Chương 7
Một ngày mới lại đến ,dấu hiệu một tình yêu cũng sắp chớm nở . Vẫn như thường ngày nó với hắn sau khi ăn sáng cùng bà thì cùng nhau tới trường trên chiếc xe đạp bé xinh ấy . Cả hai đứa vừa ngồi xuống thì cả đám con gái bu quanh chặt cứng , nó cứ tưỡng hắn sẽ lờ đi nhưng không ngờ hắn lại ngồi nói chuyện với cái đám đó một cách vui vẻ , cười cười nói nói , nó nhìn thấy mà gai cả mắt , tự nhiên khi nhìn cái cảnh này một cảm giác khó chịu len lõi vào bên trong nó , chính bản thân nó cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy , bây giờ đây nó cảm thấy hắn đáng ghét vô cùng . Chuông vào lớp cũng vang lên cái đám ấy tản ra và hắn được giải thoát thở dài mệt mõi , nó thì cứ ngồi lườm liếc hắn . Làm hắn khó chịu mà cũng khó hĩu , vì đang trong giờ học nên chẵng nói chuyện được hắn đánh hí hoáy viết một mãnh giấy với nội dung "" Nè cậu sao vậy ""gữi sang cho nó , nó nhìn tờ giấy một lúc tuy bực bội nhưng cũng cầm lên đọc , đọc xong nó cầm cây viết lên viết lại , rồi quăng sang cho hắn "" Không có gì hết "" một cách bực bội . Hắn khó hĩu nhặt lên và đọc , rồi cũng lại tiếp tục gữi sang "" Chắc là có chuyện gì mà !! Nói đi "" , nó cầm tờ giấy đọc rồi vò tròn quẵng đi chỗ khác chả thèm ghi nữa , quăng xong nó quay sang liếc hắn một cái , làm hắn chả hĩu sự tình là chi . Giờ ra chơi đến hắn lại tiếp tục bị bao vây tứ phía chẵng có đường nào thoát được , nó thấy vậy khó chịu bỏ ra căn tin mua đồ ăn . Nó cầm ổ bánh mì về lớp mà khuôn mặt cứ khó chịu làm sao ấy , đi ngang phòng y tế , thấy nó cô y tế gọi vọng ra :
- Hy àk !! Vào đây em _ cô vừa vẫy tay vừa gọi nó .
Nó kít lại nhìn vô phòng , mỉm cười rồi bước vô ngồi cạnh cô :
- Vết thương ngày hôm qua sao rồi _ cô ân cần hỏi nó .
- Dạ không sao rồi ạ _ nó nhỏ nhẹ đáp .
- Đưa cô xem nào _ cô khẽ ngồi xuống cầm chân nó lên .
- A !! Đau _ nó khẽ kêu lên .
- Cô xin lỗi , chắc chưa khõi hẳn được đâu . Chờ cô tí _ cô nói rồi đứng dậy tiến lại chỗ tủ thuốc lấy một ít bông và băng keo cá nhân .
Cô quay lại chỗ nó , cuối xuống và nhẹ nhàng băng lại vết thương làm cho nó cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa vào vết thương làm nó hết đau hẳn . Nhìn cô nó nghĩ tới người mẹ của nó , hàng loạt ký ức kinh khũng quay về , gương mặt nó tối sầm lại , nó như người mất hồn bỏ chạy ra khõi phòng y tế , chạy thật nhanh về lớp , nó muốn chạy thật nhanh , nhanh và nhanh hết sức để thoát khõi cái ký ức đó . Cô y tế nhìn nó chạy gọi với theo nhưng hình như nó chẵng nghe thấy gì cả cứ chạy mà thôi . Về đến lớp nó tiến lại ngồi xuống bàn như một người mất hồn , cũng vừa lúc đó chuông vào lớp reo lên . Hắn nhìn nó lo lắng khẽ nói :
- Cậu có làm sao không _ hắn nhìn sang lo lắng lấy tay lay lay nó .
Câu nói của hắn làm nó trấn an lại , quay sang nhìn hắn khẽ mỉm cười lắc đầu . Rồi quay lại nhìn về phía trước , đầu óc vẫn đang hổn loạn với cái mớ ký ức ấy . Nó thầm ước với trời , ước rằng mình sẽ có một người mẹ như cô y tế vậy , một người mẹ lúc nào cũng quan tâm , lo lắng , yêu thương nó . Nhưng có lẽ đó chỉ là một ước mơ , một ước mơ không bao giờ đến với nó , từng giọt nước mắt của nó khẽ rơi nóng hổi trên má nó , nhưng chẵng ai có thể nhìn thấy được vì nhưng giọt nước mắt ấy chỉ xúât hiện dưới cái lớp mặt nạ này mà thôi , lớp mặt nạ nó đã đeo suốt mười mấy năm trời .
Giờ ra về lại đến cả cái đám hổn loạn ấy lại bu chặt hắn , cảm giác khó chịu cộng nổi buồn bã nãy giờ , nó mệt mõi xách cặp bước ra về . Còn hắn thì bị che kín hắn chẵng thấy nó đâu , chỉ biết ngồi cười trừ với cái đám này tìm cơ hội thoát thân .
Nó lê chân bước trên con đường về nhà , chợt có tiếng khóc của trẻ em vang lên , nó quay sang nhìn :
- Con có sao không Có bị gì không Đứng dậy mẹ xem nào _ người mẹ đỡ đứa con gái vừa té xuống đất đứng dậy .
- Huhuhu đau quá _ đứa con lại càng khóc to hơn .
- Nín đi nín đi mà mẹ thương _ người mẹ ôm chặt đứa con vào lòng mà vỗ về .
- hức hức vậy tí mẹ mua kẹo cho con nha _ đưa con sụt sịt nói .
- Ừ mẹ hứa _ người mẹ mỉm cười hiền hậu .
Nhìn cảnh đó tim nó như co thắt lại , nó cảm thấy tủi thân vô cùng , nhớ lại năm xưa cái vết thương tâm hồn mà mẹ của nó đã đem đến cho nó là quá lớn đối với một đứa trẻ chỉ vừa mới lên bốn . Tâm hồn bé thơ , cửa sổ con tim nó đã bị khóa chặt bởi chính người mà nó thương yêu nhất .
Quay lại với hắn sau khi giải thoát được cái đám đó mới nhìn sang nó thì chẵng thấy đâu . Một cảm giác lo lắng lại giấy lên trong hắn , hắn sợ nó lại bị ăn hϊế͙p͙ ở một cái góc xó xỉnh nào ấy của cái trường này . Vội đứng dậy xách cặp chạy thật nhanh xung quanh trường , vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh , trường của nó tuy không phải là to cao , nhưng cũng rất rộng , vậy mà hắn đã đưa chân chạy từ nơi này đến nơi khác , mồ hôi nhễ nhại , ướt đẫm cả cái áo học sinh , kiếm khắp cả trường mà chẵng thấy nó đâu , hắn tiến về nhà xe một cách mệt mõi , lấy chiếc xe và đạp thật nhanh về nhà . Vừa về đến cửa nhà quẵng ngay cái xe đó chạy vào nhà kiếm nó thì thấy ngay nó đang ngồi bần thần trên chiếc bàn kia , tự nhiên hắn lại cảm thấy tức giận vô cùng , hắn thì kiếm nó trong lo lắng , còn nó thì ung dung về nhà mà chẵng báo tiếng nào :
- NÈ !! Cậu có về nhà thì cũng báo tôi một tiếng chứ có biết tôi lo lắng cỡ nào không hả _ hắn bực bội hét vào tai nó .
- Làm gì cậu phải lo lắng cho tôi nhỉ _ nó ngước đầu lên nhìn hắn và cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết .
- Cậu nói vậy là sao _ hắn tức tối nhìn nó .
- Sao là sao _ nó hỏi một cách dửng dưng .
- Cậu có biết là tôi đã tìm kiếm cậu khắp trường không hã _ hắn nói như nạt vào mặt nó .
- Tôi có nhờ cậu làm việc đó đâu _ nó giương mắt hỏi .
- Cậu ................. Có vẻ như sự có mặt tôi trong ngôi nhà này làm cậu khó chịu lắm phải không _ hắn cũng chẵng biết tại sao mình lại thốt lên cái câu hỏi này .
- Ừ đúng rồi , tôi khó chịu lắm , ghét cậu lắm , và không muốn cậu xuất hiện trước mặt tôi nữa . Cậu hãy đi mà tìm mấy cô nàng của cậu ấy _ cảm giác khó chịu khi nghĩ đến chuyện hắn cười nói với cái đám ấy làm nó tức tối nói ra câu nói này .
Hắn nhìn nó sừng sững , rồi chẵng nói lời nào quay lưng bước đi . Nhìn dáng hắn bước đi xa dần rồi lại xa dần , dường như nó cảm nhận được một chút gì đó nhói trong tim . Chẵng phải trước đây , việc hắn rời khỏi đây là mong ước của nó sao nhưng tại sao nhìn hắn đi mà nó buồn đến như thế này
Hắn đã rời bỏ khỏi nhà , nó sẽ đi tìm hắn hay hắn sẽ quay trở về