Chương 65: Đời này có rất nhiều chuyện tốt đẹp đều là không có tương lai
Ba mươi tết cứ thế lặng lẽ trôi qua, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Cái tết đầu tiên cô chào đón với tư cách là Lâm Dung Tâm Đan, cũng là cái tết duy nhất làm cô lạc lối.
Đám nhóc bên trong rất thích xem bắn pháo bông, không ngừng ồ ra chen chúc cười nói chỉ trỏ những tia sáng chói mắt trên trời. Tâm Đan tìm một bậc thềm ngồi xuống, Bạch Cúc có đi ngang qua cô nhưng cũng chỉ dừng lại rồi lườm nguýt một cái sau đó rời khỏi, Tâm Đan cũng không thèm tìm chuyện để gây sự làm gì, cô bây giờ đã đủ phức tạp rồi. Anh cần ở cô sự nghiêm túc, kì thực cô cũng không biết bản thân mình hiện giờ có nghiêm túc hay không nữa. Cô thừa nhận rằng mình không có một chút tiền đồ nào, có thể là cô chưa thể chấp nhận được tình yêu quá bất ngờ của anh, giống như những tảng đá lớn bất chợt ập xuống từ vách núi khiến con người ta đứng tim vậy. Chính vì thế mà Tâm Đan dù là không bài xích nhưng muốn cô nghiêm túc nói yêu anh, thì có lẽ vẫn chưa thể.
Bên cạnh cô có người ngồi xuống, là Trịnh Lệ.
"Dì Lệ." Tâm Đan nhìn bà.
Bà gật đầu, rồi khẽ thở dài nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ. "Có vẻ như Giang Thiên đối xử với cháu rất tốt."
Cô gật đầu. "Thầy ấy nói, yêu cháu."
Trịnh Lệ ngạc nhiên vài giây rồi cười nhạt."Vậy thì tốt quá rồi."
"Tốt?" Tâm Đan không hiểu ý bà.
"Dì bước vào nhà họ Nguyễn trước Giang Thiên ba năm, khi Ngụy Yến và Nguyễn Tôn về chung một nhà, đó cũng là lần đầu tiên dì nhìn thấy Giang Thiên. Thằng bé này cái gì cũng tốt, điểm duy nhất không tốt chính là không biết cách quan tâm tới cảm nhận của người khác." Bà nói tới đây, ánh mắt dường như hồi tưởng lại những chuyện năm đó mơ hồ mà xa xăm. "Lúc đó có lẽ Giang Thiên vẫn chưa thể chấp nhận chuyện mẹ mình đi thêm bước nữa cho nên thằng bé rất khó hầu hạ, dì lại được phân công làm người chăm sóc thân cận bên cạnh nó. Lúc đó dì nhớ dì đã cực kì lo lắng, bởi vì ai cũng cho rằng Giang Thiên rất khó gần và có phần ngỗ nghịch."
"Ngỗ nghịch sao? Anh ấy lúc nhỏ cũng rất ngỗ nghịch sao?"
Trịnh Lệ gật đầu. "Đúng vậy, lúc nó mới tới nhà cái gì mà cha dượng mua cho nó đều đem đi vứt bỏ hết, người ăn kẻ ở trong nhà ai nhìn thấy nó cũng sợ hết. Nhưng khoảng hai ba năm gì đấy thì tất cả mọi người cũng hiểu nó hơn, tuy rằng Giang Thiên bề ngoài trầm lặng ít nói nhưng nó là một đứa rất hiểu chuyện, mặt lạnh tim nóng đấy mà. Nó đối xử với mọi người không tệ chút nào, sau khi dì rời khỏi nhà họ Nguyễn thì đi lấy chồng, người chồng đó lại cực kì không tốt với dì, sau khi thoát khỏi ông ta dì tới đây làm một giáo viên tình nguyện, Giang Thiên biết được thì liền bỏ tiền ra giúp ngôi làng này xây dựng trường học rồi còn giúp đỡ dì rất nhiều."
Tâm Đan mỉm cười. "Anh ấy thật sự rất tốt."
"Trong thế giới của Giang Thiên lúc nào cũng rất rõ rệt, cho đến bây giờ tuy rằng ngoài mặt nó đã chấp Nguyễn Tôn và Nguyễn Trọng Hy, nhưng thực chất dì biết trong lòng nó không hề dễ chịu chút nào khi nhìn thấy họ. Nhà họ Nguyễn, là thuộc về họ Nguyễn, tập đoàn Vạn Đức là của Nguyễn Trọng Hy, Giang Thiên từ trước tới giờ chưa một lần đặt vào mắt khối tài sản đó, mà hình như kể từ khi nó ra ngoài kiếm được tiền thì cũng ít khi về nhà." Dì Lệ thở dài. "Đây là lần đầu tiên dì thấy nó đối xử tốt với một người."
"Lần đầu tiên?" Tâm Đan nghiêng đầu. "Cháu nghe nói...hình như trước đây anh ấy có một mối tình đầu, lúc còn học đại học."
Trịnh Lệ thoáng chốc ngỡ ngàng sau đó lại chực nhớ ra. "À, cháu nói cái cô Lâm Cẩm Tú ấy à? Giang Thiên nó không thích loại con gái ấy đâu."
"Sao cơ? Không phải sau khi chia tay anh ấy buồn tới mức qua Mỹ mười hai năm sao?" Cô ngày càng trở nên hiếu kỳ, cứ liên tục đặt câu hỏi.
Dì Lệ nhìn cô mỉm cười. "Nó qua Mỹ là vì bên đó có môi trường thực tập y học tốt hơn nước mình, dì dám khẳng định nó không hề vì đau lòng mà bỏ đi đâu. Nếu cháu nghĩ Giang Thiên có thể yêu loại con gái như Lâm Cẩm Tú thì đúng là đã đánh giá thấp nó rồi, loại con gái đó vừa lẳng lơ vừa hám của có chỗ nào đáng để yêu chứ? Còn chi tiết cụ thể hơn ấy thì đi mà hỏi Giang Thiên đấy, dì cũng không rõ đâu."
Cô im lặng, hình như cũng còn khá nhiều chuyện mà cô chưa biết về anh. Ví dụ như quan hệ giữa Nguyễn Trọng Hy và Ngụy Giang Thiên vì sao lại gay gắt như vậy? Và còn người tên Lâm Cẩm Tú đó nữa. Dì Lệ chỉ là người ngoài cuộc, có thể sẽ không trả lời chính xác được chi tiết, nếu như anh thật sự không có tình cảm với Lâm Cẩm Tú vậy vườn hoa Cẩm Tú hôm đó cô nhìn thấy ở thành Bách Nhật lý giải thế nào? Còn có cả chuyện cô hỏi anh có thích loài hoa này hay không lúc ở trên xe kia nữa, thái độ lúc đó của anh rõ ràng là không muốn nhắc tới.
Cô hiểu rõ, cũng chỉ có những người từng bị cuộc đời làm trầy xước mới hiểu rõ nếu trong lòng không có vết thương thì sẽ không sợ thuốc sát trùng. Đồng nghĩa với việc nếu thật sự không để tâm thì bản thân tự khắc sẽ thản nhiên khi người khác nhắc tới quá khứ.
"Dì Lệ à, cho cháu lời khuyên đi." Tâm Đan nhìn ra phía đám trẻ vui đùa trong sân. "Cháu thật sự rất rối, anh ấy tỏ tình với cháu, cháu cũng không biết bản thân có vấn đề ở đâu mà không thể thích nghi được. Vì tuổi tác, vì thân phận, vì địa vị hay vì bản thân của cháu là trẻ mồ côi nên không tin vào tình yêu."
"Cháu cũng là trẻ mồ côi?"
Tâm Đan gật đầu. "Cháu vào cô nhi viện năm sáu tuổi. Sau đó được một gia đình nhận nuôi."
Trịnh Lệ cụp mi mắt, trùng hợp quá, tại sao cũng là năm sáu tuổi?
"Dì Lệ?" Cô thấy bà không phản ứng thì thắc mắc gọi.
Trịnh Lệ giật mình. "À, không có gì. Vậy cháu có tình cảm với Giang Thiên không?"
"Cũng có... nhưng anh ấy cần cháu phải khẳng định, cháu cũng không biết làm sao khẳng định."
Trịnh Lệ cười xòa. "Tuổi của cháu cũng còn quá nhỏ để biết cái gì mới là khẳng định tình cảm, lần này Giang Thiên đúng là làm khó cháu rồi. Nhưng mà trên đời này đều có công thức cho từng vấn đề khác nhau, công thức vạn vật hấp dẫn, định luật ôm, công thức máu, tính độ tan, nồng độ phần trăm, nồng độ mol... điều duy nhất có lẽ không có bất kì nhà khoa học nào lý giải được đó chính là tình cảm. Tình cảm giữa người với người luôn tồn tại rất nhiều mâu thuẫn giữa trái tim và lý trí, bản năng và kềm chế. Cháu có tin tưởng Giang Thiên không?"
Tâm Đan không chút chần chừ khẳng định. "Tin."
Những lời anh nói, hơi ấm của anh, vòng ôm của anh, sự che chở của anh cô tuyệt đối tin tưởng.
Trịnh Lệ cũng gật đầu. "Đúng vậy một người lúc đang động tình, tất cả mọi lời nói đều là thật, hứa hẹn cam kết cũng là thật, tâm tình nhiệt huyết cũng là thật, tỉ mỉ chu đáo cũng là thật, tất cả những chuyện ấm áp hai người trải qua bên nhau cũng đều là thật. Về phần sau này người nào phụ lòng người nào, người nào rời khỏi người nào, đó đều là chuyện của sau này. Không người nào có thể biết biết trước được chuyện của tương lai, chúng ta không thể bởi vì một kết cục không hoàn mỹ thì chối bỏ đi tất cả bắt đầu. Dù sao trong đời này có rất nhiều chuyện tốt đẹp đều là không có tương lai."
Những lời này, dường như đã khai sáng cho cô. Từ nhỏ cô luôn ám ảnh về một cuộc hôn nhân không hạnh phúc khi đã chứng kiến bạo lực gia đình xảy ra ngay trong chính tổ ấm của mình, cô luôn bài xích tình cảm nhưng hiện tại Tâm Đan nghĩ rằng nếu sau này Ngụy Giang Thiên phụ cô, thì anh không phải không thật lòng, cũng không phải anh lừa dối cô, chẳng qua là thời gian xóa mờ đi lời cam kết của hai người mà thôi.
Cô mỉm cười. "Cháu hiểu rồi, tất cả quả đều từng là hoa nhưng không phải hoa nào cũng có thể phá kén thành quả. Chỉ cần nỗ lực hết sức làm việc bản thân muốn làm, yêu người mà mình muốn yêu là được, không cần quá so đo kết quả. Có phải không?"
"Giờ dì đã biết vì sao Giang Thiên thích cháu rồi đấy."
Cô mỉm cười, chả trách trong mấy tác phẩm văn học trên mạng thường ví tình yêu là đống lửa còn người đang yêu là con thêu thân, hóa ra là để chỉ tình trạng hiện giờ của cô.
Lúc này đám nhóc phía sau rượt đuổi nhau cũng chán, thấy cô ngồi trên bậc thềm liền lần lượt chạy lại. Bọn chúng rất quý Tâm Đan, còn thường nói rằng cô rất vui tính và dễ gần vì vậy chỉ mới có một ngày mà đeo cô như là đã quen biết mấy năm, con nít chính là đơn thuần như vậy. "Chị ơi, hôm trước chị đọc cái hay lắm ấy, cái đó gọi là rap phải không."
"Sao nào?" Tâm Đan giơ tay ôm Gia Gia vào ngồi trên chân cô.
"Chị đọc rap nữa đi." nói, mấy đứa xung quanh cũng tụm lại hưởng ứng.
"Nhưng chị không nghe nhiều nhạc rap, tự dưng bảo rap biết đọc cái gì bây giờ." Tâm Đan mím môi. "Hay là chị tự sáng tác cho mấy đứa nghe có chịu không?"
Cô đảo tròng mắt một vòng rồi bắt đầu nhịp chân đọc một lèo. "Đêm không sao, trăng lên cao, siêu nhân gao, bay lên cao, đang lao xao, rớt xuống ao, nhưng không sao, có áo phao, nên chả sao, chuyện tào lao."
Mấy đứa nhóc vỗ tay cười nức nẻ, dì Lê cũng lắc đầu rồi đứng lên đi vào bếp chuẩn bị buổi cơm giao thừa. Một đứa khác bò lên đùi cô, phụng phịu nói. "Chị Tâm Đan, hồi chiều em bị dì Bạch Cúc la đó."
"Sao thế? Sao cô ta lại la em?"
"Phòng em có ba người, Phi An trốn đi chơi nhưng đến khi bị phát hiện thì dì ấy lại mắng luôn cả hai đứa em."
Tâm Đan thầm nghĩ con mụ kia chắc là lại kiếm cớ trút giận lên trẻ con, nhưng hôm nay dù gì cũng là giao thừa, tốt nhất là không nên để không khí quá nặng nề. "Đúng rồi, một đứa đi chơi là ba đứa bị phạt, ai kêu hai đứa em không đi chung?
"Đang nói chuyện gì vậy?" Ngụy Giang Thiên từ phía xa đi tới, nhìn lướt qua đám nhỏ rồi lại dừng ánh mắt trên người Tâm Đan, mỉm cười. "Có vẻ đang vui nhỉ?"
Cô khéo léo né tránh mắt ánh mắt của anh, tâm tư có phần rối loạn.
"Chú Ngụy à, khi nãy chị Tâm Đan rap đó, rap hay lắm." Gia Gia phòng từ trên lòng cô xuống, khua tay múa chân nói.
Anh đi tới, đám nhỏ tránh đường để anh đi, Ngụy Giang Thiên ngồi xuống bậc thềm bên cạnh cô, bờ vai anh lại như là vô tình chạm vào vai cô, Tâm Đan lại không tránh né mà vờ như không để ý.
"Thế à? Còn biết rap nữa sao?" Đáy mắt anh tràn ý cười nhè nhẹ nhìn cô.
Tâm Đan hắng giọng. "À, đâu có, đọc chơi thôi mà."
"Đọc gì thế? Đọc anh nghe xem."
"Anh nghe làm gì chứ?" Cô quay đi chỗ khác, vươn tay ôm lấy Gia Gia xem như làm gối ôm chữa ngượng. Bộ dáng tưng tưng vừa rồi của cô nếu để anh nhìn thấy thì cô sẽ xấu hổ ch.ết mất thôi. Chả trách người ta nói ai khi yêu cũng muốn giữ hình tượng mình thật đẹp trong mắt đối phương, đúng là không sai chút nào.
"Đám nhỏ được nghe anh lại không được? Em đang kỳ thị tuổi tác à?" Anh nói, lại nhìn sang Gia Gia đang cười hì hì ngồi trên người cô, khẽ nhíu mày. "Gia Gia đi xuống, lớn thế này rồi còn bế cái gì?"
Gia Gia đang vui vẻ cười sằng sặc vì được ôm thì bị câu của anh làm cho hụt hẫng mếu máo, cu cậu nắm chặt áo của Tâm Đan, vùi đầu vào ngực cô nhìn anh. "Không muốn, muốn ôm."
"Xuống đây." Giọng nói anh lạnh băng.
Gia Gia sợ quá liền lật đật bò xuống kéo tay anh. "Chú Ngụy cháu xuống rồi, nghe lời rồi, vậy chú lì xì đi."
Mấy đứa khác cũng nháo lên như là chủ nợ khai trương năm mới. "Phải phải, chú Ngụy, chị Tâm Đan, cô giáo Lệ mau lì xì đi mà."
Trịnh Lệ hắng giọng. "Cái đám này, mới đầu năm mà làm gì như đòi nợ vậy hả?"
"Được rồi, đứa nào cũng có phần." Tâm trạng Ngụy Giang Thiên dường như đang rất vui vẻ, nhưng bất chợt khựng lại khi trong đầu nghĩ tới lời vừa rồi của mấy đứa nhỏ, anh nhìn tụi nó. "Khoan đã, mấy đứa gọi chú là gì?"
Đám nhỏ đồng thanh. "Chú Ngụy ạ!"
"Còn Tâm Đan?" Anh hỏi.
Đám nhỏ lại ngoan ngoãn trả lời. "Chị Tâm Đan!"
Ngụy Giang Thiên. "..."
Tâm Đan cũng chợt nhận ra, phải rồi, giờ anh nói cô mới thấy có gì đó cấn cấn. Trịnh Lệ đứng một bên cũng bất chợt phì cười xem kịch vui. Sắc mặt Ngụy Giang Thiên nặng nề đi vài phần, giống như có một, hai, ba con quạ đen bay qua, anh phủi tay. "Không được, vậy không được. Dổi thành cô, đúng, là cô, đổi thành cô mau."
Gia Gia nheo mắt khó hiểu. "Không được, chị Tâm Đan phải là chị Tâm Đan chứ..."
"Đúng vậy." Đám quỷ nhỏ phía sau cũng đồng thanh lần nữa hưởng ứng Gia Gia.
Tình thế áp đảo, một mình Ngụy Giang Thiên chấp hết.
"Nếu không gọi là cô, không có tiền lì xì."
Tâm Đan dở khóc dở cười kéo áo sơ mi anh một cái. "Sao anh lại đi hâm dọa con nít chứ?"
"Anh là đang thương lượng." Ngụy Giang Thiên đáp.
Thương lượng? Còn thiếu khẩu súng trên tay nữa thôi là anh bây giờ đã trông rất giống tụi bắt cóc con nít rồi. Tự dưng lại bảo người khác gọi cô là cô, trong khi cô còn rất trẻ thế này, cách gọi này làm cô không thích chút nào nhưng nghĩ tới lý do anh ép bọn nhỏ như vậy, thật ra cô cũng hiểu và cũng cảm thấy ngọt ngào.
Thế là đám nhóc phụng phịu quay qua cô. "Cô Tâm Đan!"
Tâm Đan cũng gượng cười một tiếng đáp lại.
Giao thừa thì cũng là giao thừa, dù gì con nít cũng không thể thức thâu đêm suốt sáng được. Sau khi chạy một vòng thôn "thu" lì xì xong xuôi thì dì Lệ liền lùa bọn chúng vào phòng ngủ, Tâm Đan cũng phụ một tay, chăm sóc con nít đối với cô không quá khó, lúc trước ở cô nhi viện cũng là cô cho đám đàn em nên việc nắm bắt tâm lý trẻ con Tâm Đan luôn làm rất tốt, dì Lệ còn nói rằng nếu cô mỗi ngày đều ở đây giúp bà quản đám trẻ con này thì bà đã đỡ mệt nhọc hơn nhiều. Tâm Đan nói kì thật cô cũng thích sống chỗ này, yên tĩnh, mộc mạc, không khói không bụi như vậy thật vô cùng thanh tĩnh.
Gia Gia hình như rất thích cô, cả buổi bắt cô ngồi đầu giường dỗ nó cho tới khi nó ngủ say Tâm Đan mới có thể rời khỏi phòng. Cô ngáp một tiếng, vừa bước ra ngoài đóng cửa phòng lại thì bất ngờ một bàn tay vươn tới chộp lấy cô, Tâm Đan còn chưa kịp hét đã bị nhấc bổng lên rồi đem đi.
Cũng may đó là Ngụy Giang Thiên chứ không phải bọn bắt cóc, nếu không cô đã toi đời.
Tâm Đan không biết anh bế mình đi đâu, chỉ cảm thấy hình như có mùi nguy hiểm. Còn chưa kịp nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm gì thế mà anh đặt đặt cô xuống đất, hai chân cô chưa kịp đứng vững đã bị anh ép sát vào một thân cây lớn.
Cô hết đường lui.
Còn anh lại không muốn lui.
Cô hắng giọng. "Đưa em ra đây làm gì? Em muốn ngủ."
Ngụy Giang Thiên không trả lời, mạnh mẽ áp bạc môi xuống dùng sức cạy hai hàm răng của cô, chiếm lấy đôi môi cô, bắt đầu hôn mãnh liệt. Hơi thở nồng cháy của anh khiến tim cô đập loạn, Tâm Đan kinh ngạc chớp chớp mắt, hai tay đặt lên vai anh quên mất phản kháng.
Nụ hôn của anh bỗng chốc cuồng nhiệt như một con nhện giăng tơ bày ra vô số thiên la địa võng không để cô có đường trốn tránh.
"Này, ở đây có người đấy..." Tâm Đan nghiêng đầu, tranh thủ lúc môi mình tự do nói một câu. Dù gì cô cũng không muốn đem chuyện riêng phô bày giữa thanh thiên bạch nhật kiểu này, lỡ như có đứa trẻ nào đang ngủ thì mắc toilet trên đường đi tìm cái nhà vệ sinh lại thấy cảnh này thì sao?
Anh đứng thẳng người, bàn tay vẫn giữ chặt cô trên thân cây. "Năm mới vui vẻ."
Tâm Đan nhìn anh, rồi lại tiếp tục cụp hàng mi xuống trốn tránh. Bộ dáng thẹn thùng của một thiếu nữ dường như đã đánh động vào vị trí mềm mại nhất nơi trái tim anh, trong phút chốc anh lại cuối xuống không hề báo trước hôn lên môi cô lần nữa.
Trong miệng, lưỡi quấn lấy lưỡi, không ngừng ʍút̼ vào, chơi đùa, dẫn tới người trong lòng run rẩy. Bàn tay đặt trên eo cô cũng bắt đầu không an phận lướt qua tấm lưng mềm mại.
Nụ hôn này dường như rút hết đi khí lực của Tâm Đan.