Chương 49
***
Phần 1.
Độ gần đây tôi thấy mình hiểu Yul lắm lắm.
Hiểu đến mức độ mà chỉ cần một cái nhướn mày, một cái lắc đầu, một cái vẫy tay tôi cũng biết cậu ta cần gì. Đúng là phục vụ rồi lại phục mình.
Bác sĩ thông báo: Cuối tuần này Yul được xuất viện.
Nhưng chỉ cần thấy cái nhướn mày của cậu ta, tôi cũng đoán là có người không vừa ý rồi. Lựa lúc cậu ta đang ngồi đọc vài tờ giấy gì đó, tôi hỏi dò.
- Này Yul.
Người bên cạnh vẫn không dời mắt khỏi mấy trang giấy, chỉ lạnh nhạt đáp.
- Có chuyện gì vậy?
- Tớ hơi thắc mắc một chuyện.
- Chuyện gì?
- Sao cậu lại không thích xuất viện vậy.
Yul vẫn chú tâm vào mấy tờ giấy, dửng dưng trả lời.
- Không thích về nhà.
- Sao lại không thích.
- Không biết.
- Sao lại không biết?
Có vẻ như người bên cạnh đã hết kiên nhẫn, Yul ngẩng đầu lên nhìn tôi, hờ hững hỏi.
- Cậu định hỏi vấn đề gì vậy?
Tôi xì một tiếng vì bị đối phương tóm trúng tim đen.
- Cậu quả là người biết nhìn đúng vấn đề đó. - Sau lại hạ giọng không vận tốc, thỏ thẻ hỏi - Cậu và hiệu trưởng. Hai người có vẻ ít nói chuyện.
Yul lập tức lại cúi xuống chồng giấy trên tay, đáp dửng dưng.
- Hầu như là không.
- Ừm. Nhưng dù sao thì hiệu trưởng cũng lo cho cậu lắm đấy.
- Có lẽ thế. Mà lát sẽ có người vào phòng. Đừng sợ.
Tôi trố mắt kinh ngạc.
- Người lạ sao?
- Ừ.
Tôi tặc lưỡi.
- Tớ giờ chẳng còn sợ gì nữa rồi. Vì những ngày trong bệnh viện đã là những ngày sợ nhất rồi.
Sau còn nén mắt liếc sang người bên cạnh ý chừng là tôi đang nó cạnh khóe. Yul hình như cũng đoán được ý của tôi, chỉ thở dài một tiếng.
Tôi cười hí hí trong lòng. Dù sao thì cũng có khi nói chuyện với tôi cậu ta bị cừng họng và không thể nói được lời tiếp theo.
Ngồi rung đùi tự đắc với bản thân chùng vài giây, đột nhiên cánh cửa khẽ mở, một người đàn ông dáng người to cao nhưng nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, vừa bước vào, lập tức người đàn ông đã lao tới nắm lấy tay Yul. Giọng khổ sở.
- Yul à. Cậu không sao chứ?
Yul mỉm cười với người đàn ông nọ, đáp.
- Cháu không sao. - Sau lại quay sang phía tôi giải thích - đây là ba của Ruby.
Giờ thì tôi cứng họng. Ba của Ruby?
Tôi không muốn nghĩ tới, nhưng khi nhắc đến Ruby, căn phòng phía trước bỗng tối đen, tôi chỉ thấy những nhát dao sáng loáng, tiếng giầy nện xuống sàn nhà cồm cộp và tiếng nghiến răng. Bất giác thấy sống lưng ớn lạnh.
- Đan. Đừng sợ.
Ngước đôi mắt lúng túng nhìn Yul, tôi vội vàng kéo một chiếc ghế cho người đàn ông nọ ngồi, sau chẳng dám nhúc nhích khỏi chiếc ghế của mình.
Người đan ông nọ nhìn tôi, bất chợt mắt rưng rưng. Những giọt nước mắt thi nhau rơi. Tôi càng co rúm người lại.
Yul đặt một cánh tay lên vai tôi, giọng trầm hẳn xuống.
- Ruby bị bệnh. Và cô ấy không thể kiểm soát được hành động của mình. Vì những chuyện vừa xảy ra với cậu, bố Ruby đã bay từ Mĩ qua đây, muốn gặp cậu.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Yul. Ruby bị bệnh và đây là bố cô ấy ư?
Người đàn ông phía trước mặt với nét mặt khổ sở, ông nắm lấy tay tôi.
- Con là Linh Đan đúng không. Xin lỗi con vì những gì xảy ra. Lẽ ra bác không nên cho Ruby sang Việt Nam. Nhưng…
Chữ “Nhưng” cuối cùng của bố Ruby ngập ngừng. Và câu chuyện phía trước tôi chợt sáng…
Ruby có một người bạn trai bên Mĩ tên Jonh. Họ quý mến nhau từ nhỏ. Nhưng 2 năm trước, Jonh bất ngờ bị tai nạn, khi ấy anh đang trên đường mua đồ ăn cho Ruby. Chứng kiến bạn trai mình gặp tai nạn, Ruby ngất xỉu ngay lúc ấy. 1 tuần sau, bác sĩ kết luận cố ấy bị mất trí nhớ tạm thời.
Trong một lần tình cờ gặp Yul, cô ấy nghĩ Yul là bạn trai của mình. Khi ấy Yul đang là một thực tập sinh ở bệnh viện. Gia đình Ruby đã cố giả thích cho con gái của họ hiểu, nhưng bất lực. Khi ấy Yul giả vờ là bạn trai của Ruby và đóng màn kịch Chia tay. Sau khi "chia tay” Ruby, Yul về nước nhập học. Mọi chuyện tưởng đến đó là có một cái kết viên mãn. Nhưng gia đình Ruby không ngờ rằng con gái họ lại theo Yul về nước…
Và mọi chuyện có lí do là vậy. Ruby không ngừng trách móc tôi vì cô ấy cho rằng chính vì tôi mà Yul chia tay cô ấy. Tất nhiên trong suy nghĩ của mình cô ấy nghĩ Yul là Jonh, là người mà cô ấy yêu tha thiết.
Bất giác tôi nhận ra, người ta không những phải học cách yêu như thế nào mà còn phải học cách chia tay, cách quên đi một người nữa. Nhưng thường thì có mấy ai học được bài thứ hai?
Tôi vẫn non nót trong những suy nghĩ giản đơn, bố tôi lúc nào cũng nói đúng
“ Mỗi người đều có một câu chuyện để kể, một nỗi khổ tâm, một hoàn cảnh.” Tôi nghẹn ngào nhớ lại lời của bố, rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông phía trước. Chắc hẳn bác ấy phải đau lòng lắm khi thấy Ruby như vậy.
Cô gái Ruby với vẻ bề ngoài kiêu kì. Ánh mắt đầy thù hằn và lúc nào cũng ghét tôi, thì ra lại là một cô gái có trái tim yếu mềm như vậy. Một cô gái yêu hết mình. Mong muốn duy nhất chỉ là được thấy người mình yêu quan tâm tới mình. Trong tình yêu có lẽ người ta thường ích kỉ như vậy. Tôi nhận ra, rằng bản thân mỗi người chúng ta là một quyển sách.
Chẳng thể nhìn bìa một quyển sách nào được. Phải mở và đọc. Phải cảm nhận bằng trái tim. Cũng giống như khi tôi nhìn thấy Ruby.
Tuần sau Ruby sẽ bay về Mĩ. Mọi người trong gia đình muốn cho cô ấy biết sự thật. Họ sẽ dẫn cô ấy tới mộ của Jonh.
Phần 2.
***
“ Có thể rằng em đã quên
Góc thành phố lúc 5 giờ chiều
Vạt nắng rơi ở cà phê phố cổ
Nhìn dòng người đông nghẹt thở
Thấy thật là may
Ít ra thì thành phố 8 triệu dân cũng có nhiều góc hay hay
Để mình thấy là mình tồn tại.
Có thể em chưa có thì giờ nhớ lại
Kỉ niệm lang thang
Như chú mèo đi hoang trên những mái nhà….”
Tôi ngồi bên cửa sổ lẩm nhẩm một đoạn thơ trên giấy. Bài thơ của tác giả Nguyễn Việt Anh. Và tập giấy ghi bài thơ này ngay cạnh Yul. Thừa lúc Yul không để ý tôi đã chộp lấy và chạy lại phiá cửa sổ.
Tôi biết thừa là cậu ấy không thể ra khỏi giường được nên tôi đã dở thủ đoạn đó. AI bảo tôi hỏi cậu ấy đây là giấy tờ gì thì Yul giữ khư khư không cho tôi đọc dù chỉ nửa chữ. Mà cái gì không giấu thì không tò mò, càng giấu tôi càng tò mò. Vì thế nên “Xin” không được đành “Cướp“.
Cho đến khi đọc được nội dung bài thơ trên tờ giấy này, tôi chính thức cảm thấy bất ngờ. Yul đọc thơ ư?
Người phía dưới kia nét mặt hơi tối, sau chưa kịp để tôi mở lời đã chủ động giải thích.
- Đây là bài thơ mà Jay đọc cho Ruby nghe trước khi cậu ta gặp tai nạn.
Tôi ngỡ ngàng.
- Jay là người Việt sao?
- Ừ.
Tôi gật gù ra điều đã hiểu, sau lại thắc mắc.
- Sao cậu lại sưu tầm lại mấy thứ này vậy?
- Vì tôi cũng thích thơ.
Câu trả lời của Yul khiến chân tôi như có công tắc tự động vội vàng chạy tới chiếc ghế gần đó, chống hai tay lên cằm nhìn Yul, hỏi nhỏ.
- Cậu từng là thực tập sinh trong bệnh viện à? Cậu thích làm bác sĩ à?
Người phía trước giật mình. Và có lẽ đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Yul giật mình. Yul im lặng không đáp.
Tôi ngập ngừng giải thích.
- Sáng nay, lúc ba của Ruby kể chuyện. bác ấy có nhắc tới việc cậu là thực tập sinh trong bẹnh viện. Nên là tớ đáon cậu thích làm bác sĩ. Tớ…
- Đó từng là ước mơ của tôi. Lúc nhỏ.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng vẫn mỉm cười đáp.
- Đó thực là một ước mơ đẹp.
Yul cười một cách quái dị, buông thõng.
- Đó chỉ là lúc nhỏ.
Tôi hứng khởi hỏi.
- Thế còn bây giờ?
Yul liếc mắt quá nhìn tôi, tôi ngại ngùng đáp.
- Tớ chỉ tò mò thôi.
- Bây giờ cần phải giải những bài toán.
Tôi suýt cắn phải lưỡi. Đó cũng là một kiểu ước mơ sao. Người bên cạnh đã nói tiếp.
- Gải những bài toán. Về những con người.
Tôi gật gù. Xem ra thì cậu ấy vẫn có ước mơ là bác sĩ. Nhưng xem chừng đã chuyển từ đa khoa sang giải phẫu.