Chương 31: Cũng tương đương

Lúc đến nơi cũng đã thành giữa trưa, đó là một khu đền thờ cổ kính, kiến trúc độc đáo bắt mắt. Mặt tiền có kiến trúc hình khối, trên các khung cửa là các vòm cung, được trang trí theo từng ô chữ nhật ghi một số chữ khó hiểu. Tuy có vẻ rất cũ kĩ nhưng lại không có một hạt bụi nào, Tâm Đan tranh thủ chụp một vài tấm làm kỷ niệm. Bức tường màu nâu, phía trên còn treo một số bức tranh, cô nhìn cũng không hiểu chúng vẽ cái gì nhưng có vẻ rất nghệ thuật. Cô từng nghe dì An Bình nói rằng mấy thứ từa lưa khiến mình không thể hiểu nổi đều là nghệ thuật.


"Kiến trúc của nơi này lạ quá." Tâm Đan nói với Mộng Hương, nhưng cô nàng đã đi chỗ nào thăm quan từ đời nào, bỏ lại một mình cô trơ rọi ngắm tranh ở đây.


Những tưởng không ai trả lời nhưng lúc này Ngụy Giang Thiên đi đến đứng cạnh cô. "Đây là lối kiến trúc Baroque tồn tại từ thời Pháp cổ xưa."
"Thầy Ngụy!" Tâm Đan quay sang. "Thế em thấy mấy cái chữ trên mấy ô chữ nhật ngoài kia, nhìn có vẻ như là tên người."


"Đó là tên của những người đã phát minh ra ngành điện tín và ngành điện. Ngoài ra hoa văn trên mỗi trụ cột trong cung điện mà em nhìn thấy đều hoàn toàn được điêu khắc bằng tay."


Tâm Đan gật đầu. "Nơi này giá trị lịch sử thì đúng là có thật, nhưng nhìn âm u quá, ở đây ban đêm chắc chắn rất buồn."
Ngụy Giang Thiên chậm rãi đi song song với bờ tường, "Sở dĩ nó âm u là vì nó đã từng chứng kiến một số câu chuyện không được đẹp."


Tâm Đan lạch bạch chạy theo anh. "Là chuyện gì thế?"
"Em biết làm gì? Những chuyện như vậy có kể ra em cũng không hiểu."
"Ai bảo không hiểu, thầy cứ kể đi, em rất thông minh đấy."
Ngụy Giang Thiên quay sang, như cười như không nhìn cô. "Thông minh mà lại từ top mười lọt xuống hạng 578?"
Tâm Đan. "..."


available on google playdownload on app store


Ngụy Giang Thiên nhìn ra phía xa, vườn hoa Lưu Ly xanh ngát đang nở rộ, dù trời có một chút se lạnh nhưng hương thơm tinh khiết của hoa vẫn đủ khiến lòng người say đắm. Anh chậm rãi cất tiếng nói. "Rất nhiều năm về trước, nơi này từng tồn tại một mối tình, chỉ tiếc đó là chuyện hoa Lưu Ly."


"Chuyện hoa Lưu Ly? Sao lại tiếc, hoa đẹp đến thế cơ mà?"


"Đây là truyền thuyết, qua rất nhiều miệng người truyền lại. Lúc đó nơi này không phải là đền thờ mà là một căn hộ của phú ông giàu có nhất làng, Du An được biết đến với xuất thân là công tử nhà giàu, có cha là phú ông, nhưng anh ta đã đem lòng yêu một cô hầu gái tên là Tiểu Thúy. Tương truyền, Tiểu Thúy còn có tên gọi khác là Lưu Ngọc Ly. Giống như ý nghĩa tên gọi của mình, Tiểu Thúy là một cô gái xinh đẹp rực rỡ, nổi tiếng với khả năng nhảy múa đẹp. Cũng chính vì lẽ đó mà ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, vị công tử nhà giàu trẻ tuổi đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và tài năng của Tiểu Thúy."


Tâm Đan ngồi lên thanh chắn bằng gỗ ngăn cách về vườn Lưu Ly bên ngoài, Ngụy Giang Thiên đứng bên cạnh đối diện với cô. Cô vẫn im lặng, chăm chú lắng nghe chờ anh kể tiếp.


"Nhưng Tiểu Thúy chỉ là một cô gái có xuất thân thấp kém, không thuộc dòng dõi quý tộc mà thuộc tầng lớp nô lệ. Và theo quy ước xã hội thì bất cứ mối quan hệ nào của tầng lớp quý tộc với nô lệ thời bấy giờ đều bị ngăn cấm tuyệt đối. Về phần Tiểu Thúy cô ấy cũng biết rằng chuyện tình của mình và Du An sẽ không được phú ông chấp nhận. Do đó, cô ấy đã cố gắng tránh xa khỏi Du An. Nhưng tình yêu vốn dĩ không có quy tắc, cô ấy không thể kiểm soát được tình cảm của mình dành cho chàng hoàng tử. Và chẳng bao lâu sau, Tiểu Thúy đã say đắm trong tình yêu với Du An." Ngụy Giang Thiên dừng lại một lúc, đưa mắt nhìn cô rồi tiếp tục kể câu chuyện kia. "Chắc chắn, một câu chuyện tình mãnh liệt không thể che giấu những người xung quanh được mãi mãi. Khi biết được mối quan hệ tình cảm của con trai và một cô gái tầm thường, phú ông và mọi người trong dòng tộc đã vô cùng tức giận. Họ cho rằng đó là mối quan hệ đó đã mang lại sự sỉ nhục lớn, và sự xúc phạm cho cả gia tộc. Phú ông đã gây áp lực với Tiểu Thúy và nghĩ ra đủ mọi cách để ngăn cấm cô gặp gỡ Du An."


Ngụy Giang Thiên dừng lại, nhìn cô.
"Rồi sao nữa?" Tâm Đan sốt ruột hối thúc. "Thầy nhìn em làm gì, sau đó thế nào? Du An có phản ứng gì trước chuyện này?"


Thấy vẻ mặt cùng với đôi mắt như bà tám hóng chuyện của Tâm Đan làm cho anh không nhịn được cười một tiếng, lại kể tiếp. "Khi biết chuyện, Du An không những không buông xuôi chấp thuận mà còn công khai tuyên chiến chống lại cha mình. Giữa họ đã xảy ra một trận chiến. Thế nhưng cuối cùng, anh cũng thua dưới tay cha mình. Sau đó phú ông buộc Du An phải lựa chọn hoặc là phải từ bỏ Tiểu Thúy hoặc là phải ch.ết. Nhưng với tình yêu mãnh liệt của mình dành cho Tiểu Thúy, Du An đã lựa chọn cái ch.ết. Tuy nhiên để cứu sống người mình yêu, Tiểu Thúy đã đồng ý đánh đổi mạng sống của mình, với một điều kiện được ở một đêm cùng với Du An. Ngay sau đêm đó, phú ông đã cho chôn sống Tiểu Thúy trong một ngôi mộ bít kín bởi những bức tường gạch ngay trước mắt người yêu của mình. Đó là kết cục chấm dứt chuyện tình bi thảm giữa Tiểu Thúy và Du An. Từ đó về sau, có người đồn một số chuyện tâm linh rằng đã nhìn thấy hồn ma của một cô gái rất xinh đẹp, thường xuyên nhảy múa trong vườn hoa Lưu Ly. Khúc nhạc làm nền cho điệu múa của cô ấy vô cùng bi thương, đôi mắt của cô ấy lại càng bi thương không kém. Người dân xung quanh thay phiên nhau chăm bón cho vườn hoa này, nơi này được lập thành một đền thờ để trấn giữ linh hồn của đôi uyên ương xấu số. Họ mong rằng hai người sẽ tìm được một chốn bình an tiếp diễn chuyện tình của mình tại đền thờ này, ở đây còn có một tên gọi khác đó là đền An Thúy."


Tâm Đan phóng xuống đất, quay người nhìn ra vườn hoa Lưu Ly ngoài kia. Khi nãy cô vốn dĩ còn ngửi thấy hương hoa thơm ngát, ấy vậy mà bây giờ dường như thứ cô ngửi được lại chỉ là vô số nước mắt đau khổ của Tiểu Thúy. Dĩ nhiên đó chỉ là tưởng tượng, nhưng khi nghĩ tới ở tại nơi này đã từng diễn ra một khúc thiên tình sử như vậy, cô lại vô cùng muốn mình có thể quay ngược thời gian để chứng kiến chuyện tình của hai người ấy.


Liệu thời đại bây giờ có còn câu chuyện tình như vậy không? Một tình yêu mà cả hai người đều bất chấp vì đối phương, Tâm Đan nghĩ là không.
"Ngẩn người cái gì thế?"
Tâm Đan giật mình. "Em đang nghĩ, kết cục của câu chuyện này thật sự rất buồn."
"Đúng là rất buồn."


Sau đó cả hai im lặng năm phút, lắng động lại một mảng không khí trầm ngâm đến mức gượng gạo. Sau đó Tâm Đan lại hỏi. "Khúc nhạc bi thương mà Tiểu Thúy nhảy, liệu có bi thương bằng khúc guitar hôm đó thầy đàn không?"


Ngụy Giang Thiên không trả lời ngay, anh dõi mắt theo con bướm vàng đang bay giữa vườn hoa Lưu Ly một lúc. Tâm Đan cũng nghĩ rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này của cô, nhưng cuối cùng Ngụy Giang Thiên đột ngột lên tiếng.
"Cũng tương đương."
Tâm Đan ngạc nhiên nhìn anh.
...


Cô đem câu chuyện của Tiểu Thúy và Du An kể lại cho Mộng Hương và Gia Vi nghe, không ngờ Gia Vi lại buồn tới phát khóc. Tâm Đan nghĩ hóa ra sức chịu đựng của mình cũng tốt phết.


Sáng ngày hôm sau vừa nghe thông báo lịch trình du lịch tiếp theo Tâm Đan đã đặc biệt hào hứng, chính vậy cô cũng không mặt nặng mặt nhẹ với Ngụy Tử Anh, sáng ra gặp cô ta còn vui vẻ chào buổi sáng làm Ngụy Tử Anh cũng cảm thấy quái lạ. Mộng Hương kéo tay cô. "Tâm Đan cậu chập mạch hả? Sáng giờ sao lại vui vẻ thế?"


"Tớ thích biển lắm, được đi biển rồi, la lá la..."


Nghe nói vùng này cũng có biển, hơn nữa biển rất đẹp. Dường như mẹ thiên nhiên rất ưu ái cho vùng nông thôn xa xôi này vì hầu như những con sông hay biển ở nơi này đều sạch tới mức lạ thường. Ngày thứ hai, cả đoàn chuẩn bị đồ bơi và thịt nướng tới vùng biển kia, nghe nói bãi biển đó có thể đi tới thành Bách Nhật chỉ trong một tiếng đồng hồ. Nhưng khu vực của thôn Diên Phúc lại sở hữu cảnh vật biển cả đẹp hơn thành Bách Nhật, Tuy cùng là một biển nhưng cảnh vật ở khu vực Diên Phúc lại mang vẻ đẹp hoang sơ cùng chất lượng cát và nước biển. Ngoài ra, cách bờ biển khoảng 1, km còn có rạn san hô rực rỡ thu hút không ít du khách ghé thăm.


Lúc bước xuống xe, Tâm Đan tranh thủ hít một hơi thật sâu gió biển.


Khó ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của biển xanh, cát trắng, nắng vàng và hẳn sẽ ngỡ mình như đang lạc chân vào một cõi thiên đường thực sự khi được hòa mình với cảnh sắc thiên nhiên đẹp như tranh vẽ. Tâm Đan vốn dĩ còn đang say đắm cảnh đẹp thì Mộng Hương và Gia Vi đã thay xong bikini. Quay qua nhìn họ, tâm tư cô từ thiên đường liền rơi xuống địa ngục, cô không cần thay đồ bơi vì cái áo sơ mi buộc ngang hông và chiếc quần short ngắn cô đang mặc chính là đồ bơi của cô. Mộng Hương còn khoa trương cười vui như trẩy hội khi thấy sắc mặt đen thui của Tâm Đan, cô nàng kéo cô và Gia Vi đứng gần nhau. "Quạ con, cậu thật tội nghiệp, đứng gần Gia Vi thiệt sự là không khác gì học sinh trung học, chiều cao không có, đồi núi lại càng không, này, cái ngực của cậu giấu đi đâu rồi hả?"


"Mặc kệ tớ." Tâm Đan tức tối quay đi.
Mộng Hương đuổi theo. "Quạ con, nói đi cái ngực của cậu đâu rồi, sao bằng phẳng thế hả?"
"Bằng cái đầu cậu, có nhỏ miệng đi không?"


Gia Vi chạy theo hai người. "Bởi vậy mới nói, quạ con à, cậu cần ăn uống điều độ hơn. Xem đi, sinh viên ngành y mà như thể bị suy dinh dưỡng thì sau này ra trường rất khó tìm việc làm đấy."
"Cút!"


Cả ba người đi tới thùng nước lấy nước suối uống, Gia Vi liền tia mắt một vòng. "Này nhìn đi, nam sinh trường chúng ta người nào cũng có thân hình đẹp, có phải là nhờ công lao của thầy Thẩm không?"


Mộng Hương. "Thầy ấy luôn là tiên phong trong việc đào tạo sinh viên có thân hình sáu múi tiêu chuẩn mà, đến cả con gái như bọn mình còn bị thầy ấy dần cho thành sáu múi huống hồ gì là nam sinh."
"Ể, không đúng, Tâm Đan hình như không có múi nào, cậu phải vận động nhiều hơn." Gia Vi.


Tâm Đan cười dằn mặt một cái. "Shut up!"
Đúng lúc này Mộng Hương đột nhiên kêu lên một tiếng. "Gia Vi, quạ con, hai cậu nhìn kìa..."


Cô quay lại, phía xa xa bộ ba Nguyễn Trọng Khanh, Thẩm Trung Kiên và Ngụy Giang Thiên tất cả đều cởi trần cứ như thể trình diễn đại hội thời trang, nếu nói thân hình của nam sinh trường Bách Nhật đẹp thì giáo viên trong trường dù lớn tuổi nhưng cơ thể lại càng đẹp hơn ngàn lần vạn lần. Xét về thân hình, cả ba đều vô cùng đạt chuẩn người mẫu nhưng phải công nhận thầy Thẩm vẫn là người được mắt nhất. Xét về gương mặt và khí chất thì không ai qua được thầy Ngụy rồi, xét về nụ cười và phong thái đa tình lại càng chẳng có ai qua được Nguyễn Trọng Khanh.


Cả ba người bước tới, biết bao nhiêu nữ sinh đã không cần cưa cũng tự đổ.


Nếu như khi chất của Thẩm Trung Kiên là một người đàn ông gieo mình trong bão tố, Nguyễn Trọng Khanh là người lãng tử và phong lưu thì Ngụy Giang Thiên lại mang một màu sắc tao nhã và đĩnh đạc, thân hình tráng kiện không khiến anh trở nên thô kệch mà ngược lại làm tăng lên cảm giác tín nhiệm đối với mọi người xung quanh. Tâm Đan lắc đầu lẩm bẩm trong lòng cả ngàn lần là không được nhìn không được nhìn, sắc tức thị không không tức thị sắc, nhan sắc là phù du. Thứ càng đẹp đẽ thì sẽ càng nguy hiểm, nên nhớ, trong Tây Du Ký chỉ có yêu nghiệt mới có dáng vẻ đẹp mê hoặc chúng sinh như vậy.


Cô quay lại thì đụng phải một vòm ngực khác, trán cô đụng phải cằm người đó làm cho Tâm Đan ôm đầu lui ra sau. Cô quen miệng mắng một tiếng rồi nhìn lại thì ra là Dương Nam Phương, "Anh đứng sau lưng em từ khi nào thế?"
"Đứng lâu rồi, là do em tập trung quá thôi."


"Tập trung gì cơ? Ai tập trung chứ?" Tâm Đan để chai nước trong tay lên bàn rồi đi nhanh ra biển. "Thiệt không hiểu anh nói gì."


Tâm Đan đi được vài bước quay lại thì thấy Gia Vi với Mộng Hương vẫn đứng thù lù một chỗ, cô nghiến răng chạy lại kéo cổ hai người cùng ra nước chơi. Vì nơi này là danh lam thắng cảnh, cũng là địa điểm chủ chốt thu hút khách du lịch cho làng nên được mọi người đầu tư vô cùng kỹ càng. Làng nhỏ dù nghèo về mọi mặt nhưng được cái lại chú trọng vào những hoạt động du lịch tại bờ biển này, năm ngoái họ còn cho khánh thành một đài thiên văn được lắp đặt hệ thống thang máy để lên tít trên cao ngắm sao trời vào ban đêm. Nhưng dần dà lại từ ngắm sao mà đài thiên văn kia trở thành nơi cho thuê dù lượn. Tâm Đan rủ Mộng Hương, Dương Trí và Dương Nam Phương đi chơi dù lượn còn Gia Vi vừa nghe tới mấy trò trên cao đã xanh mặt ngồi dưới bãi cát xây lâu đài vì cô nàng sợ độ cao.


Bốn người nhanh chóng đi tên tới tòa tháp cao tít, từ đây có thể nhìn thấy rất xa, hầu như là cảnh biển bao la không dứt. Tâm Đan và Mộng Hương về một đội còn Dương Trí và Dương Nam Phương một đội nên chỉ cần hai cái dù là được. Nữ nhân viên nhìn đám người bọn cô rồi lại lấp lánh ánh mắt nói với một mình Dương Nam Phương. "Tiền thuê dù là ba trăm ngàn cho cả hai cái dù, số giờ chơi là mười lăm phút..."


Tâm Đan nhìn vẻ mặt e thẹn của cô ấy cứ như thể muốn nói "nếu anh đồng ý có thể thuê luôn cả em với giá rẻ."
Tâm Đan hắng giọng nhìn Dương Nam Phương vẫn lạnh mặt đứng cạnh mình lên tiếng nhắc nhở. "Này còn nhìn cái gì nữa? Trả tiền đi, người ta đang đợi anh trả tiền đấy."


Dương Trí hợp sức với cô. "Đúng là đẹp trai thật khổ tâm, thôi nào đại thần, trả tiền đi, còn không có tiền thì lấy người thay tiền cũng được."
Tâm Đan cười mờ ám. "Lấy người thay tiền?"
Dương Trí. "Đúng, em đang nghĩ thứ mà anh nghĩ có đúng không?"
Tâm Đan gật đầu. "Chuẩn luôn."


Mộng Hương đứng bên cạnh quan sát thấy sắc mặt khó coi của Dương Nam Phương, cũng biết mình nên im lặng là thượng sách.
Thế là chầu này, Dương Nam Phương bị đè ra hút máu.


Trước khi bắt đầu trò chơi, người phụ trách yêu cầu bốn người bọn cô phải tập những động tác cơ bản, hít thở sâu cũng như dây đai bảo hộ an toàn cho bạn.


Một lượt bay có thể đi đôi hoặc đi cùng người hướng dẫn treo trên chiếc dù lớn có đai an toàn, kết nối với ca nô đoạn dây dài khoảng 30-50 mét. Ca nô kéo chiếc dù bay trên không trung, dù sẽ tự bung rộng nhờ nương sức gió. Người chơi có thể trải nghiệm cảm giác tự do chao liệng theo cánh dù, gió thổi lồng lộng làm mái tóc hai người hơi rối. Nhưng tiếng hét vẫn vô cùng lớn, không phải vì sợ mà là vì sảng khoái, điều đó thật sự vô cùng hưng phấn. Lúc bước xuống mặt đất, ai cũng còn tay chân run lẫy bẫy. Lúc xuống khỏi đài thiên văn, cứ như là cái cảm giác vừa từ hành tinh khác trở về trái đất vậy.






Truyện liên quan