Chương 26
Hài lòng muốn ch.ết.
Đây là cảm giác của Đinh Mật về nụ hôn đầu. Cậu thành thạo hơn cô nhiều, quả nhiên con trai có thiên phú về phương diện này? Nếu không phải quen biết cậu từ lâu, chắc cô sẽ nghi ngờ cậu từng có bạn gái.
Điền Chính Quốc bỗng cúi đầu bật cười, mặt Đinh Mật càng đỏ, ngẩng đầu nhìn cậu, mắt sáng lấp lánh.
Cô rất vui.
Điền Chính Quốc mím môi, đứng dậy ném mèo béo trên chân cô xuống thảm, xoa đầu cô: “Ra phòng khách đợi tớ.”
Nghe giọng có thể nhận ra cậu cũng rất vui.
Mặt Đinh Mật đỏ lựng, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Điền Chính Quốc tắm rửa thay quần áo xong thì ra phòng khách tìm người. Nha đầu kia căn bản không ngồi yên, cậu lại phải vòng về phòng chiếu.
Một người một mèo chơi quên cả đất trời.
“Đinh Mật, đi thôi.”
Cậu tựa cửa gọi, Đinh Mật nhanh chóng quay đầu, ném mèo béo đi, chạy qua chỗ cậu. Đinh Mật đứng trước mặt cậu, nhớ đến nụ hôn ban nãy, xấu hổ cúi đầu.
Điền Chính Quốc nhếch môi, với lấy cái áo khoác đen, đi trước cô.
Vừa xuống đến tầng dưới, cửa đột nhiên mở ra.
Đinh Mật căng thẳng nhìn Điền Chính Quốc , Điền Chính Quốc hơi nhướng mày, sợ gì?
Đây là nhà cậu, cậu đương nhiên không sợ!
Đinh Mật nhìn cửa đăm đăm, Điền Chính Phong cao lớn bước vào, nhìn thấy họ cũng sửng sốt, nhanh chóng cười: “Hai đứa định ra ngoài?”
Đinh Mật thở phào, may mà là anh Điền, nếu gặp phải bố Điền thì xong. Đối diện với ánh mắt của Điền Chính Quốc , Đinh Mật chột dạ chào to: “Anh Điền ạ.”
Điền Chính Phong đứng ngoài cửa cười khẽ, nói với Điền Chính Quốc : “Vào phòng anh lấy hộ anh tập văn kiện trên bàn, anh không vào nữa, lười thay giày.”
Điền Chính Quốc lên tầng lấy tập văn kiện đưa cho anh, thuận tiện hỏi: “Anh đến công ty?”
“Ừ.”
“Em với Đinh Mật tiện đường.”
Thế là, hai người ngồi xe Điền Chính Phong lên đường. Suốt dọc đường Đinh Mật chỉ sợ Điền Chính Phong sẽ hỏi mấy vấn đề mà cô khó trả lời, may mà anh không hỏi gì.
Vừa xuống xe, Đinh Mật lập tức thở hắt ra. Điền Chính Quốc nhìn cô không chớp mắt, bỗng cười: “Đinh Mật, bảo cậu nhát gan, nhưng có khi cậu lại rất to gan.”
Đinh Mật chưa từng thấy mình to gan, vô thức hỏi lại: “Khi nào?”
Điền Chính Quốc cười sâu xa: “Cậu nói xem?”
Đinh Mật hiểu ra, mặt đỏ lên, lại hết đường chối cãi, đứng đó giận dỗi lườm cậu.
Người nọ vỗ gáy cô, cười khẽ: “Đi thôi, Đinh Tiểu Mật, mời cậu ăn cơm.”
“Lẽ đương nhiên.” Cô hào hứng đi theo cậu, “Nhưng tớ muốn mời cậu xem phim.”
Xem phim cậu thích.
“Được.”
“Liệu bọn mình có gặp phải người quen không nhỉ?”
Cô thực lo lắng, ngó đông ngó tây.
“Hay là tớ mua cho cậu cái khẩu trang?”
“…”
Cô thèm vào.
Lúc xem phim họ gặp phải người quen thật, là lớp phó và lớp trưởng. Hai người ngồi ở hàng trước, nhưng hình như không nhận ra họ. Điền Chính Quốc và Đinh Mật cũng không chủ động chào, bởi vì hai người đằng trước đang ôm nhau.
Đinh Mật ôm bắp rang bơ vừa ăn vừa xem, đảo mắt thấy lớp trưởng đút bỏng cho lớp phó.
Cô nghĩ ngợi, cũng nhón hai hạt bỏng lên, vừa quay đầu liền chạm phải ánh mắt sâu hun hút của Điền Chính Quốc: bỏ về.
Đinh Mật chớp mắt, nhét vào miệng mình.
Không ăn thì thôi, cô ăn.
Hàng trước, lớp phó cúi đầu hôn lên tóc lớp trưởng.
Đinh Mật lại quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, cậu như không nhìn thấy, chăm chú xem phim.
Không hiểu phong tình!
Bộ phim dài hai tiếng kết thúc, Điền Chính Quốc không nói với cô câu nào. Đinh Mật bị bức xem một màn tình cảm ân ái, than thở, đúng là không thể so sánh người với người.
Lớp phó và lớp trưởng đứng dậy chuẩn bị đi ra theo dòng người. Đinh Mật vẫn luôn cúi đầu, nhưng Điền Chính Quốc quá cao, mục tiêu rõ ràng, lại thẳng thắn vô tư.
“Ơ? Điền Chính Quốc!” Lớp phó kinh ngạc.
“Đinh Mật!” Lại tiếp.
Đinh Mật: “…”
Bắt đắc dĩ ngẩng đầu lên, bốn người đưa mắt nhìn nhau. Lớp phó với lớp trưởng dẫu sao cũng là người có kinh nghiệm, nhìn họ cười đầy thâm ý, hình như rất hào hứng vì trong lớp lại có thêm đồng bọn, đã thế một trong số đó còn là Điền Chính Quốc.
Đinh Tiểu Mật ngây thơ không trụ nổi, vội giải thích: “Tớ cá cược thua, mời cậu ấy xem phim…”
Lớp phó: “Ồ, tớ hiểu.”
Đinh Mật: “…”
Cậu hiểu cái khỉ gì!
Bốn người ra cuối cùng, lớp phó tán gẫu với Điền Chính Quốc về bộ phim khoa học viễn tưởng vừa xem, lớp trưởng nhiệt tình kéo tay Đinh Mật, cứ như tìm thấy đồng bọn, quan hệ tốt hẳn lên.
Đinh Mật đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, sắc mặt cậu vẫn như cũ, thoải mái trò chuyện với lớp phó.
Lần gặp gỡ ở rạp chiếu phim chỉ là một khúc nhạc đệm của kỳ nghỉ. Tối hôm ấy Đinh Mật về nhà, Chu Thanh và Tiết Chấn đều không trách mắng cô, giống như mọi buổi tối bình thường khác, cô lấy quần áo đi tắm rửa.
Tiết Ninh đang học lịch sử. Cô ta là học sinh ban khoa học xã hội, nền tảng Toán học quá kém, rất khó học lên, đành cố gắng thêm ở các môn khoa học xã hội, tiếng Anh và Ngữ văn.
Đinh Mật tắm xong cầm một quyển sách trèo lên giường, cô mới đọc được khoảng mười mấy phút, đèn bỗng vụt tắt.
Tiết Ninh đi vệ sinh ra trực tiếp tắt đèn.
Đinh Mật khựng lại, trước mắt tối om, cô cắn môi đặt sách xuống gối, chui vào ổ chăn.
Qua một lát, bỗng nhếch môi cười.
Hôm nay, bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì đều không thể ảnh hưởng đến tâm trạng kích động và vui vẻ của cô.
Kỳ nghỉ ngắn kết thúc, khối 12 quay lại học tập, bọn họ lại khôi phục trạng thái ôn thi căng thẳng. Đinh Mật rất mực cẩn thận muốn che giấu quan hệ của mình với Điền Chính Quốc, nhưng cô phát hiện ra, qua hệ giữa hai người chẳng thay đổi bao nhiêu. Nếu có gì đáng nói, vậy thì là Điền Chính Quốc càng siết chặt việc học hành môn Toán của cô hơn.
Đỗ Minh Vy thấy Đinh Mật ra chơi cũng ngồi làm đề, không nhịn được oán trách: “Yêu đương với học sinh xuất sắc khổ thế à?”
Đinh Mật đang úp mặt xuống bàn, rệu rã: “Mày nói xem?”
Đỗ Minh Vy xoa đầu cô đầy cảm thông, kéo người dậy: “Đi, ra căng tin mua đồ ăn, bổ sung năng lượng.”
Hai người gặp Điền Chính Quốc với Từ Khiên ở cửa căng tin, Từ Khiên trông thấy Đỗ Minh Vy, đưa bánh mì trong tay cho cô: “Cho cậu.”
Đỗ Minh Vy sửng sốt.
Đinh Mật nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhai hết miếng bánh cuối cùng, vứt vỏ vào thùng rác bên cạnh, vỗ đầu cô, bỏ đi.
“…”
Cô cũng muốn có một cái bánh mì.
Đỗ Minh Vy đưa bánh mì cho cô: “Đừng giận, tao cho mày.”
Đinh Mật lại trả lại cô nàng, cười hì hì: “Không cần, Từ Khiên mua cho mày mà, tao tự mua được.”
Dứt lời liền chạy vào căng tin, Đỗ Minh Vy cười đuổi theo.
Hai người đuổi theo tiếng chuông chạy về lớp học, Đinh Mật thấy trên bàn có một hộp bánh quy, ngó nghiêng khắp nơi. Điền Chính Quốc đá ghế cô: “Đừng nhìn nữa, tớ mua đấy.”
Đinh Mật hớn hở nhét hộp bánh vào ngăn bàn, nói: “Lần sau tớ muốn cái bánh mì hai đồng kia.”
“Có ăn là tốt rồi, đòi hỏi nhiều thế.”
“…”
Biết ngay là không thể quá mong đợi mà.
Tháng ba, thi thử toàn thành phố lần hai, Đinh Mật rớt xuống hạng mười của lớp, lòng cực kỳ hoang mang. Cô đã rất cố gắng kéo gần khoảng cách điểm số giữa mình và Điền Chính Quốc, không ngờ cách biệt lại ngày càng lớn.
Điền Chính Quốc kéo bài thi Toán của cô sang, đọc câu cuối: “Câu này cậu không biết làm cũng không sao, quá khó, không thi vào đâu.”
Đinh Mật trông thật tội nghiệp: “Thật sao?”
Điền Chính Quốc nhìn gương mặt cô, da trắng nõn, mắt rất to, nhưng quầng thâm cũng rất rõ, không biết cô ngốc này thường thức đến mấy giờ sáng.
“Thật, thi rồi thì thôi, tớ giảng cho cậu.”
Đinh Mật nhích lại gần, thẽ thọt: “Điền Chính Quốc, chắc tớ không thi được Thanh Hoa hay Bắc Đại đâu. Tớ thi vào Bắc Kinh, ở cùng một thành phố với cậu cũng được đúng không?”
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn cô: “Cậu đang tìm đường lui cho mình?”
Đinh Mật vội lắc đầu: “Không có.”
Thời gian cách kỳ thi ít đi mỗi ngày, đại hội tuyên thệ 100 ngày cũng đã trôi qua.
Còn lại bao lâu?
Đôi khi không thể không thừa nhận, có những người trời sinh đã thông minh, bất luận bạn cố gắng thế nào cũng không theo kịp.
(Đại hội tuyên thệ 100 ngày: Một ngày hội thầy và trò mang tính toàn trường được cử hành trước kỳ thi đại học 100 ngày)
Điền Chính Quốc lấy giấy nháp và bút, bắt đầu giảng bài cho cô. Cậu khoanh vùng mấy chỗ trọng điểm, không tiếp tục vấn đề kia.
Từ Khiên lần này xếp thứ chín của lớp, thoáng cái đá hết hơn ba người ra phía sau, khiến mọi người ngưỡng mộ không thôi. Rất nhiều bạn học tìm đến Từ Khiên xin chỉ bảo phương pháp học tập, làm sao để có thể tiến bộ nhanh như thế.
Đến thầy chủ nhiệm cũng bảo cậu chia sẻ kinh nghiệm học tập trong giờ sinh hoạt lớp.
Từ Khiên đứng dậy bao ngầu, nói: “Không có kinh nghiệm gì hết, tớ cũng thức đêm đọc sách làm đề thôi. Tiến bộ nhanh hả, chắc là do tớ thông minh.”
Cả lớp: “…”
Chẳng bằng không nói!
Lý Chí Bân cười: “Thầy biết rất nhiều em thức đêm học tập, nhưng thầy phải nhắc nhở các em chút, đừng thức khuya quá, thầy thấy có mấy bạn ngủ gật trong giờ rồi đấy.”
Người có sắc mặt tốt nhất lớp chắc là Đỗ Minh Vy.
Lúc ăn trưa ở căng tin, Đỗ Minh Vy múc canh để trong hộp giữ ấm ra chia cho cả đám, đặc biệt căn dặn Đinh Mật: “Mày uống nhiều vào, tao thấy mày gầy đi rồi đấy, cẩn thận đến ngực cũng không còn.”
Mặt Đinh Mật đỏ bừng, thở phì phì: “Mày im ngay!”
Từ Khiên và Tần Dạng cười ầm.
Điền Chính Quốc cúi đầu, cũng nhếch môi.
Tần Dạng thỏa mãn uống canh: “Đỗ Minh Vy, cậu không cần nhọc lòng thi cử mà người nhà còn hầm canh bổ cho, cậu không sợ béo à?”
“Lắm lời! Muốn uống không!” Đỗ Minh Vy cau có, “Tôi mang cho Đinh Mật, các cậu đều là đồ ăn ké, hiểu chưa?”
Đinh Mật cảm động rớt nước mắt, tranh thủ uống nhiều thêm. Cô cũng rất lo mình gầy teo mất ngực, khó khăn lắm mới lớn, đừng thi xong lại trở về cái sân bay.
Khương Khả Du bưng khay cơm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, Đỗ Minh Vy nhìn cô một cái, khách sáo hỏi: “Tớ vẫn còn ít canh gà, cậu uống không?”
Vốn tưởng với tính cách của Khương Khả Du thì nhất định sẽ từ chối, nào ngờ cô lại cười nhiệt tình: “Được đó, cảm ơn cậu nhé.”
Đỗ Minh Vy: “…”
Đành múc cho Khương Khả Du một bát.
Khương Khả Du vừa uống vừa nói: “Thật ra nhà tớ cũng hầm canh cho tớ mỗi ngày, nhưng một mình tớ ngại phiền nên không muốn mang, cũng không để ai mang cho.”
Đinh Mật cảm thấy cô còn chưa nói xong.
Quả nhiên, Khương Khả Du cười tiếp: “Mai tớ mang đi bọn mình cùng uống nhé.”
Đỗ Minh Vy vội nói: “Không cần đâu, Đinh Mật thích uống canh do dì nhà tớ nấu.”
Cô nàng liếc mắt ra hiệu cho mấy người, Đinh Mật gật đầu: “Đúng, tớ uống quen rồi.”
Tần Dạng không tiếp được ám hiệu. Từ Khiên đặt bát xuống: “Tôi cũng thích uống canh do dì nhà Đỗ Minh Vy nấu.”
Mặt Khương Khả Du cứng đờ, nhìn Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cúi đầu ăn cơm, không ngẩng lên: “Không cần phiền thế.”
Khương Khả Du mím môi, tự xuống nước, cười trừ: “Thế thì thôi vậy.”
Hết giờ tự học tối.
Điền Chính Quốc đợi Đinh Mật mười mấy phút như thường lệ, trong lớp còn mấy bạn chưa về. Cậu tựa vào tường, cúi đầu nhìn cô: “Đinh Mật.”
“Sao vậy?”
Đinh Mật thu dọn sách vở, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Tớ nói câu ấy không phải để gây áp lực cho cậu, mà là muốn cho cậu động lực.”
Đinh Mật nhìn cậu, Điền Chính Quốc đứng thẳng người, khoác cặp sách lên vai, cười khẽ: “Nếu cậu cảm thấy áp lực thì quên nó đi.”
Cậu đi trước.
Bấy giờ Đinh Mật mới nhận ra, ý cậu là câu cậu nói ở công viên hồi Tết.
Không thi đỗ thì chia tay? Hoặc là đánh đòn?
Cô đuổi theo, nói nhỏ: “Ý cậu là, nếu tớ không thi đỗ, cậu sẽ không đánh cũng không chia tay, đúng không?”
“Năng lực lý giải tốt đấy.” Cậu cười nhạt, cúi đầu liếc cô, “Có điều, không thi đỗ vẫn phải đánh đòn.”
“…”
Đinh Mật giơ nắm đấm với bóng lưng cậu, đánh cậu ấy!
Mà lúc này, Đỗ Minh Vy đang bị Từ Khiên chặn lại trong rừng cây, căng thẳng nhìn cậu chằm chằm: “Cậu, cậu định làm gì”
Từ Khiên cúi đầu cào tóc, chợt ngẩng đầu cười, nửa vui đùa nửa nghiêm túc hỏi: “Thi đỗ Thanh Hoa, xứng với cậu chưa?”
Đỗ Minh Vy trợn tròn mắt: “Cậu nói gì?”
Cậu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc lặp lại một lần: “Tớ nói, thi đỗ Thanh Hoa thì xứng với cậu chưa?”