Chương 55
***
Phần 1.
Hai ngày nữa hiệu trưởng và cô Huệ Chi sẽ rời Việt Nam và qua Châu Âu. Thời gian của hiệu trưởng không còn bao lâu, tâm huyết cuối đời của ông là xây dựng một ngôi trường từ thiện bên châu Âu như lời hứa ngày xưa. Hiệu trưởng mắc bệnh nan y.
Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ tôi, tôi không dám hỏi họ nhiều, gần tuần sau giờ học tôi vẫn đều đặn tới thăm hiệu trưởng. Hiệu trưởng lúc nào cũng hỏi tôi về Ju, về Yul. Tôi biết rằng sâu thẳm trong trái tim của người cha ấy là tình thương dành cho con vô bờ bến, nhưng lại không thể nói ra, không thể thể hiện. Ngay cả trong những giây phút này, khi cuộc sống chỉ đếm theo ngày, ông vẫn không thể gặp được con mình.
Chiều tối, sức khỏe hiệu trưởng đã tốt hơn. Cô Huệ Chi và mẹ tôi đã ra ngoài để chuẩn bị vài thứ đồ cho những ngày sắp tới, bố tôi thì đang hoàn thành nốt thủ tục xuất viện sớm. Chỉ còn tôi và hiệu trưởng trong phòng.
- Chú có muốn con chơi đàn cho nghe không?
- Lúc trước con hay gọi ta là hiệu trưởng. Nhưng thú thực là ta thích con gọi ta là chú hơn.
Tôi cười hì hì, gãi đầu.
- Con định gọi hiệu trưởng là chú lâu rồi. Nhưng con vẫn thích gọi hiệu trưởng là hiệu trưởng hơn.
- Con chơi đàn rất cừ đúng không?
- Dạ không. Con chơi bình thường thôi. Ju chơi giỏi hơn con.
Hiệu trưởng ngừng cười, đôi mắt hướng về phía cửa sổ, ánh nhìn xa xăm. Tôi thỉnh thoảng vẫn liếc vào màn hình điện thoại để chờ một tin nhắn hồi âm, nhưng màn hình vẫn tối om. Chỉ còn khoảng 15 phút nữa khi bố tôi hoàn thành xong giấy tờ là mọi người sẽ rời khỏi bệnh viện. Không biết người đó có tới kịp không?
Tôi ngồi nhấp nhổm không yên.
“ Cạch” – Tiếng cánh cửa phòng mở. Bố tôi bước vào, và đưa cho hiệu trưởng một tập giấy tờ.
- Mình đã làm xong giấy tờ xuất viện rồi. Giờ chúng ta đi thôi.
Tôi nhìn đống giấy tờ trên tay bố tôi, níu kéo.
- Không ở lại đây thêm chút nữa được hả bố.
Bố tôi ngạc nhiên.
- Sao vậy con?
- Ầy. ý con là ở lại đây….Thêm chút nữa. Dù gì thì bệnh viện này cũng là nơi con từng vào này, Yul từng vào này, hiệu trưởng từng vào nữa. Đi nhanh vậy thì cũng thấy hơi luyến tiếc. Chi bằng mình hãy ở lại đây thêm chút ít nữa tham quan, lần sau có vào thì không bị lạc đường như trước.
Bố tôi tròn mắt nhìn tôi, sau vỗ đầu tôi rồi quay sang phía hiệu trưởng nói với giọng cảm thông sâu sắc.
- Thật thấy ngại khi để con bé ở lại với cậu. Chắc cậu đau đầu lắm nhỉ?
Hiệu trưởng cười lớn.
- haha. Đan Đan nhà cậu là một cô bé luôn khiến mình cười. Sao lại đau đầu được?
Tôi còn chưa kịp giựt tay áo bố tôi để cho bố coi nét mặt hân hoan của mình, thì bố tôi đã nói.
- Không lẽ cậu định vào thăm chỗ này lần nữa sao?
Sau khi nghe câu này, tôi lén mắt nhìn hiệu trưởng, bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
“ Cạch” – Tiếng cửa phòng mở lần hai.
Hiệu trưởng ngừng cười, ánh mắt xa xăm giờ chững lại. Cả tôi và bố quay ra. Người phía trước cửa nhìn mọi người một lượt, sau chậm rãi bước tới giường bệnh. Giọng trầm hẳng xuống.
- Con là Ju. Chào hiệu trưởng.
HIệu trưởng nét mặt xúc động, đôi mắt trong giây lát ánh lên dưới đèn. Bố tôi bất thình đánh rơi tập giấy tờ xuống nền nhà. Khoảnh khắc này đến nhanh, và không ai nghĩ tới, trừ tôi. Tôi tin rằng Ju sẽ tới. Nhất định là cậu ấy sẽ tới.
Hiệu trưởng gật đầu. Bố tôi nắm lấy tay tôi, nói lại với hiệu trưởng.
- Bố con mình ra ngoài trước.
Tôi còn ú ớ chưa kịp nói điều gì, bố tôi đã kéo tôi ra ngoài.
***
Phía ngoài cửa, HạnhNhi và Tùng đã đứng đợi sẵn. Bố tôi gọi hai người bạn của tôi rồi cùng vào phòng chờ bên cạnh.
- Linh Đan. Có phải khi nãy con cố tính bảo mọi người ở lại là vì con biết Ju sẽ tới không?
Cả Tùng và HạnhNhi đều quay sang nhìn tôi khi nghe bố tôi hỏi tôi như vậy, có vẻ như mọi người không ai tin rằng tôi có thể khiến Ju đến gặp bố của cậu ấy. Tôi di di tay trên mặt bàn, nói nhỏ.
- Thật ra con đã biết hết mọi chuyện rồi, và con nghĩ các bạn cũng nên biết sự thật.
Bố tôi ngạc nhiên.
- Con đã biết hết?
- Vâng. – Tôi gật đầu, rầu rầu nói – Tuần trước con có tới gặp Ju. Hôm đó con đi cùng HạnhNhi, khi ấy Ju nói Ju không muốn gặp hiệu trưởng.
- Ừ. Con nói tiếp đi.
Giọng tôi nặng trịch.
- Lúc ấy con nghĩ Ju thật cố chấp, cứng đầu. Con không nói gì thêm, lúc ra về con đã yêu cầu cậu ấy không được tắt điện thoại, rồi khi con về tới nhà, con chỉ nhắn cho cậu ấy một tin thông báo về sức khỏe của hiệu trưởng.
- Con đã nhắn gì?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bố tôi, sau lại quay sang nhìn hai người bạn bên cạnh đang tròn mắt chăm chú nghe tôi nói, nghĩ vậy mà đau lòng, tôi gào lên.
- Con biết là hiệu trưởng bị u não và chỉ còn sống được trong một tháng nữa thôi. Con biết hết rồi.
HạnhNhi cạnh tôi kêu ré lên.
- Trời ơi.
Tùng béo nghẹn ngào không nói lên lời, cúi gằm mặt xuống dưới bàn.
“ Phụt” – Bố tôi bị sặc nước. Tôi nước mắt ngắn dài, than thở.
- Con biết là bố mẹ giấu tụi con cũng chỉ vì muốn tốt, nhưng con nghĩ mọi người phải biết sự thật. Và Ju cũng cần phải biết sức khỏe của bố cậu ấy.
- Trời. Con gái tôi.
- Bố đừng nói gì cả. Hôm đó khi con đứng ở ngoài cửa con đã nghe thấy bố mẹ và hiệu trưởng nói chuyện với nhau.
- Con đứng ở ngoài cửa nghe trộm?
- Dù bố dùng từ nghe trộm hơi khó nghe và khiến con tự ái, nhưng…đúng là con đã nghe trộm. Nhưng con không hối hận đâu.
- Vì con nghe trộm nên là con nghe sai?
- Vậy không lẽ hiệu trưởng chỉ sống ít hơn 1 tháng nữa sao bố? Huhu.
- Huhuhu. – Hai người bạn bên cạnh cũng đồng loạt kêu lên thảm thiết, tôi thấy lòng chua xót quá.
- Các con thôi ngay. Thôi mau. Nín mau.
Bố tôi càng nói, chúng tôi càng khóc to hơn.
- Không phải hiệu trưởng mắc bệnh nan y. Mà là một người bạn của hiệu trưởng và cô Huệ Chi mắc bệnh nan y. Người bạn đó bên châu Âu và đó là lí do cả hiệu trưởng và cô Huệ Chi sang Châu Âu, họ cũng có ý định triển khai xây trường học từ thiện bên ấy nữa.
“ Bộp” “Bộp” “Bộp” cằm 3 đứa bọn tôi thi nhau rơi. “ Cạch” – chiếc điện thoại trong tay tôi rơi không vận tốc khi lúc trước tôi còn có ý định mở tin nhắn mà mình đã nhắn cho Ju cách đây 1 tuần.
Tôi xây xẩm mặt mũi, nắm chặt lấy tay bố tôi, hỏi lại cẩn thận.
- Bố có chắc là hiệu trưởng không mắc bệnh không bố? Có chắc không?
Bố tôi thở dài đánh sượt, sau gật đầu. Nén giọng.
- Vậy không phải là một tin tốt sao con gái?
- Trời ơi. Linh Đan, cậu làm bọn tớ sợ ch.ết luôn đấy.
- Thế chẳng nào. Hôm Linh Đan và HạnhNhi rời khỏi sân băng, Ju có vẻ suy nghĩ nhiều lắm.
Tôi cười gượng gạo hỏi Tùng.
- Cậu ấy đăm chiêu lắm sao?
- Ừ. Rất đăm chiêu. Chắc phải đến mấy ngày thức trắng đêm không ngủ.
HạnhNhi bên cạnh tôi giục.
- Thế rốt cuộc cậu đã nhắn gì cho Ju vậy Linh Đan?
Tôi nhặt chiếc điện thoại phía dưới nền đất, run run mở ra.
“ Ju à. Bố cậu sắp ch.ết rồi. Chỉ còn 1 tháng nữa thôi. Tuần sau là bố mẹ cậu bay sang nước ngoài để tìm đến phương pháp chữa bệnh tiên tiến nhất rồi. Việt Nam không chữa nổi bệnh nan y này. Cậu hãy đến gặp bố cậu lần cuối nhé.”
- Trời!!!
Cả ba người bên cạnh tôi không ai bảo ai, khi đọc xong tin nhắn trong điện thoại thì đồng loạt kêu trời. Tôi gục đầu xuống bàn, thều thào.
- Con xin lỗi. Con xin lỗi hiệu trưởng.
- Con không cần xin lỗi ta đâu.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, phía trước hiệu trưởng cười hiền hậu, kế bên Ju lơ đãng nhìn đi nơi khác. Tôi vội đẩy ghế đứng dậy, cúi người một góc 90 độ. Rối rít.
- Con xin lỗi. Con xin lỗi. Con tưởng bệnh của hiệu trưởng rất nặng, con…con…
- Không sao. Mọi chuyện qua rồi. À, mà mọi người đói chưa, chúng ta ra ngoài ăn nhé.
***
Bữa cơm đầy đủ mọi người. Trừ Ju. Hiệu trưởng nói rằng việc Ju đến gặp hiệu trưởng đã là một niềm vui rồi, còn những việc khác cứ để thời gian khỏa lấp.
Lúc về, bố tôi cứ cười mãi. Tôi phụng phịu giận dỗi thì bố tôi nói.
- Con khá đấy Linh Đan.
- Bố không phải miễn cưỡng khen con đâu.
- Bố có bao giờ khen con sai?
- Đúng là chưa. Nhưng…Ju đã nhận hiệu trưởng là cha ruột của mình chưa bố?
- Chưa. Nhưng việc Ju đến gặp hiệu trưởng thì cũng là một minh chứng cho thấy bạn con đã dần mở lòng với hiệu trưởng. Chỉ cần thời gian thôi. Có những tình cảm có thể thay đổi, tuyệt nhiên tình cảm gia đình thì không bao giờ đổi thay.
- Vâng. Con hi vọng cậu ấy và hiệu trưởng sớm đoàn tụ. À, mà mẹ con và cô Huệ Chi. Hai người đã đi đâu mà con không thấy.
- Họ đi gặp một người. Chuyện của người lớn. Mà giờ con có muốn ăn thêm gì không?
Tôi cười hí hí, chỉ qua tấm kính oto, chỉ về hướng nhà hàng phái trước.
- Bố biết là khi nãy con không ăn được gì nhiều đúng không? Cho con ăn Pizza đi.
- Ăn Pizza tối đầy bụng đó.
- Nhưng con thích ăn.
- Rồi. Quán cũ nhé.
- Vâng.
- Nhưng chỉ ăn ít thôi đấy. Ăn nhiều lại không ngủ được.
- Sao bố keo kiệt vậy?
- Cái gì?....
Tôi và bố tôi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ như thế cho tới khi đến nhà hàng Pizza quen thuộc. Đó là một buổi tối của tình cảm gia đình. Thật ấm áp và bình yên.
Phần 2.
***
“ Chuyến bay từ thành phố Y sẽ tới thành phố Z thủ đô của…..sẽ xuất phát lúc 8 giờ. Đề nghị quý khách kiểm tr.a lại thông tin….”
Hiệu trưởng và cô Huệ Chi chuẩn bị đi vào phía trong phi trường. Ju đứng lặng một góc, cậu ấy không nói gì kể từ lúc mọi người bước vào sân bay. Cô Huệ Chi có nói với tôi rằng vài buổi trước Ju có kể cho cô ấy nghe về tôi, tôi không biết Ju đã kể gì mà cô Huệ Chi cứ nhìn tôi rồi tủm tỉm cười mãi. Sau còn định nói với tôi vài điều gì đó về Ju, về ảnh của cậu ấy, nhưng sau cô lại ngập ngừng không nói nữa.
Vậy là cô chú ấy sẽ sang châu Phi, thăm một người bạn và sẽ cùng xây dựng một ngôi trường dạy miễn phí cho trẻ em nghèo.
Thứ thực, tôi rất ngưỡng mộ cô Huệ Chi và hiệu trưởng. Dù quá khứ đau buồn mới như ngày hôm qua, nhưng hôm nay họ vẫn mỉm cười để cùng nhau làm những việc có ý nghĩa cho những mảnh đời bất hạnh khác. Không một lời oán trách, không một lời xin lỗi, không cần những lí do để giải thích. Họ không gặp mặt nhau bấy nhiêu năm cũng chỉ là bởi muốn tốt cho cuộc sống của người còn lại. Khi ngoái cổ nhìn lại những gì đã qua, họ vẫn mỉm cười mà không hối hận.
Đâu đó tôi có đọc được rằng “ Tình yêu nghĩa là không bao giờ phải nói lời xin lỗi.”
- Linh Đan, kia có phải Yul không? Kia kìa, Yul và mẹ của cậu ấy. Phu nhân Kim Phúc.
HạnhNhi khẽ nói nhỏ vào tai tôi, tôi giật mình quay sang phía hướng tay chỉ của HạnhNhi. Phía xa xa kia, một người phụ nữ quý phái đang giơ một bàn tay lên cao chào tạm biệt người trong phi trường, Yul đeo kính râm, đứng lặng một lúc rồi bỏ vào phái trong xe oto đợi sẵn.
- Linh Đan, đừng nói là cậu cũng nhắn tin cho Yul thông báo là hiệu trưởng bệnh nặng nhé.
Tôi giãy nảy.
- Không có đâu. Không có, trừ chiếc hộp tớ mang đến cho Yul giúp hiệu trưởng thì tớ không có hành động tùy tiện đâu.
Mọi người phía sau cười ồ lên. Bố tôi cười, xoa đầu tôi.
- Mọi việc thế này là tốt rồi. Cả nhà về thôi.
Mẹ tôi vui vẻ thông báo.
- Qua cơn mưa trời lại sáng. Các cháu ăn Kem nhé.