía trên. Phía dưới nền đất rất nhiều rơm và cỏ. Tôi rùng mình, ngồi co ro vào một góc. Tôi rất sợ bóng tối.
Yul ngừng đi xung quanh, ngồi xuống cạnh tôi, đáp nhẹ bẫng.
- Đừng sợ. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Tôi giấu nhẹm những giọt nước mắt đang trực rơi, thật sự thì rất tối. Một chiếc áo khẽ quàng lên vai, một bàn tay siết chặt, một giọng nói mang theo hơi lạnh, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
- Có tôi rồi, đừng sợ.
Tôi ngước đôi mắt nhòe nhoẹt nhìn khuôn mặt phía trước. Chiếc điện thoại của tôi bắt đầu mờ dần và vạch sóng vẫn chẳng nhích lên chút nào, tôi hối hận.
- Lẽ ra tớ không nên rủ cậu tham gia vào lễ hội Tào phớ.
Yul hít một hơi thật sâu, khẽ tựa người vào phía sau, chân duỗi thẳng và tay vẫn siết chặt tay tôi, cậu ấy ngẩng đầu lên phía trước, nhìn khoảng không mù mịt trên miệng hố một lát, sau mới buông lời.
- Tôi chỉ là một đứa con được nhặt mang về.
Tôi lúng túng nhìn ánh mắt phía trước, dưới ánh sáng mờ mờ, Yul mà tôi biết chẳng phải là một người mà tôi vẫn nơm nớp đề phòng. Tôi cất giọng, rất khẽ.
- Tớ biết.
- Uhm. Tôi cũng nghĩ là cậu đã biết.
- Nhưng mọi người đều yêu quý cậu, đúng không? - Tôi mỉm cười.
Yul cười khẩy. Lắc đầu. Một khoảng lặng bao trùm.
Tôi ái ngại nhìn chiếc điện thoại dần dần tối, cố gắng nở một nụ cười.
- Yul, tớ kể chuyện cười cho cậu nghe nhé.
- Đừng kể. Hãy ngủ đi. Khi chiếc điện thoại của cậu hết pin, mọi thứ sẽ rất tối.
Tôi run run nhìn mọi thứ xung quanh, nhắm mắt thật chặt. Một cánh tay rất rộng khẽ đẩy đầu tôi tựa vào vai người bên cạnh, cứ vậy, tôi chìm dần vào giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, có nụ cười của ai đó, sáng rõ.