Chương 61
***
Rồi, em gái gì thì tôi không biết. Nhưng mà ngay lúc đó rõ ràng là Ju có thấy tôi, vậy mà còn không thèm quay sang nói chuyện gì hết. Được lắm, suốt cả tháng hè đã ít lien lạc rồi, giờ ngay cả khi quay về trường mà còn bơ tôi, này nhé, không phải thấy tôi hiền mà bắt nạt đâu.
Tiết một sắp bắt đầu mà còn đến muộn, đúng rồi, chắc đang dưới căn-tin và đang ăn bánh vui vẻ với em gái BÌnh Nguyên kia rồi. Được lắm. Tôi vặn vẹo cây bút trong tay, rồi “rắc” - chiếc bút bi gãy trong giây lát.
Đang lúi húi nhặt vài mảnh bút bi thì mọi người trong lớp bắt đầu xì xào, theo đó là tiếng bước chân bước vào lớp. Tiếng xì xào ngày càng to hơn.
- Xin chào. Mình là Jay. Học sinh mới, rất mong mọi người giúp đỡ.
Tôi vẫn lọ mọ dưới gầm bàn, thở dài. Sao trường Ping Yi năm học nào cũng có học sinh mới vậy.
- Xin chào. Mình là Tùng Anh. Học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ.
Coi bộ là hai học sinh mới. Hazzzz. Tôi gom mấy mảnh bút, ngẩng đầu lên. Nhưng vừa khi ngẩng đầu lên, ý nghĩ trong đầu đã đánh nhau chí chóe.
Trời đất. Đây là hai thiên thần hay là hai học sinh nam vậy.?
Người bước vào sau tên là Tùng Anh, khá cao. Tóc vàng chải dựng đứng làm tôn thêm nước da trắng mịn, sống mũi thẳng và đôi mắt rất tinh anh nhanh nhẹn.
Nhưng dù sao thì người tên Jay kia quả nhiên là một kiệt tác. Trước giờ tôi vẫn thích xem phim Fantasy, mê đắm nhân vật nam chính Tidus. Mê đắm là vậy nhưng cũng tặc lưỡi cho qua an ủi bản thân rằng - Đó chỉ là người do công nghệ máy tính tạo nên, là do tưởng tượng, chứ làm sao có một người hoàn mĩ như vậy được.
Nhưng chính thức thì tôi đã nhầm.
Cái người tên Jay kia, còn đẹp trai và hoàn mĩ hơn cả Tidus. Từng cử chi, từng ánh mắt đều toát lên sự quyến rũ khó cưỡng. Ờ, nhưng mà dù có vậy thì cũng đừng hòng quyến rũ được tôi. Không phải là tôi ngộ nhận, nhưng đôi mắt nâu như chứa cả thế giới huyền bí của cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm kể từ lúc tôi ngẩng đầu lên khỏi bàn.
Tôi lén mắt sang phía HạnhNhi, răng suýt cắm vào bàn. Này Này, không phải là HạnhNhi đang đỏ mặt đấy chứ? Đảo mắt nhìn quanh cũng không thấy Tùng béo đâu, tôi thều thào gọi.
- Hạnh Nhi, Hạnh Nhi.
Nhưng có vẻ như cô bạn không nghe thấy tôi gọi gì. Tôi vuốt mặt đau khổ. Phía trên bục giảng thầy giáo chủ nhiệm mới của bọn tôi vừa cho phép hai học sinh mới chọn chỗ. Người bạn tóc vàng nhanh nhẩu.
- Thưa thầy. Em muốn chọn chỗ ngồi cạnh lớp trưởng.
Cằm tôi rơi bộp một cái xuống đất. Trời ơi, Tùng béo sẽ ghen lồng lộn lên mất. Nhưng mà cậu ta đi đâu rồi? mà sao..HạnhNhi đồng ý ư? Quỷ thần ơi.
Tôi còn chưa kịp phát tín hiệu thì tiếng bước chân của Tidus, à không, cậu ta tên Jay, cậu ta thản nhiên tiến lại gần bàn học của tôi, cúi xuống nói nhỏ.
- Tôi có thể ngồi chỗ này được không?
Tôi trợn mắt, dang tay hết cỡ ôm lấy cái bàn, lắc đầu.
- Không được. Chỗ này có người ngồi rồi.
Người đối diện cười khẽ, những ngón tay thon dài chậm rãi đưa lên vén mái tóc nâu lòa xòa phía trước, kiên nhẫn hỏi lại.
- Nhưng theo tôi được biết thì bây giờ không có ai ngồi chỗ này cả.
Đừng có hòng mà dụ dỗ người đối diện bằng cái màn quyến rũ ấy, tôi nhắm tịt mắt lại, khăng khăng đáp.
- Không là Không. Đây là chỗ của Ju.
Mà cái tên Ju này không biết cậu ta đã ăn bao nhiêu cái bánh dưới căn tin của Bình Nguyên để tôi phải khổ sở trên lớp giữ chỗ ngồi cho cậu ta thế này cơ chú. Người phiá trước giọng như mất bình tĩnh hơn.
- Vậy không thể ngồi đây được hả?
Tôi gào lên.
- Không.
Sau tiếng gào, thầy giáo ngỡ ngàng nhìn tôi, học sinh lớp cũng nhìn tôi nhưng được hiểu theo nghĩa tôi là sinh vật lạ. Vài học sinh nữ còn trố mắt nhìn tôi như kiểu ; sao tôi lại nỡ nói nặng lời với một chàng trai như thiên thần như thế. Mặc kệ. Nhìn tôi thế nào cũng được. Dù sao thì tôi cũng...quen rồi!
Người có cái tên Jay kia nhướn mày, sau thưa thầy.
- Xin phép thầy cho em ra ngoài vì trong lớp không còn chỗ.
Thầy giáo liếc nhìn tôi, sau gật đầu với người bên cạnh.
- Được. Em cứ hoàn thành nốt giấy tờ phía dưới phòng văn thư, còn một số chuyện khác để thầy lo.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực.
***
Giờ ra chơi. Tôi kéo HạnhNhi lên sân thượng.
- Hạnh Nhi như vậy là không được đâu. Mới có một tiết học vắng Tùng mà cậu đã thế này rồi. Như thế là...là không được đó.
- Linh Đan. Tớ xin lỗi.
- Ừ. Tốt. Nhưng mà nên xin lỗi Tùng thì đúng hơn.
- CHuyện là...Là...Tùng là là Tùng Anh đó.
- Thì Tùng là Tùng. Nhưng đừng gọi cậu ấy là anh. Bao giờ lên Đại học gọi thì được.
- Không. Tùng mà tớ với cậu quen biết là Tùng Anh. Là học sinh mới.
Mắt tôi nổ đom đóm. HạnhNhi có sao không khi lại kêu Tùng - một cậu bạn béo ú lại chính là Tùng Anh học sinh mới điển trai, dáng dấp như người mẫu. Tôi thở dài đánh sượt.
- Linh Đan.
Từ phía sau, Tùng béo hớt hải chạy tới. Tôi rú ầm ĩ.
- Tùng Tùng. Bên này này. Qua đây cho Hạnh Nhi biết đi. Hạnh Nhi nói cậu....
Tôi còn chưa nói nốt cụm phía sau, người phía trước đã dừng lại rồi bình tĩnh trút lớp áo như da người xuống. Cái gì thế này? Tùng béo là Tùng Anh?
Cằm tôi rơi xuống đất cái “bộp“. Mấp máy môi.
- Cậu....Cậu...Tùng....
Tùng Anh cười rạng rỡ, xoa mái tóc vàng óng của mình, ngập ngừng.
- Mỗi lần khoác bộ áo này vào mệt phết đấy. Nhưng mà với thân hình béo ú cũng có nhiều cái hay ho đấy.
HạnhNhi bên cạnh yếu ớt giải thích.
- LẦn trước tớ đã nói là Tùng ăn rất ít và chăm tập thể dục đúng không?
Tôi nắm lấy tay HạnhNhi, hỏi lại.
- Cậu đã biết từ bao giờ vậy Hạnh Nhi?
- À, là hôm tới sân trượt băng đó. Mọi chuyện khi ấy Tùng Anh đã kể hết cho tớ. À. Ju...
Đấy. Nhắc mới nhớ. Ju đã đi đâu. Ju có biết chuyện này không? Ju có biết Tùng là Tùng Anh không?
- Xin chào.
Đúng là giọng của Ju rồi, được rồi quả này cho biết tay. Tôi hấp tấp xoay người lại, nhưng trong nắng sớm phía trước, nụ cười tỏa sáng của Tidus, à không, của Jay như khiến thời gian dừng lại. Dáng người thong dong toát lên ánh sáng tuyệt hảo, từng đường nét trên mặt hài hòa cân đối như bức vẽ. Jay - Ju? Jay là Ju? JAY LÀ JU? Trong đầu tôi nhập nhòe hình ảnh làn da sáng khác thường của Ju khi chúng tôi lạc trong rừng lúc trời mưa hôm cắm trại, là chiếc niềng răng rơi trong tô mì khi tôi tới nhà Ju nấu cho Ju ăn khi Ju ốm, là những vệt mầu nâu hôm trời mưa JU đứng dưới nhà tôi. Có phải lớp da mầu nâu, chiếc niếng răng...là giả? Là để che giấu đi con người có dung mạo của thiên thần này?
Ói máu mà ch.ết mất!
May mắn rằng tôi không tức đến mức đó. Ju đến lại gần phía tôi, ánh mắt nâu như bao phủ cả bầu trời, cúi xuống hỏi tôi.
- Cậu biết tớ là ai rồi chứ?
Tôi nhìn không chớp gương mặt như thiên thần phía trước, sau vọt miệng.
- Ăn đu đủ không cần thìa.
Hai người bên cạnh ôm bụng cười ha hả, tôi vội vàng lấy tay lên che miệng. Người phía trước vẻ mặt mờ mịt như phù hơi sương, hỏi lại tôi bằng một giọng hết sức quái dị.
- Vậy cậu có cần tớ phát âm từ “CHUM” cho nghe không?
Tôi lắc đầu. Sau lại gật đầu như gà mổ thóc. Gân cổ lên cãi.
- Nhưng mà thế này là thế nào? Công nghệ biến hình sêu tốc à?
HạnhNhi đứng cạnh tôi, lên tiếng.
- Tùng Anh chúng mình xuống căn tin thôi. Trên này ngột ngạt quá đi à?
- Ừ. Phải đấy.
Tôi xây xẩm mặt mũi. Hai cái con người kia, sao lúc nào mọi chuyện cũng biết hết vậy. Khi tôi mắc kẹt trong mớ câu hỏi thì lại nắm tay nhau biến mất.
- Cậu có ngạc nhiên không Đan?
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt phía trước, đáp.
- Không. Nhưng chỉ cần Ju vẫn là Ju là được.
Ju mỉm cười. Sau cúi xuống sát tai tôi, nói nhỏ.
- Đan nhắm mắt lại đi. Sẽ tặng Đan một món quà. Muốn tặng nó từ đầu hè nhưng lại chưa có cơ hội.
Tôi mừng ra mặt.
- Quà gì vậy.
- Nhắm mắt lại đi.
Tôi chun mũi, sau cũng nhắm mắt lại.
Và khi mi mắt vừa khép xuống. Bờ môi ấm dần lên. Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi. Trong veo và ấm áp như những tia nắng đầu hè.
Chiếc mặt nạ cuối cùng đã được gỡ xuống.
- the end -
Mọi chàng trai đều là Hoàng tử. Mỗi Hoàng tử đều có một chiếc mặt nạ của riêng mình. Một cô gái bình thường sẽ chọn một chàng trai có chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất. Công chúa thì không như vậy, cô ấy sẽ gỡ chiếc mặt nạ đó ra, và hôn lên khuôn mặt phía sau lớp mặt nạ ấy.
Vẻ bề ngoài dế dẫn đến một tình yêu sét đánh. Nhưng tính cách mới gìn giữ được tình yêu vĩnh cửu!
Có Hoàng tử nào đang đeo mặt nạ mà bạn chưa biết không?