Chương 1: A Đào

*Chuyển ngữ: Tặc Gia*
— Mật ngọt hương đào —
Mây mù ôm trọn lấy núi sâu, một gốc đại thụ vươn cành vắt ngang trời, thiếu nữ mặc váy xanh xinh tươi trong sáng nằm ngủ say ở đó.
Hai chân trần trắng nõn như ngọc bích, mấy ngón chân mũm mĩm giống như có thể vắt được ra cả nước.


Mộng đẹp say sưa, bên tai bỗng vang lên chuỗi âm thanh dồn dập. Vốn A Đào không bận tâm cho lắm, nhưng loáng thoáng nghe được tên Thược Dược, nàng mới mở mắt ra nhìn sang con bọ rùa thất tinh.
"Mày nói gì thế?"


Bọ rùa thất tinh lo lắng đập cánh bay, mắt nó trợn to, mấy chấm đen trên cánh như muốn văng ra mất: "Thược Dược, Thược Dược bị Sơn bá[1] bắt đi rồi, cô nhanh tới cứu nàng ấy đi".
[1] Bá: bá chủ, cường hào, ác bá.


Nơi đây là Di Sơn, Di Sơn hoàn toàn tách biệt với thế gian, mấy chục ngàn năm qua, đây là nơi giam giữ các yêu tinh phạm phải những tội lớn nghịch trời, phong ấn ở nơi này để cải tà quy chính, từ đó cũng không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.


Ngoài những yêu tinh này, có một phần nhỏ là các tinh linh yêu ma lớn lên ở ngọn núi Di Sơn từ khi nhỏ, còn cả một vài tán yêu[2] khác.
[2] Tán yêu: yêu tinh lang thang, lẻ tẻ.


A Đào chính là đào tinh ở núi Di Sơn này. Nàng không biết mình đã tu luyện ở đây được bao năm, nàng chỉ biết phép thuật của nàng cao hơn đa số các yêu tinh trên núi, lúc đầu mấy yêu tinh khác thấy nàng non nớt như hoa ngọc, bọn nó có ý bắt nạt nàng, cho đến khi A Đào đánh hết bọn yêu vật không có mắt mũi kia cho hồn phi phách tán, thanh danh của nàng lan rộng khắp Di Sơn, từ nay về sau, yêu tinh yêu quái nào thấy nàng cũng phải đi đường vòng.


available on google playdownload on app store


A Đào thân đơn chiếc bóng cũng khá là tự tại. Chỉ có một lần hiếm khi làm việc thiện, cứu được một cây Thược Dược tinh hai trăm năm đạo hạnh ở trên đường. Từ xưa tới nay, trên núi Di Sơn chỉ có mạnh được yếu thua, Thược Dược tinh có phép thuật yếu kém đến mức này, nhưng lại là một yêu nữ trời sinh có dung nhan tuyệt mỹ, đương nhiên cũng là đối tượng bắt nạt tranh giành của nam yêu trên núi.


Ở núi Di Sơn, chuyện kết hôn xưa nay do ước định mà thành, nếu nam yêu bắt nữ yêu về động, hành sự xong thì đã là phu thê. Đương nhiên, nữ yêu cũng theo quy tắc đó, nếu thấy thích nam yêu tuấn tú trẻ trung nào cũng có thể đánh hắn hôn mê rồi lôi về hang động.


Nay A Đào nghe được tin Thược Dược bị Sơn bá bắt đi, nàng điểm khẩu quyết cấp tốc chạy tới chỗ Sơn động, sau khi tới nơi, A Đào giơ tay xách tên Sơn bá óc đầy bụng phệ kia ra, tay không đánh hắn về nguyên dạng.
Thuợc Dược khóc lóc vội buộc lại xiêm y rồi mới ngã nhào vào lòng của A Đào.


A Đào thờ ơ nói: "Được rồi, không sao rồi".
Thược Dược nức nở một lúc rồi nhìn con lợn rừng thành tinh sóng soài trên mặt đất, nàng ta đi tới đạp thêm mấy phát cho hả giận.
*


A Đào đưa Thược Dược về sơn động rồi đi tới con suối vùng phụ cận tắm rửa, tiện tay giặt sạch xiêm y vừa mới bị bẩn ở sơn động lúc nãy.


Nàng ngâm người trong nước, tắm giặt sạch sẽ mấy lần mới quyết định đứng lên. Đợi đến khi đứng dậy, nàng bất ngờ nhìn thấy ở trong rừng rậm cách con suối không xa, ẩn hiện một góc áo trắng tinh.


Đây cũng không phải lần đầu tiên bị người ta rình ngó, nhưng từ khi thanh danh của nàng lan rộng khắp trong ngoài, đã rất lâu rồi không có ai dám đến nhìn trộm nàng tắm rửa. A Đào nhìn một lúc rồi vớt một cục đá dưới đáy nước lên, vươn tay ném mạnh về hướng đó.


"Nhìn đại gia nhà ngươi!"
Sau khi ném xong, A Đào không thấy bóng người đằng kia nữa, lúc này nàng mới mặc xiêm y lên bờ, bước tới căn nhà gỗ nhỏ mà Thược Dược đang ở.


Bây giờ Thược Dược đã không sao, nàng ấy vừa ngâm nga vừa tưới hoa trong nhà, A Đào tiện tay ném túi sách trên vai cho nàng ấy.


Thược Dược mở ra xem thử sách bên trong, mấy quyển mới tinh nhưng bên trong rỗng tuếch, nàng cau mày nói: "A Đào, nàng lại không làm bài tập hả, ngày mai phải tới học đường đi học rồi, nếu bị Sơn Trưởng biết, ông ấy sẽ đau lòng lắm đó".


Sơn Trưởng của Di Sơn là một cây hòe tinh năm ngàn năm đạo hạnh, thấy chướng khí ở Di Sơn mù mịt, ông mới phát động đám tiểu yêu bên cạnh bắt đầu cùng chỉnh đốn, suốt mấy trăm năm qua, chúng yêu tinh được ông dạy dỗ đã nghiêm túc hơn nhiều, gió núi Di Sơn cũng hài hòa không ít. Sơn Trưởng xách mấy tiểu yêu ăn không ngồi rồi ở Di Sơn tới lớp, không chỉ không cần đóng học phí, một ngày còn được cho ba bữa, thế là tiểu yêu trên núi Di Sơn đều lũ lượt kéo đi. Đương nhiên A Đào cũng không thiếu mấy thứ đồ ăn này, nhưng mà Thược Dược cứ nhõng nhẽo đòi tới, nàng nói muốn đọc sách biết chữ, tăng cường học vấn, thế là kéo A Đào đi cùng.


Mỗi mùa đông hạ sẽ có một kì nghỉ, bây giờ sáu mươi ngày nghỉ hè sắp trôi qua mà A Đào còn chưa thèm đụng tới một bài
A Đào không vội, bởi vì bài tập của nàng đều là do Thược Dược làm giúp cả.


Thược Dược quen tay cầm cây bút lông ngỗng, khởi động xong thì nhanh chóng làm bài, vừa làm lại vừa nhắc: "Lần này là lần cuối cùng đó, lần tới nàng phải tự làm bài".
A Đào thản nhiên ờ một tiếng, không để bụng.
*
Ngày hôm sau.


A Đào đi theo Thược Dược tới học đường, thấy đám yêu tinh tụ tập ở bên ngoài lớp học, ra chiều náo nhiệt vui vẻ lắm, nhưng mà chúng yêu không phải đệ tử của học đường cũng tới đây rất nhiều.


Sơn Trưởng hòa ái dễ gần thấy A Đào và Thược Dược đúng giờ tới lớp thì đi sang, vui vẻ nói to: "A Đào này, sau này phải chăm hơn nữa nhé, cuối cùng Di Sơn chúng ta cũng có hi vọng rồi... thiên giới phái ba vị tiên quân xuống đây dạy học, cô phải thể hiện tốt vào nghe".






Truyện liên quan