Chương 49: Gặp cô gái nào cũng động lòng trắc ẩn thì đúng là không bình thường
Lúc Tâm Đan đi cùng Ngụy Giang Thiên đến khoa bỏng, cô y tá điều dưỡng vừa thấy anh thì chạy tới bên cạnh báo cáo lại tình hình. Nhưng cô cho rằng cô ấy không thấy cô nên đã "vô tình" chen cô qua một bên. Tâm Đan thở ra một hơi, lắc đầu đi phía sau. Phùng Minh Long thoát sốc ổn định sau hai tiếng nhập viện ngày hôm qua, sau đó các y tá và điều dưỡng đã tiếp tục điều trị theo phác đồ dự phòng nhiễm khuẩn, nâng cao thể trạng, tại chỗ vết thương được đắp thuốc silver-sulfadiazin* 1% hàng ngày.
* silver-sulfadiazin: giúp ngăn ngừa và điều trị chứng nhiễm trùng vết thương ở bệnh nhân bị bỏng nặng.
"Nhưng đến sáng nay bệnh diễn biến nặng, biểu hiện nhiễm khuẩn huyết. Bệnh nhân sốt cao nhiều cơn > 39°C, sốt rét run, toàn thân phù nề, da lành xung huyết mạnh, mê sảng, huyết động và hô hấp còn trong giới hạn. Tại chỗ vết thương tiết dịch nhiều, hoại tử ướt, nhiễm mủ xanh. Kết quả xét nghiệm vi sinh cho kết quả là dương tính với trực khuẩn mủ xanh đa đề kháng với hầu hết các loại kháng sinh, còn nhạy cảm nhóm kháng sinh polymycin, netromycin, ceftazidim."
Ngụy Giang Thiên dừng lại, đóng tập hồ sơ trong tay quay sang chất vấn. "Tại sao lại như vậy? Các người đã dùng kháng sinh toàn thân theo kết quả kháng sinh đồ phối hợp ba kháng sinh."
Nữ y tá bối rồi lắc đầu. "Vì thấy tình trạng của bệnh nhân khá là nhạy cảm với kháng sinh nên chúng tôi bỏ qua bước đó."
"Được rồi." Anh đưa tập hồ sơ trong tay về phía Tâm Đan, cô nhanh chân bước lên nhận lấy và đồng thời nghe được ngữ khí lạnh lẽo của anh. "Cô viết đơn nghỉ việc cho tôi."
Tâm Đan rùng mình một cái nhìn cô y tá kia với ánh mắt cảm thông, đúng là hồng nhan bạc phận, gặp phải thầy Ngụy xem như cô xui đi cô y tá nhỏ ạ. Tâm Đan vẫn tiếp tục đi theo anh, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì thấy cô y tá kia đang đứng khóc rất thảm thương. "Thầy ngụy à, nhìn cô ấy tội nghiệp như vậy, thầy không đau lòng chút nào sao?"
"Tại sao tôi phải đau lòng?" Anh quay qua khó hiểu. "làm sai thì bị phạt là lẽ đương nhiên thôi."
"Em nghĩ đàn ông thường thường phải thương hoa tiếc ngọc một chút chứ, thầy xem người ta đã ủy khuất như vậy rồi."
Anh nghe cô nói xong liền bật cười, bước lên một bước đến gần cô hơn, từ trên cao nhìn cô. "Cô bé, đàn ông đúng là nên thương hoa tiếc ngọc, nhưng nếu gặp cô gái nào cũng động lòng trắc ẩn thì đúng là không bình thường."
Ngữ khí của anh vẫn như mọi khi, rất từ tốn và điềm đạm nhưng không hiểu sao lần này cô lại nghe ra có một chút tà tứ. Tâm Đan vừa nghĩ tới đã giật mình, mô phật, không phải, tà tứ là do cô tự tưởng tượng ra mà thôi. Nhiều lúc Tâm Đan không biết mình có phải bị bệnh rồi không? Cứ mỗi lần thầy Ngụy đứng gần cô, cho dù là vô tình hay cố ý thì đều làm tim cô đập loạn xạ bát nháo cực kì bất thường.
"Em, em đi vào phòng xem bệnh nhân trước..." Tâm Đan cuống quýt ôm tập hồ sơ trước ngược quay vào trong phòng.
Anh nhìn dáng vẻ không biết đào cái lỗ nào để trốn của cô mà hứng thú vô cùng.
Bên trong phòng hồi sức đặc biệt, toàn là hệ thống máy thở, điện tâm đồ, bình khí CO . A Tuệ và dì hai đã tới nơi, cùng hai người lớn tuổi khác cóvẻ như là cha mẹ của Phùng Minh Long tất cả đều khóc lóc cứ như thể biết rằng anh ta sẽ không qua khỏi rồi. Nhìn thấy cô đi vào, dì hai chạy tới kéo tay cô liên tục bảo cô phải cố hết sức, nài nỉ Ngụy Giang Thiên và các y tá xung quanh cứu con rể bà ấy.
Tâm Đan cũng nói vài câu an ủi qua loa rồi thôi. Cô thừa biết sở dì dì hai lo lắng như vậy là sợ nếu như Phùng Minh Long ch.ết thì sẽ vuột mất cái đống vàng mà bà ta luôn tự hào. Nhưng nếu Phùng Minh Long có bất trắc gì thì chẳng phải người thừa hưởng tài sản của anh ta sẽ là A Tuệ sao? Như vậy không tốt hơn à?
Không nhìn tới thì thôi, vừa nhìn tới thì biết ngay là mấy tình trạng mà cô y tá vừa rồi nói đã nhẹ hơn rất nhiều so với kết quả khám tổng thể mà Tâm Đan ghi được. Cô thở dài, "Anh ta đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy hô hấp cấp tiến triển với biểu hiện khó thở nhanh nông tần số thở là 35 lần/phút không đáp ứng với liệu pháp thở oxy, chỉ số SpO là 89-90%, nghe phổi rales nổ và ẩm, X-quang tim phổi hình ảnh nốt mờ thâm nhiễm hai phế trường, khí máu và động mạch có chỉ số P/F 187 mmHg." Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói một câu. "Đang nguy kịch!"
Mẹ của Phùng Minh Long nghe xong thì suýt chút nữa là đứng không vững, bà gào khóc thảm thiết sau đó liền xông lại chỗ A Tuệ tát cho cô ấy một bạt tay.
Tâm Đan không ngờ tình huống này sẽ xảy ra, mẹ chồng tát con dâu, tình tiết thường thấy trong phim rác đây mà.
"Đều tại mày, đồ sao chổi, từ khi lấy mày về con trai tao toàn gặp xui xẻo. Đầu tiên là làm ăn thua lỗ, bây giờ lại là thành ra như thế này, mày trả con lại cho tao, trả con lại cho tao..." Vừa nói bà ấy vừa lao vào đánh tới tấp A Tuệ.
Dì hai thấy thế thì liều mạng đẩy mạnh mẹ của Phùng Minh Long ra. "Bà làm gì con gái tôi? Muốn đánh người là đánh người à?"
"Hay lắm, hai mẹ con mấy người... hôm nay còn dám động vào người tôi? Hai người là đồ sao chổi? Từ khi nhìn thấy cái thể loại bần hèn như hai người tôi đã biết mấy người chẳng phải là thứ tốt lành hay sạch sẽ gì, đều là hám của như nhau cả thôi."
Dì hai cũng không thua kém. "Phải đó, con trai của bà ngoại trừ tiền ra thì có cái gì để cho con gái tôi yêu nó chứ? Ngoại hình không có, lại bị vô sinh, nếu như nó nghèo rớt mồng tơi thì đã sớm nên đi tự tử rồi, sống chi cho chật đất?"
"Mày dám nói con tao như vậy, tao liều ch.ết với mày."
Thoáng chốc cái phòng bệnh thành sân đấu vật, già trẻ lớn bé người lao vào can người túm tóc nhau mắng chửi kịch liệt. Tâm Đan suýt chút nữa là bị thế trận hỗn loạn va trúng cũng may Ngụy Giang Thiên kịp thời kéo cô qua chỗ an toàn nếu không có lẽ cô cũng trở thành nạn nhân bị mấy bà lão đang phát điên kia đánh cho một trận rồi.
Các y tá điều dưỡng lao vào can ngăn đều bị cáo trúng làm bị thương.
Tâm Đan ném bản hồ sơ mà cô đang cầm qua một bên, xắn áo sơ mi lên bước tới tách hai người đang đánh nhau ra quát lớn. "Bệnh nhân bây giờ cần nghỉ ngơi, hai người muốn đánh nhau thì mời ra ngoài mà đánh, ở đây là phòng bệnh xin giữ yên lặng cho."
"Tao thấy mày cũng là người nhà của con sao chổi kia, mày có tư cách gì..."
"Im lặng không thôi tôi gọi bảo vệ, một khi họ lên đây sẽ kéo mấy người đi khi đó cho dù con trai của bà có không qua khỏi bà cũng không kịp nhìn mặt nó lần cuối đâu."
"Mày, mày..."
"Còn muốn chống đối sao? Ở bệnh viện này lời của tôi..." Cô kịp thời im lặng rồi chỉ sang phía Ngụy Giang Thiên. "Lời nói của thầy tôi có trọng lực lắm đấy."
Anh cười khổ một phen, lên tiếng. "Mọi người giữ im lặng, còn không chúng tôi thật sự phải sử dụng tới lực lượng an ninh."
Lời nói của anh thực sự rất có trọng lực, ngữ khí không quá lớn như Tâm Đan ngược lại còn giống như đang thương lượng nhưng lại làm mấy người đang điên loạn kia bình tĩnh lại, không ai dám nói thêm lời nào mặc dù vẫn còn hậm hực trong lòng rất nhiều.
Ngụy Giang Thiên xem qua tình hình của Phùng Minh Long mà sắc mặt trở nên cực kỳ nặng nề, sau một vài phút anh quyết định tiến hành đặt ống nội khí quản cho Hà Chí, thở máy chiến lược bảo vệ phổi với thể tích khí lưu thông thấp Vt = 6 ml/kg, kết hợp truyền máu, truyền huyết tương, albumin, thay băng hàng ngày, nuôi dưỡng tích cực.
Tâm Đan ở bên cạnh tất bật chuẩn bị các loại máy móc làm theo những gì anh nói.
Lúc này Liên Chiếu cũng vừa chạy tới nơi, anh ta cũng nhào vào phụ cô một tay.
Một lúc sau, người trong phòng rút đi một nửa, chỉ còn lại một điều dưỡng đang chỉnh kim tiêm truyền dịch đứng cạnh cô, Ngụy Giang Thiên đang ghi gì đó lên bảng báo cáo đối diện cô. Liên Chiếu thì đang tiến hành hàng loạt thao tác truyền máu, Tâm Đan thì phụ trách khâu truyền huyết tương. Dì hai và hai phụ huynh của Phùng Minh Long đã rời khỏi để đi làm thủ tục nhập viện lâu dài theo lời Ngụy Giang Thiên, chỉ còn A Tuệ đứng lại một góc. Được một lúc, cô ấy bước lên bên cạnh cô, khẽ giọng nói. "Tâm Đan, cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn tôi." Tâm Đan đáp, "Tôi cũng làm những việc mà mình nên làm thôi."
"Khi nãy, cảm ơn em đã đứng về phía chị."
Ngụy Giang Thiên đưa mắt nhìn thoáng qua phía bên cô.
Tâm Đan im lặng, tiếp tục nhẹ nhàng truyền huyết tương.
A Tuệ cũng không nói gì thêm.
"Này Tâm Đan, em chưa truyền huyết tương xong sao lại bỏ ngang vậy, máy thở để chút khởi động cũng được."
"À vâng." Tâm Đan gật đầu, thật ra cô chưa từng tham gia trị bỏng bao giờ vì vậy không biết các công đoạn mà thầy Ngụy nói nên làm theo trình tự nào thì hợp lý, đúng lúc cô đang truyền huyết tương thì lại nhớ đến máy thở chưa khởi động nên bỏ ngang việc truyền huyết tương mà quay qua khởi động máy thở.
Lúc làm mọi thứ xong xuôi, Ngụy Giang Thiên phải tới phòng hành chính dặn các điều dưỡng viên chú ý về tình trạng hiện giờ của Phùng Minh Long. Tâm Đan tháo găng tay y tế rời khỏi phòng bệnh, định bụng chạy qua kéo Gia Vi với Mộng Hương đi ăn sáng nhưng A Tuệ lại đuổi theo cô. "Tâm Đan!"
"Có chuyện gì?"
"Em có thể nói thật cho chị biết tình trạng của Minh Long thế nào không?"
Tâm Đan bỏ hai tay vào túi áo khoát, ngẫm nghĩ một chút rồi nói. "Không khả quan."
Ba chữ của cô thốt ra làm A Tuệ như người bị rút hết khí lực, mặt mũi thẫn thờ đứng một chỗ, một lúc thì bật khóc. Tự nhiên cô ấy khóc thê thảm lại còn đứng trước mặt Tâm Đan, cô nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, bước lên vỗ vai cô ấy, ngữ khí cũng nhẹ hơn một chút. "Thật ra cũng không phải là không còn một tia hy vọng nào, chị không nên bi quan quá như thế."
"Còn hy vọng sao? Là cách nào vậy?" A Tuệ nắm lấy cánh tay cô, gấp rút hỏi.
"Chính là chuyển anh ta đến bệnh viện thành Bách Nhật. Chị biết đấy, điều kiện thiết bị và y tế ở đây kém xa so với bệnh viện Bách Nhật, tình trạng của Phùng Minh Long lại là trường hợp nặng nhất trong số hai mươi nạn nhân của vụ cháy đó. Với tình hình trước mặt anh ta phải nằm viện một thời gian dài, chỉ có cách chuyển viện tới thành Bách Nhật có có thể đem lại một tia hy vọng có thể cứu sống anh ta."
"Được, vậy chị đi làm giấy chuyển viện..."
"Bây giờ thì chữa được, tình trạng hiện giờ của anh ta đang rất xấu, đường từ đây đến thành Bách Nhật rất xa chỉ sợ anh ta không chịu nổi. Cứ để anh ta ở đây một tuần ổn định sức khỏe sau đó hãy chuyển viện."
Tâm Đan nói rồi xoay người bước đi vài bước thì A Tuệ gọi cô. "Tâm Đan! Cảm ơn em."
Cô dừng lại, sau vài giây thì quay lưng nhìn A Tuệ. "Tôi có một chuyện muốn hỏi chị."
"Chuyện gì? Em hỏi đi."
Tâm Đan nhìn A Tuệ một lúc như đang đắn đo điều mình sắp nói, cuối cùng vẫn phải hỏi. "Chị cố gắng hết sức chạy chữa cho anh ta là vì cái gì?"
A Tuệ nghe xong, nở nụ cười yếu ớt nhìn cô. "Có thể em đang cho rằng chị sợ vuột mất đi một núi tiền là anh ấy, chị sợ bị mẹ chồng đay nghiến gọi chị là sao chổi. Có phải không?"
Tâm Đan không trả lời, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
A Tuệ nói tiếp. "Đúng là ban đầu chị gả cho anh Long là vì nhà anh ấy giàu, là gì anh ấy có tiền có thể cho chị cuộc sống ấm no về sau. Thực sự chị cũng không muốn phải chấp hành cuộc hôn nhân với người mà mình không yêu nhưng mẹ chị tuyệt đối không cho chị cãi lời bà. Tâm Đan, lúc đó vừa hay là lúc em bỏ nhà đi, chị rất muốn được như em có thể dũng cảm nói đi là đi không một chút chần chừ. Nhưng suy cho cùng vẫn là không đủ can đảm, sau khi kết hôn, chị vốn nghĩ cuộc đời của một người con gái đã chôn vùi theo cuộc hôn nhân này rồi. Nhưng không, anh Long đối với chị rất tốt, anh ấy tôn trọng chị, lắng nghe chị, anh ấy không một chút khinh miệt chị vì tiền mà kết hôn với anh ấy. Chính anh ấy đã cho chị một bắt đầu mới con người anh ấy rất tốt, không biết so đo tính toán cho nên bây giờ chị thà mất đi tất cả tiền bạc mình đang có cũng không muốn mất anh ấy..."
"Đó là tình yêu thật sự sao?" Cô hỏi lại, "Xuất phát từ mục đích vụ lợi nhưng cuối cùng lại có thể biến thành tình yêu thật sự, đây là chuyện tôi mới nghe lần đầu."
Tình cảm hình như có quá nhiều khái niệm, cô không hiểu được bao nhiêu nhưng hình như tình yêu cũng không quá phức tạp. chỉ cần có người đối tốt với mình, mình sẽ yêu người đó có phải không?