Chương 8: Ánh trăng

chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên
A Đào mỉm cười rồi khép chân lại.
Đình Hòa liền đặt giày sang một bên, nói: "Trò tự mang đi." Nghĩ nghĩ, lại nhìn nàng: "Chuyện dọn vào học xá trò cứ suy nghĩ đi."
A Đào không đi giày, nghe thượng tiên nói xong liền đáp: "Ta không thích ở chung với người khác."


Đình Hòa liền nói:"Trò với Thược Dược không phải bạn tốt à? Đến lúc đó ta có thể sắp hai trò ở cùng nhau." Tính nàng ngạo mạn nên mới ít bạn bè như thế, nếu tiếp xúc với mọi người nhiều hơn thì sẽ khác thôi. Đình Hòa là phu tử tốt, dĩ nhiên muốn đệ tử phản nghịch này tiến bộ hơn.


A Đào lắc đầu.
Đình Hòa thấy nàng cố chấp như vậy cũng không nói nữa, chuyển đề tài: "Sau này bài tập nếu có gì không hiểu thì có thể tới tìm ta, đừng nhờ Thược Dược viết giùm nữa, hai vị Tiên quân kia không phải kẻ ngốc."


Trước đây học đường ở Di sơn không chú trọng đến chất lượng, đám tiểu yêu đi học cũng chỉ đến chơi rồi nhận đồ ăn. Nhưng từ khi ba vị Tiên quân đến dạy thì yêu cầu nghiêm khắc hơn, dựa theo Cửu Tiêu các trên thiên giới dạy học. Đệ tử không chỉ phải học phép thuật, mà lý luận, tư tưởng cũng phải học nhiều hơn. Bây giờ mới khai giảng không lâu, trước tiên dạy lý luận tri thức, ngày nào cũng có bài tập về nhà. Vô Vi Tiên quân là người ôn hòa, cứ mở một mắt nhắm một mắt, Đan Đề Tiên quân miễn cưỡng tới đây dạy nên chẳng quan tâm, vậy nên chưa ai phát hiện chữ viết của A Đào và Thược Dược giống nhau như đúc.


Tuy nói là sư đồ, nhưng nam nữ khác biệt. Đình Hòa từ nhỏ đã được giáo dục cao cấp ở Cửu Tiêu các nên tư tưởng không giống những tiểu yêu ở Di sơn này. Trong mắt các tiểu yêu ở đây trước giờ đều không có khai niệm lễ nghĩa liêm sỉ, cũng do hoàn cảnh sống của bọn họ thôi, chỉnh đốn đạo đức cho bọn họ còn xa lắm.


Đình Hòa nói xong liền đi, ý cười trong mắt A Đào dần thu lại, nàng nhìn căn phòng được quét tước sạch sẽ, sau đó ánh mắt dừng trên đôi giày thêu.
.....


available on google playdownload on app store


"Trời đất, A Đào, giày của nàng đẹp quá!" Hôm sau Thược Dược đi học cùng A Đào, nhìn đôi giày dưới chân nàng trần trồ không ngớt. Lại hỏi A Đào,"Hôm qua hình như thượng tiên ở trong phòng nàng một lúc lâu phải không? A Đào có phải nàng thích ngài ấy không?"


Khuôn mặt A Đào thản nhiên, gò má tinh xảo hơi nghiêng một bên nhìn Thược Dược, cũng không nói gì.
Hôm đó đi học A Đào ngồi bên cạnh thượng tiên, chống tay ngửa đầu nhìn hắn.


Đình Hòa đứng phía trước, mỗi khi cúi đầu đều thấy đôi con ngươi lấp lánh ướt át của tiểu Đào yêu liền vội vàng nhìn qua chỗ khác, không nhìn nàng thêm nữa.


Mỗi khi tan học đều có rất nhiều đệ tử tới chỗ Đình Hòa hỏi bài. Đông người nên ai cũng chen lấn muốn lên trước, mà đa số là nữ đệ tử, Hi Quỳ cũng là một trong số đó. Nàng ta thấy có một Cúc yêu nam ôm sách muốn chen liên, liền dùng sức đẩy một cái, đẩy hắn ra ngoài.


Cúc yêu kia trắng mịn nõn nà, nhìn giống nam tử 15, 16 tuổi ở hạ giới, nhỏ bé yếu ớt. Hi Quỳ chống nạnh nói: "Cái loại như ngươi vừa mới từ U Ty cục đi ra mà cũng muốn tiếp cận thượng tiên à?" Thấy Cúc yêu này, Hi Quỳ chợt nghớ ra điều gì đó, nói với Hải Đường bên cạnh, "Tên Cúc yêu này đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là một gã Cúc yêu, đi U Ty cục một chuyến lúc ra liền giả làm Hướng dương, đến chỗ bọn ta hết ăn lại uống..."


U Ty cục là nơi giam giữ yêu tinh phạm tội ở Di sơn.
Hải Đường kinh ngạc:"Cúc yêu làm sao giả mạo hoa Hướng dương được?"
Hi Quỳ liền ghé tai nàng ta nói gì đó, Hải Đường như tỉnh ngộ, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt nhìn Cúc yêu kia thêm mấy phần thông cảm.


Đình Hòa thượng tiên là người tốt, thấy mọi người ham học như thế liền kiên nhẫn giảng giải cho họ nghe. Nhưng mà có nhiều người muốn hỏi lắm, hắn đành bảo các đệ tử xếp hàng, giải đáp cho từng người một.
Đến phiên Hi Quỳ, Đình Hòa chợt ngửi thấy hương đào quen thuộc.


Quay qua liền thấy dáng người uyển chuyển thướt tha bên cạnh, hai cánh tay như bạch ngọc lộ ra khỏi ống tay áo xanh biếc ôm một quyển sách trước ngực, có vẻ ôm khá chặt... Đình Hòa dừng một chút, nói với nàng: "Đi ra sau xếp hàng."
A Đào không nói gì, thản nhiên liếc Hi Quỳ cùng Hải Đường đứng bên cạnh.


Còn những đệ tử xếp một hàng dài kia thấy A Đào đến liền thức thời giải tán, định ngày mai lại tới tìm thượng tiên. Hi Quỳ vốn ghét A Đào, nay thấy nàng ngạo mạn như thế càng không chịu đi. Hải Đường phía sau vội túm lấy tay áo Hi Quỳ, nói với thượng tiên: "Vậy thượng tiên...... Ngày mai trò lại đến thỉnh giáo ngài..." Nói xong liền kéo Hi Quỳ đi.


A Đào lúc này mới đứng trước mặt thượng tiên:"Ta xếp hàng."


Đình Hòa nhíu mày, Đào yêu kiêu ngạo hung hăng này... Qua lời Sơn Trưởng hắn cũng nghe không ít chuyện về nàng, nhưng nghĩ đến nàng không có ai chỉ dạy lại thấy nên thông cảm. Đình Hòa hít sâu một hơi, nói:"Mọi việc cần phải để ý thứ tự trước sau, sau này không được chen ngang nữa."


A Đào nói:"Vậy nếu...... Ta muốn chen thì sao?"
Đình Hòa tiếp tục ân cần nhắc nhở:"Vạn vật đều có thứ tự, sau này ta sẽ dạy các trò như thế nào là tuân theo thứ tự. Những đệ tử vừa nãy đã phải đứng xếp hàng một lúc lâu, trò lại dọa cho họ bỏ đi như thế là không công bằng với họ."


A Đào đáp: "Làm gì có công bằng nhiều đến thế? Nếu công bằng, vậy tại sao thượng tiên vừa sinh ra đã là tiên nhân, còn chúng yêu ở Di sơn một đời không làm chuyện ác nào lại không thể dời Di sơn nửa bước?." Nàng thấy thượng tiên trầm mặc, liền ngồi lên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn, "Thượng tiên cứ tuân theo thứ tự là được, cần gì bắt ta phải làm theo. Tự ta muốn chen ngang chứ đâu có bắt ngài phải chen ngang..."


Nói xong cúi người hỏi:"Sao mặt thượng tiên lại đỏ vậy?"
Đình Hòa hơi ngẩng đầu liền chạm vào chóp mũi của nàng, theo bản năng ngả người về sau, nghiêm mặt nói: "Không hiểu chỗ nào?"
A Đào ngồi thẳng dậy, ném sách trong ngực cho hắn, tùy tiện giở một tờ.


Đình Hòa kiên nhẫn giảng giải cho nàng, thấy nàng cứ ngồi trên bàn của hắn như vậy, nghiêm túc nói: "Vấn đề này hơi phức tạp, trò lấy ghế ngồi cạnh ta đi."
Ồ.
A Đào liền đi lấy ghế, ngồi cạnh thượng tiên.


Đình Hòa thượng tiên giảng bài rất dễ hiểu, vấn đề phức tạp được chia thành nhiều vấn đề nhỏ hơn, giảng giải hết cho nàng, cuối cùng tóm tắt lại một lần nữa, sau đó hỏi nàng:"Hiểu chưa?"
Thấy nàng không đáp, hắn quay đầu nhìn nàng.


Kết quả vừa quay đầu liền thấy ánh mắt lấp lánh của nàng.
Tim Đình Hòa đập thình thịch, thản nhiên hỏi: "...Đã hiểu hết chưa?"
A Đào nhìn gò má hắn, hờ hững gật đầu.
Vậy thì tốt. Đình Hòa thấy trời đã tối, nói với A Đào: "Ta đưa trò về."
A Đào nói được thôi.


Hai người đi ra, dọc theo sông nhỏ đi về nhà của A Đào.
Gió đêm phơ phất, nước chảy róc rách, trăng sáng vằng vặc trên cao. Trăng sáng sao thưa, ếch nhái kêu ầm ĩ ven đường.


Đình Hòa chậm rãi đi, tới bụi rậm kia chợt thấy cây lắc lư rung mạnh, hắn là tiên nhân nên liếc mắt một cái liền thấy được, theo bản năng nắm lấy tay người bên cạnh: "Đừng đi qua đó."


A Đào chưa đi qua, nhưng thứ nên thấy vẫn thấy. Nàng ở Di sơn lâu như thế, có chuyện gì chưa từng thấy qua chứ, có điều nhìn thượng tiên phản ứng như vậy chợt thấy buồn cười.
Hai má Đình Hòa nóng rực.
Ngay lúc đó, bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười khẽ êm tai.


Gió nhẹ lướt qua, hắn cúi đầu nhìn nàng.
Thấy nàng thoáng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt cong cong lấp lánh, đôi mắt kia như đong đầy ánh trăng... đẹp tới rung động lòng người.






Truyện liên quan